Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 50: Khai mạc




Edit: Nhoktho

Beta: ss Lan Hương

Như Phong đã có 1 ngày bận rộn ở viện, ngày thứ hai mới đi xuống núi, đi đến trước quán trọ Duyệt Lai tìm Túy Nguyệt và Hàn Sơn.

Do biết trước ý định của Như Phong, cho nên hôm nay bọn họ không đi ra ngoài, ở trong phòng chờ Như Phong.”Sư huynh!” Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn tất cả đồng thanh mà kêu lên.

Như Phong xoay tay đóng cửa lại, lên tiếng: “Hàn Sơn, cửa hàng của ngươi sao rồi?”

“Hắc, ta có ý định mở một dược thiện điếm [đại khái là cửa hàng bán đồ ăn mà có nấu với thuốc, cho người bệnh ăn ví dụ như bồ câu hầm thuốc Bắc đó], sư muội có thể xem mạch ọi người, sau đó có thể biết nhu cầu của người đó, chúng ta sẽ nấu cho hắn cái đó.” Hàn Sơn thay Như Phong rót một chén nước.

“Hắc, các ngươi quyết định là tốt rồi, bất quá còn đầu bếp thì sao?” Mở tiệm ăn thì quan trọng là đầu bếp mà Hàn Sơn cùng Túy Nguyệt cũng không phải là cao thủ trù nghệ.[Tài nấu ăn]

“Yên tâm, đã sớm chuẩn bị tốt rồi.” Hàn Sơn cười nói.

“Sư huynh, ngươi còn lo lắng hả, Hàn Sơn đã theo người lâu như vậy, thì có một chuyện nhỏ như vậy chẳng lẽ hắn không biết giải quyết?” Túy Nguyệt cũng ở một bên ôn nhu mà cười nói.

Như Phong gật đầu: “Thế thì tốt!”

Sau khi bàn xong chuyện, tất cả mọi người liền kéo nhau đi xem mặt trước cửa hàng.

Chỉ là một cửa tiệm nhỏ trên một con đường, có hai tầng lầu, tầng thứ nhất có thể bày được mười cái bàn, tầng thứ hai chia phòng, hậu viện có sáu giang phòng nhỏ, làm thành một tiểu viện.

Bây giờ mặc dù còn có công nhân [không biết nên dùng từ nào thay thế, để cái này sao thấy nó hiện đại quá ] đang bận rộn, nhưng Như Phong nhìn xuống, bố trí rất thanh nhã, ngay cả hoa cỏ trong viện cũng không có tổn hại.

“Sư huynh, thế nào?” Hàn Sơn chờ đợi mà nhìn Như Phong.

“Uh, tốt lắm, được rồi, cửa hàng tên là gì?” Như Phong thuận miệng hỏi một câu.

“Phong Nguyệt dược thiện.” Hàn Sơn rất đứng đắn mà đáp.[trong convert để là gió trăng dược thiện, ta để thế này thấy hay hơn]

“Cái gì?” Như Phong thiếu chút nữa trượt chân, “Ngươi,.. đây mà là tên? Có tên cửa hàng nào như vậy sao?”

Một bên Túy Nguyệt cũng rất ủy khuất: “Hàn Sơn nói là lấy tên tự [tên chữ] của chúng ta, ta nói với hắn rồi, như vậy không tốt.”

“Sửa lại sửa lại, tên này thể nào cũng làm cho ta nghĩ đến thanh lâu.” Như Phong phất tay, mãnh liệt kháng nghị.

“Không được, ta cảm thấy cái tên này rất tốt.” Hàn Sơn cũng rất kiên trì.

Như Phong yên lặng cũng nhìn Hàn Sơn một hồi, đến lúc xem hắn mặt đỏ tới mang tai, Như Phong lúc này mới hài lòng mà mỉm cười: “Tên một người là rất trọng yếu, sư đệ, ngươi liền sửa lại đi, gọi ‘Thực vi thiên dược thiện’ thế nào?” [hổng hiểu nổi cái tên này]

Hàn Sơn trầm ngâm gật đầu.

