(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặt Như Ý tái nhợt, ta lại vờ như không thấy: "Nương nương từ lâu đã biết chuyện này, nhưng chưa bao giờ nói với Thư phi. Nàng ta tin tưởng người như thế, thật uổng phí biết bao.
Hơn nữa, hôm đó nương nương giữ thần thiếp lại nói chuyện, ai mà ngờ được Thư phi đang bệnh nặng lại đột nhiên đến tìm người, tình cờ nghe hết mọi lời chúng ta nói."
Giọng Như Ý run rẩy: "Dù là thế... Ý Hoan cũng chỉ oán Hoàng thượng, có liên quan gì đến bổn cung?"
Ta bật cười: "Nương nương giả ngây giả ngô trêu chọc thần thiếp sao? Thư phi si mê Hoàng thượng đến tận xương tủy, dù biết phu quân mình phòng bị mình, cùng lắm chỉ tự thuyết phục bản thân rằng Hoàng thượng có nỗi khổ riêng.”
"Còn người thì sao? Người có nỗi khổ gì?"
19
Chưa ra khỏi Dực Khôn Cung, ta đã nghe thấy tiếng Dung Bội hốt hoảng kêu: "Truyền thái y, Hoàng hậu nương nương tức giận công tâm, ngất xỉu rồi!"
Ánh mắt ta thản nhiên, bước chân chưa từng dừng lại.
Lời khuyên ngày ấy của ta, Như Ý quả nhiên chẳng chịu nghe. Thư phi là như thế, ngũ công chúa của nàng ta cũng là như thế.
Ngũ công chúa sinh ra đã suy nhược, lúc chào đời lại đúng vào thời điểm miền Nam gặp đại hồng thủy.
Như Ý lấy lý do thiên tai, nói là để cầu phúc cho ngũ công chúa mà bớt đi một nửa tiền thưởng của bà đỡ.
Một tiểu thư xuất thân tướng phủ như Niên Thế Lan còn hiểu rằng, uy quyền trong cung là một chuyện, ân sủng là một chuyện, muốn hạ nhân thực tâm làm việc, tất phải ban thưởng bạc thật vàng thật.
Như Ý là bậc mẫu nghi thiên hạ, lụa là che thân, nước hoa hồng tắm gội, trên trán đính bảo thạch quý giá ngàn vàng.
Nàng ta không hiểu rằng, vài chục lượng bạc với bách tính dưới đáy xã hội có thể là hai năm cơm áo vô lo, cũng có thể là cọng rơm cứu mạng người già yếu trong nhà.
Cho nên, nàng ta cũng không hiểu nổi, vì sao lại có người chỉ vì mấy chục lượng bạc mà sinh lòng oán hận, đến mức trơ mắt nhìn nữ nhi của nàng ta len lén chạy ra Ngự hoa viên chơi rồi đột nhiên phát bệnh, lại chẳng thèm cứu giúp.
20
Bản thân ta cũng từng trải qua tiểu sản, cứ ngỡ chuyện sinh nở vốn cũng không có gì khác biệt.
Nào ngờ, đến khi lâm bồn, ta đau đến nỗi tưởng như hồn lìa khỏi xác.
Dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của Thẩm My Trang ngày ấy cứ mãi vương vấn trong tâm trí ta, chẳng cách nào xua đi.
Mãi đến lúc này, ta mới thực sự hiểu, ta đã khiến nàng ấy khổ sở đến nhường nào.
Một giọt lệ theo thái dương lặng lẽ rơi xuống, lời xin lỗi bao lần ngập ngừng nơi đầu môi mà chẳng thể thốt thành lời.
Ta không có mặt mũi nào nói lời xin lỗi với nàng ấy.
Mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có người đang cầu khấn, hết Bồ Tát, Phật Tổ, Di Lặc, đến Quan Công, Thần Tài, chẳng ai bị bỏ sót.
"Nô tài tham tài háo lợi, chỉ cần nương nương bình an hạ sinh, nô tài nguyện cả đời này chỉ làm một hoạn quan tầm thường, không còn dám mong cầu phú quý vinh hoa nữa..."
Giữa cơn đau như xé ruột gan, ta vẫn không nhịn được bật cười.
Lan Thúy, người từ trước đến nay vốn luôn sợ hắn, lúc này lại to gan quát lên: "Tiến Trung công công, ngài đừng đọc nữa, chủ tử cười đến nỗi không còn sức mà sinh đây này!"
Xuân Thiền thì trầm ổn hơn, đôi mắt hoe đỏ, không ngừng dùng khăn thấm mồ hôi lạnh trên trán ta.
Cuối cùng, đứa bé cất tiếng khóc chào đời, vang dội trong đêm.
Trong cơn hôn mê, ta bỗng giật mình nhận ra, những gì ta từng mong đợi, khao khát, kiếp này đều đã có được cả rồi.
21
Ta thuận lợi hạ sinh Thất công chúa, Hoàng đế ban cho ta quyền hiệp lý Lục cung.
Có quyền lực, nhiều việc làm sẽ dễ dàng hơn.
Tựa như việc phế bỏ đôi chân của Ngũ A Ca, là do ta làm.
Dù chỉ là quyết định bộc phát, nhưng xét đến cùng, nguyên nhân vẫn là từ ta mà ra.
Kim Ngọc Nghiên dù được phục vị Quý phi, nhưng vương gia Ngọc thị bị trừng phạt, Hoàng thượng lạnh nhạt với nàng ta vô cùng. Huống chi, lời ta từng nói, "Long thai mà thôi, ngươi có thể hoài thai, người khác cũng có thể", vẫn còn ám ảnh trong lòng nàng ta, khiến nàng ta hoảng loạn.
Vậy nên, nàng ta bày ra một ván cờ hiểm, bảo Tứ A Ca huấn luyện ngựa dữ, sắp đặt thích khách, rồi tự mình lao ra "cứu giá".
Ta luôn để mắt đến nàng ta, vừa nghe được kế hoạch này, dù trước nay ta quả quyết tàn nhẫn, đêm đó cũng không sao chợp mắt.
Sáng hôm sau, ta triệu Tiến Trung đến.
"Ra tay đi, coi như Ngũ A Ca bạc mệnh."
Hải Lan, người mà ngươi để tâm nhất chính là Như Ý, đến mức chấp nhận uống độc dược lúc mang thai để cứu nàng ta khỏi lãnh cung; đến mức tình nguyện để con trai mình thu liễm tài hoa, nhường chỗ cho Thập Nhị A Ca.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");