Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 55: Ngăn trở




Edit : ss Lan Hương

“Như Phong, hôm nay người bị làm sao mà kỳ lạ vậy? Chúng ta thắng mà, sao ngươi lại mất hứng thế?” Dục tuyên thấy kỳ lạ hỏi.

Như Phong nổi giận đùng đùng bước lên bậc cao thềm đá, nghe vậy liền trừng mắt nhìn Dục Tuyên: “Ngươi hôm nay không phát hiện ra cái gì kỳ lạ sao?”

Dục Tuyên sờ sờ đầu, khó hiểu: “Không phát hiện, bộ có cái gì không đúng sao? Nhưng thật ra thì ánh mắt mọi người nhìn ta hơi là lạ.”

Như Phong trừng mắt: “Cuối cùng thì ngươi cũng không hồ đồ!”

Vân Thiên Trạch chậm rãi tiêu sái, sắc mặt có điểm tái nhợt, suy nghĩ một chút nói: “Mới vừa rồi, ta nhìn thấy ngươi hình như là uy hiếp một đồng môn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Khẳng định đây là chuyện lớn, chứ sao mà Như Phong lại nổi khí xung thiên như vậy?” Dục Tước thoạt nhìn thấy tâm tình không tốt, nhưng cũng không ngừng lấy cớ mà trêu ghẹo thêm.

“Có người truyền miệng … truyền miệng nói ta là kẻ đoạn tụ!” Như Phong một hơi nói xong, mắt quan sát xem phản ứng của bọn họ.

Ba người đồng loạt hai mắt mở to, kinh ngạc mà nhìn Như Phong.

Như Phong làm bộ trầm trọng gật đầu: “Bây giờ cơ hồ cả học viện cũng biết rồi, hơn nữa mọi người lại đang đoán các ngươi xem người nào là người yêu của ta.”

Dục Tước liền nghiêm túc hỏi: “Miệng người nào rải lời đồn đãi?”

Như Phong không biết mà lắc đầu: “Ngày hôm qua, trong lúc đi ăn cơm, trên đường rõ ràng chỉ có hai người là ta cùng Tước Ca Ca, cho nên ta không rõ tại sao có người nghe được chúng ta nói chuyện này với nhau? Nhưng lại có thể nhanh như vậy mà tung lời đồn đãi khắp nơi.”

Ban đầu, Vân Thiên Trạch chỉ là kinh ngạc một chút, sau đó cũng chậm rãi nói lý lẽ: “Người đoạn tụ, ở Tử La Quốc này thì chẳng phải là chuyện mới mẻ gì, chỉ là sau này đối với tương lai của sĩ tử có ảnh hưởng mà thôi.”

Dục Tuyên cười nói: “Như Phong với ta có quan hệ, vậy chắc người khác thể nào cũng suy đoán về chúng ta, ta nghĩ coi, người khác khẳng định đoán Như Phong là thụ rồi, hắc hắc, ai kêu ngươi lớn lên như vậy mà lùn quá!” (đoạn tụ, thụ và công thì tìm hiểu ở bác Google nha)

Như Phong chớp mi: “Chẳng lẽ không phải là ngươi sao? Ta võ công so với ngươi cao hơn.”

“Nhưng ta cao lớn hơn ngươi, cường tráng hơn ngươi, lớn tuổi hơn ngươi, nói như thế nào ngươi cũng đều là thua ta.” Dục Tuyên đắc ý mà vỗ ngực.

“Thì cứ đắc ý đi, vóc dáng cao lớn mà đầu óc thì lại ngắn, ta buồn thay ngươi à.”

Hai người lại vui đùa một trận ầm ĩ tại bậc thềm đá cao không ngừng phát ra xung quanh, các đồng môn khác đi ngang qua bọn họ cũng nhìn bọn họ với ánh mắt mập mờ, một số người khác thì lại có ý ngưỡng mộ, chỉ là không ai dám tỏ vẻ khinh bỉ, dù sao hôm nay bốn người bọn họ đều lập công lớn mà.

“Ngươi nghĩ xem thử coi người nào gây ra?” Vân Thiên Trạch thấy Dục Tước đi chậm lại, biết hắn có việc muốn hỏi.

Dục Tước vẻ mặt tươi cười, chỉ là ý cười không tới đáy mắt: “Còn ai vào đây dám xúc phạm người có quyền thế? Đương nhiên là hắn rồi, thật sự là mặt ngây thơ mà tâm thủ đoạn.”

