Lịch Kiếp

Chương 55




Edit by Mặc Hàm

Hoàng đế ngày ngày triệu trọng thần ở ngự thư phòng, quân báo đến từ Lương quốc và biên cảnh một phong phi trở về. Đại hoàng tử từ nội thất đi ra, trên mặt đeo mặt nạ kim đồng, khiến cho một mảnh tiếng hít vào. Hoàng đế mỉm cười nói: “Nói vậy không cần trẫm giới thiệu với chúng khanh, Phi Long tướng quân, ai không biết?”

Phi Long nhảy xuống sông Trường Hà, vốn đã đáng chết. Nhưng Hoàng đế chưa từng buông tha tìm hắn, hiện giờ hắn còn sống xuất hiện, ngược lại khiến người ta không có gì ngoài ý muốn. Chúng thần đối với Phi Long gia nhập Chử quân cũng không phải là không có dị nghị, chỉ là ngay cả Hàn tướng quân cũng khen đối thủ không dứt miệng, Với Chử quốc quả thực như hổ thêm cánh. Hàn tướng quân sau khi biết được chuyện này, đặc biệt gửi thư khẩn cấp trở về triều, hưng phấn tràn ngập lời nói.

Biểu tình đại hoàng tử ẩn sau mặt nạ, thanh âm ong ong vang vọng nghe không ra cảm xúc. Y chỉ vào bản đồ biên cảnh của hai nước Chử Lương, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã rõ ràng như đích thân nhập kì cảnh, khiến người ta khó có thể sinh ra ý khinh thị.

Nhưng không ở trước mặt Hoàng đế, vẫn sẽ có đủ loại lời nói bay ra. Có người vừa mới rời khỏi Ngự thư phòng, liền thở dài nói: “Phi Long Phi Long, từ nay về sau lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể tính là rắn mà thôi.”Họ không thể nghe thấy, ta thì luôn nghe được.

Đích xác là như thế, mỹ danh Phi Long tướng quân sở dĩ truyền tụng giữa các nước, không chỉ bởi vì hắn hành binh xuất quỷ nhập thần, mà còn là lúc quốc nạn làm triều đình yếu đuối, dũng cảm đứng lên. Nhưng bây giờ, kẻ thù cũ đã trở thành chủ mới, huyền thoại của Phi Long đã trở thành một trò đùa.

Lương quốc hiện tại loạn tung lên, nguyên bản mấy hoàng tử lớn mạnh ai cũng không ngờ thất hoàng tử lâm trận giết ra. Hắn tay cầm di chiếu chính thức đăng cơ, nhưng ngoài cung tràn ngập mùi máu tanh, tùy thời đều có thể có người giết. Thám Hoa gửi tới cầu tín, hy vọng mượn lực lượng Chử quốc, trấn diệt nghịch tặc, điều kiện cũng rất phong phú, mấy châu phương bắc giáp với Tố quốc nguyện nhượng lại cho Chử quốc sau chiến tranh.

Thỏa thuận giấy này không thể nói là không hấp dẫn. Thám Hoa đăng cơ tuy rằng danh chính ngôn thuận, nhưng dù sao trong tay cũng không có binh quyền, nếu không có mấy huynh đệ chắc chắn hắn là con cua trong rọ, còn đang tự giết lẫn nhau cướp đoạt tiến đánh đô thành, đại khái hắn đã sớm bị kéo xuống long ỷ. Hắn không biết sợ mới dám cầu xin Chử quốc cầu xin giúp đỡ, vừa cắt đất vừa thông địch, chân chính là một trận đánh cuộc.

Chúng thần có quan điểm khác nhau về điều này. Có chủ trương khoanh tay đứng nhìn, đợi Lương quốc nguyên khí đại thương tái công, cùng kế hoạch ban đầu nhất trí, quản hắn ai làm hoàng đế. Nhưng chỉ sợ thế cục thiên hạ trong nháy mắt vạn biến, hai nước Chử Lương kiềm chế lẫn nhau, bỏ qua cơ hội lần này áp mỗi người một đầu, mấy năm sau ai cường ai yếu liền khó nói. Hoàng đế tán thành hợp tác với Thám Hoa, hắn nghiêng mặt hỏi đại hoàng tử, y đeo mặt nạ gật đầu phụ họa.

Tâm tư của hai người bọn họ không đơn giản như vậy. Hoàng đế chỉ có mười năm thời gian, làm thế nào để chịu chờ đợi? Đại hoàng tử hận không thể sớm xóa sạch quan hệ, cũng không muốn kéo dài. Hàn tướng quân ở xa biên cảnh cũng là thỉnh mệnh lập tức xuất binh, chỉnh đốn sĩ khí toàn quân, đương nhiên là thừa thế xông lên

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông. Đại quân áp cảnh, chờ một tờ chiếu thư của Hoàng đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.