Hai người nhìn nhau, qua mắt thấy được có cùng một suy nghĩ.

Như Phong như thế nào cũng không để chuyện này để ở trong lòng, nàng chỉ là tức giận vì mọi người giấu diếm nàng mà thôi, lời đồn đãi quỷ quái của một ai đó thần bí làm ình trở thành kẻ xấu xa như vậy. Nàng bây giờ biết rồi, cũng không tức giận như tưởng tượng nữa, dù sao muốn thanh trừ lời đồn đãi này cũng không phải việc khó, chỉ là mình chẳng muốn động thủ mà thôi.

Tuy nhiên, nàng không để tâm, không có nghĩa là người khác không để tâm.

*************************

Ngày thứ hai, vốn là ngày thi cuối cùng của hội thi, gồm có các môn thi đá túc cầu, bắn tên, đua ngựa cùng võ thuật.

Vì ngày hôm qua, Lạc Lâm Viện thua rối tinh rối mù, cho nên hôm nay tức giận đem theo những sĩ tử bí mật xuất sắc nhất, những người đó khí thế kinh người, người của sáu học viện khác nhìn mà tim lạnh đi hết mấy phần.

Bất quá, người một người hai tranh không được thì còn có người thứ ba.

Giống như ngày hôm qua, Như Phong cũng không tham gia bất cứ trận thi đấu nào, cũng chỉ làm tốt công việc của mình, ví như ai thi đấu cùng ai, ở trận đấu nào thì có thể đến đó xem qua một chút.

Hôm nay là ngày thi đấu mang tính vận động, nên Vân Thiên Trạch cũng không tham gia, nhưng hắn không chịu nghỉ ngơi, cứ đi theo Như Phong đi ra vô giúp vui.

Như Phong nhìn chằm chằm vào một người rất tuấn tú, nhưng có vẻ mặt lạnh lùng khốc liệt là của Dung Ức Ảnh, liền nói với Vân Thiên Trạch đứng kế bên: “Thiên Trạch, ngươi xem Tiểu Ảnh ngày hôm nay kìa? Ta còn không nghĩ tới hắn như vậy mà mưu cầu danh lợi ở trận đấu này, ôi, xem kỹ lại, ta ban đầu tưởng rằng hắn là loại người không cần quan tâm đến chuyện của người khác, không nghĩ tới hắn thay học viện của mình mà tham gia thi đấu.”

Vân Thiên Trạch nhìn Dung Ức Ảnh, vẻ mặt thản nhiên, nói: “Hắn muốn làm chính là tướng quân, mà ở trận đấu này hắc có thể làm uy danh tiếng, càng làm cho nhiều người thấy hắn, biết hắn, như vậy sẽ có lợi đối với tiền đồ của hắn sau này.”

Như Phong líu lưỡi, không nghĩ tới Dung Ức Ảnh như vậy mà có lòng yêu nước nhiệt tình, bất quá, nàng chớp mắt, nhìn Vân Thiên Trạch: “Vậy còn ngươi? Ngày hôm qua ngươi đi tham gia kỳ nghệ đại thi đấu, có phải hay không cũng muốn làm quan, làm tướng trụ cột nước nhà?”

Vân Thiên Trạch có chút nhíu mày: “Ta vốn là nhất thời có hứng thú, khi còn bé không ai cùng ta chơi đùa, chỉ có ta đánh cờ với chính mình, cửu nhi cửu chi, mà cũng có chút tinh thông kỳ nghệ, nên lần này cũng là muốn thử xem tài nghệ của mình tới đâu, không nghĩ tới cầm được giải nhất trở về.”

Như Phong giật mình trợn mắt lên, xem ra lúc nhỏ hắn thật là tịch mịch rồi, nhưng nói đến đánh cờ, lại nghĩ đến Mộc Vấn Trần, hắn cũng là người thích đánh cờ với chính mình.

“Như Phong à, ngươi sau này muốn làm cái gì?” Vân Thiên Trạch đột nhiên hỏi.

Như Phong im lặng không trả lời.

Nàng muốn làm gì à? Gia gia đương nhiên nghĩ muốn nàng là một tướng quân danh trấn thiên hạ rồi, còn cha cùng nương phỏng chừng đều muốn nàng nhanh chóng khôi phục lại phận nữ nhi, sau đó tìm người mà gả chồng cho, cuối cùng thì sinh và nuôi dưỡng con cái, cả đời như vậy mà trôi qua.

Nhưng mà nàng thì? Như Phong rất ít nghĩ tới điều này, trước mắt thì nàng chỉ nghĩ là ở tại học viện này khoảng ba bốn năm nữa, sau đó thì sẽ trốn tránh kỳ vọng của gia gia, cuối cùng có lẽ sẽ giang hồ một phen, hoặc là đi du ngoại nơi nào đó, ngắm núi đùa sông, cả đời như thế.

Thành thật mà nói, đến thế giới này, nàng chung quy cảm giác được nàng đã sống một đời rồi, so với người khác thật may mắn, cho nên luôn nghĩ muốn tùy tâm mà sống, nhưng vừa lại cảm giác bây giờ phải sống thật tốt, cho nên từ nhỏ đã cố gắng học tập nhiều điều thật tốt, nên bây giờ cảm thấy bản thân cũng ổn, riêng về tương lai của chính nàng sau này? Thật đúng là chưa có suy nghĩ cụ thể.

“Như Phong, Như Phong… Nghĩ đến cái gì vậy?” Vân Thiên Trạch lo lắng nhìn vào biến đổi sắc mặt của Như Phong, mặt nhăn mà mắt nhắm chặt như vậy.

Như Phong phục hồi lại tinh thần, nhìn trước mắt là một khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ liền khen: “Thật sự là xinh đẹp!”

Mặt Vân Thiên Trạch trắng không còn chút máu liếc Như Phong một cái, cũng không nhìn ánh mắt của người khác, mà trực tiếp gõ vào đầu Như Phong một cái, nói: “Ngươi hả, không thèm trả lời câu hỏi mà toàn đánh trống lãng sang chuyện khác, thật là thói quen bất hảo mà!”

Như Phong cố lấy cơ miệng, bất mãn nhìn hắn mà lớn tiếng nói: “Các ngươi cũng không phải đều giống nhau? Nhất là ngươi và Tước ca ca, càng lại cao thủ hơn, ta mà hơn các ngươi điều này thì quá vọng tưởng rồi.”

Vân Thiên Trạch mỉm cười nói: “Hay là chúng ta đi xem trận đá túc cầu đi, trận đấu này có Dục Tước và Dục Tuyên tham gia đó.”

Nhãn tình Như Phong sáng lên, thiếu chút nữa quên rồi, hôm nay chắc là trận đầu thi đá túc cầu nên có rất nhiều người đến xem đây, sân thi có rất nhiều người, tỷ như Dục Tước Dục Tuyên, Bạch Nhất Quân, Dung Ức Ảnh cùng Cao Càng Tề, cho nên trận thi đấu này không cố gắng thì không xong.

Vì vậy hai người liền cùng nhau đi đến sân diễn ra trận đấu.

Đá túc cầu kỳ thật chính là môn đá banh ở thời hiện đại, mà bóng đá tại Trung Quốc có lai lịch từ thời đại ngày xưa. Nhưng thực tế, đa số thì chỉ có nam nhân Trung Quốc tham gia, do đó Như Phong hiện đại đối với bóng đá cũng không có gì hứng thú.

Ngay trong trận thi đấu đá túc cầu này, đều là các đệ tử có thế gia cao nhã địa vị ngang nhau, người nghèo căn bản không được đi học.Tuy nói Như Phong ở nhà học ba năm cầm kỳ thi họa, cũng dành thời gian nhiều để luyện võ, nhưng đối với đá túc cầu cũng là mít đặc mà thôi.

Vì thế đây là cơ hội mở mang kiến thức, vì bây giờ là thời điểm bóng đá đang thịnh hành sung khí, có hai khung cửa ở hai đầu sân, mỗi bên đội có sáu người, người của đội mang túc cầu vào khung cửa đối phương thì sẽ được ghi điểm, trên sân có một trọng tài. Có bóng cánh cửa địa bóng trận, phảng theo một năm mười hai tháng, cộng thiết mười hai một bóng cánh cửa, tại bóng trận đồ vật xa tương hô ứng, từng bóng cánh cửa thiết thủ vệ thành viên một người, trận đấu song phương nhân số tương đương, có người trọng tài trường cùng phó người trọng tài trường đều một người chấp pháp.

Vài ngày địa trận đấu là có bóng cánh cửa địa, cho nên thượng trận nhân số đông đảo, xem náo nhiệt địa người cũng nhiều.

Túc cầu rất nặng, cho nên đối phương trong trận đấu càng lúc càng phải gắng sức của mình, bất quá Như Phong đối với cái này không nhiều hứng thú lắm, vì nàng cảm thấy ở hiện đại xem hay hơn, nhưng nàng xem chính là người mà không phải túc cầu, mỗi lần người của đội nào tiến vào dành lấy túc cầu ở trong chân thì cổ động viên nhà đều vỗ tay hoan hô reo hò, riêng Vân Thiên Trạch tay chẳng buồn lay động, làm cho Tiểu Thanh ở bên cạnh một mực nhìn ghi hận không thôi.

Vân Thiên Trạch vẫn vẻ mặt thản nhiên như thường, nhưng khi nhìn về phía Như Phong thấy vẻ mặt hứng thú mắt sáng rỡ, thì hắn lại mỉm cười.

“Thiên Trạch, ta không nghĩ tới Dục Tước bọn họ có tài nghệ đá cầu lợi hại như vậy, còn có Bạch Nhất Quân kia, mặc dù hắn luôn cùng ta đối nghịch, nhưng không thể phủ nhận là hắn ta rất lợi hại nha!” Như Phong chứng kiến thân thể Bạch Nhất Quân linh hoạt chèp ép trong đám người chui đến đánh tới, nghĩ đến nếu như chính mình ở bên trong, như vậy chẳng phải là thiệt thòi cho bản thân hay sao?

Trận đấu tiến hành rất kịch liệt, các va chạm thân thể không ngừng xảy ra, dưới chân không ngừng mà giành lấy quả cầu, hai mắt mọi người đều nhìn chăm chăm vào trái cầu hình tròn, có tiếng thở dài, có tiếng hoan hô…

Như Phong cảm giác được đội hình có thực lực chính là do có Dục Tước cùng Dục Tuyên, bởi vì bọn họ phối hợp rất tốt, xem ra đã hợp tác qua vô số lần rồi, mà Bạch Nhất Quân lại là người cao lớn rất dũng mãnh, người bình thường cũng không dám trực tiếp cùng hắn sáp lá cà.

Vừa mới bắt đầu, mà Như Phong lại thấy hăng hái bừng bừng, nhưng qua khoảng nửa giờ sau thì nàng không còn hứng thú nữa, đang cân nhắc nên đi nơi khác xem một chút, tỷ như võ thuật.

Nghĩ tới đây, nàng nhìn thoáng qua Vân Thiên Trạch, thấy toàn bộ tinh thần hắn chăm chú, định một mình rời đi.

Ngay lúc Như Phong chậm rãi xoay người rời khỏi, trong sân thi cầu có tiếng hô lớn, sau đó một bóng dáng vượt tới, hoành chân một đá, làm ọi người khinh hô theo, thẳng tắp mà đá bay bóng ra khỏi sân, hướng bay vào giữa đám người đang xem thi đấu.

Như Phong đã cảm giác được có cái gì tập kích, chỉ là bên cạnh nhiều người quá, trong một khắc nàng đang chuẩn bị động thủ ngăn cản thì có một người thứ hai mang theo mùi hương thân thể ấm áp ôm lấy che chở cho nàng.

Chậm rãi, chậm rãi, như là những pha quay chậm giống nhau, Như Phong vội vàng xoay người lại, thân thể kia chậm rãi trượt xuống, một dòng nước lỏng ấp áp bắn tung tóe lên bộ áo màu xanh của Như Phong.

Nhìn thấy màu máu đỏ như vậy, Như Phong nhất thời luống cuống, nàng ôm thân thể yếu đuối của Vân Thiên Trạch, kêu lên đầy sợ hãi: “Mau gọi đại phu!”

“Thiếu gia!”

“Vân Thiên Trạch!”

… …

Đám người hoảng loạn cả lên, những người xung quanh không ngừng la hét, Như Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Vân Thiên Trạch, lúc này mới biết là cảm giác chân thật, nước mắt không khỏi chảy xuống: “Thiên Trạch, ngươi không sao chứ?”

Lúc vừa nói câu này, Như Phong cũng không tin là hắn không có việc gì, bởi vì sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng lại có chút vết máu.

Vân Thiên Trạch cũng miễn cưỡng mở mắt ra: “Không có việc gì.”

Dục Tước cùng với Dung Ức Ảnh vọt đến nơi, đẩy Tiểu Thanh đang khóc lóc kế bên ra, xem xét một hồi rồi Ức Ảnh nói: “Chắc là không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là thân thể Vân Thiên Trạch yếu hơn so với người thường cho nên mới bị hộc máu mà thôi.”

“Như thế nào mà không có việc gì? Cũng đã hộc máu rồi, thật đáng chết mà, cầu hồi nãy là ai đá vậy?” Như Phong đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Sắc mặt Dục Tước liền trầm lắng lại, không còn vui vẻ như bình thường: “Vốn là do Bạch Nhất Quân, một cước này phỏng chừng là dùng lực đạo rất lớn đây.” Như Phong gương mắt lên nhìn trong đám người tìm kiếm, đã thấy Bạch Nhất Quân kinh ngạc đứng trong đám người bên ngoài, vẻ mặt thừ người ra, Như Phong nhìn hắn, tâm trạng đầy phẫn nộ, trong tâm oán hận mà nghĩ: Bạch Nhất Quân, ngươi lần này nhất định trốn không thoát rồi!

“Đại phu tới!” Mọi người lập tức tản ra theo phía giọng nói phát ra, Dục Tuyên cầm tay dẫn đến một lão nhân tóc bạc, nhưng nhìn lão nhân cũng thở rất khó khăn.

Dục Tước quát khẽ: “Tiểu Tam, buông đại phu ra!”

Đại phu kia một lần nữa cước kiên định mà, mặc dù đang bấn loạn nhưng vẫn cố gắng phục hồi lại tinh thần, vì đạo đức nghề nghiệp , bước ngay lên phía trước cầm tay Vân Thiên Trạch xem mạch, lúc này Vân Thiên Trạch đã hôn mê rồi.

Sau khi đại phu ngưng thần một hồi rồi không ngừng mà lắc đầu, làm cho tâm lý cả đám người cũng đều bất ổn, Tiểu Thanh lại càng nước mắt riền miên.

Như Phong nhẫn nại mà nhìn đại phu, chân hận không thể túy nguyệt cũng ở chỗ này.

Qua một hồi lâu, đại phu mới nói: “Vị công tử này nguyên là có ứ đọng huyết trong ngực, bây giờ đột nhiên bị tác động, cũng chỉ là đem ứ đọng huyết phun ra ngoài, mặc dù bây giờ xem đối với thân thể của hắn vốn là không tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì vị công tử này ngược lại là trong họa có phúc đó.”

Mọi người vừa nghe xong, tất cả đều thở phào một hơi, nếu không vì đầu Vân Thiên Trạch đang nằm ở trên đùi mình thì Như Phong nàng cũng muốn giống như Tiểu Thanh xụi lơ trên mặt đất.

Lần đầu tiên có người vì mình mà bị thương, loại cảm giác này, thật sự không dễ chịu.

Sau khi đại phu cho toa thuốc, nhóm Như Phong tìm cáng đem Vân Thiên Trạch quay về phòng ngủ, Như Phong lưu lại chiếu cố hắn, những người khác tiếp tục trận đấu.

Nhưng khi thi đấu, đệ tử Phong Hiền Viện rõ ràng không còn dũng mãnh như vừa rồi, Bạch Nhất Quân lại càng không yên lòng, Dục Tước cùng Dục Tuyên cũng lại phân tán lực chú ý.

Cho nên sau nửa canh giờ, Phong Hiền Viện bị thua trận.

Nhưng Lạc Lâm Viện không có hoan hô vui mừng, Phong Hiền Viện lại có vẻ cũng không quan tâm đến thất bại.

Dung Ức Ảnh đi theo lên núi, nói: “Vậy là Bạch Nhất Quân không có cố ý?”

Dục Tước suy nghĩ một hồi, nói: “Hẳn là có, hắn vốn cùng Như Phong không bằng lòng, lần này cũng là nghĩ muốn nhắm vào Như Phong, vốn lấy thân thủ Như Phong , đoạn sẽ không dễ dàng bị thương, nhưng không nghĩ tới là Vân Thiên trạch sẽ thay Như Phong cản một bóng nọ.”

Dục Tuyên vẻ mặt phức tạp nói: “Không nghĩ tới Vân Thiên Trạch tiểu tử kia có động tác nhanh nhẹn như vậy!”

Dung Ức Ảnh liền trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.