Túy Nguyệt cùng Như Phong trao đổi bằng ánh mắt, rồi âm thầm cười gian.

Như Phong lại đợi một hồi, sau khi đưa ra đề nghị ấy người lắp đặt, liền chuẩn bị cáo từ.

Đem Hàn Sơn bỏ qua một bên, Như Phong lén lút nói bên tai Túy Nguyệt: “Túy Nguyệt, ngươi ngàn vạn lần không nên đem chuyện ngày hôm trước nói ra nha, bất luận kẻ nào đều không được, sau này ta sẽ nói rõ nguyên nhân với ngươi.”

Túy Nguyệt trân trọng gật đầu: “Sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào đâu.”

“Uh, ta tin tưởng ngươi.” Như Phong vỗ vỗ bả vai của nàng.

Sau khi cáo biệt bọn họ, Như Phong mượn bài tử của học trưởng, chạy về viện kêu Dục Tuyên, chuẩn bị đi dạo chơi Tương Châu thành.

“Bảo ta đi ra để làm chi, khó được ngày nghỉ, ta nghĩ để dành ngủ không được sao?” Dục Tuyên lười biếng mà oán giận [Nhoktho: Gớm, thích quá mà còn làm bộ

Dục Tuyên: BIẾN~~Nhoktho: Dạ …dạ*xách dép chạy*]

Dedicated to

“Ta sở dĩ gọi ngươi ra, là muốn cho ngươi học hỏi ta, để cho ngươi thấy cách ta kiếm tiền như thế nào, hừ, để khỏi cho ngươi cười nhạo ta nữa!” Như Phong hai mắt nhìn trên đường, đi vào rất tửu lâu rất mới, trang trí thanh nhã, gọi tên là “Thuận Thiên tửu lâu” [nguyên văn là Ứng với thiên tửu lâu]. Như Phong trừng mắt: “Ngươi nghĩ rằng ta đến đây ăn sao?”

Sau khi Như Phong gọi chưởng quỹ tới, cùng hắn nói chủ ý của mình.

Hắn cau mày: “Như Phong công tử, việc buôn bán của lão như vậy đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái biện pháp này, có hiệu quả sao?”

Như Phong tự tin mà trả lời: “Đương nhiên có thể, Hội thể thao ngày đó, nhất định có rất nhiều học tử tụ tập cùng một chỗ, có lẽ còn có thể có dân chúng Tương Châu thành, đến lúc đó các ngươi đưa bài tử, khẳng định có rất nhiều người chứng kiến, thấy được liền lưu tâm, như vậy coi như là mở rộng danh tiếng tửu lâu các ngươi, sẽ mang lại cho các ngươi khách hàng. Tửu lâu các ngươi vốn là mới khai trương, khẳng định còn không có người nhiều biết, nếu như tại hội thể thao chúng ta mà tuyên truyền, như vậy không phải rất nhiều người cũng biết rồi sao?” [Đại khái là giống như các cửa hàng phát tờ rơi ấy mà]

“Công tử nói cũng đúng, nhưng … ” hắn có chút chần chờ.

” Chuyện tiền bạc đâu có nghĩa gì, danh tiếng mới quyết định được sự nghiệp kinh doanh.” Như Phong nói thẳng, cố ý hướng trên đầu Dục Tuyên liếc mắt một cái.

Chưởng quỹ cũng theo tầm mắt Như Phong nhìn lại, phút chốc nhãn tình sáng lên, nói: “Cứ như vậy quyết định, ta nghĩ là lợi nhuận chia đôi”

Như Phong cười nói: “Không nỡ hài tử che không được lang hả.”

“Như vậy, tốt nhất lợi nhuận chia đôi !” Giải quyết dứt khoát!

Sau khi đi ra tửu lâu, Như Phong cầm thư hiệp nghị [có lẽ là bảng hợp đồng], cười cầu tài.

Một bên, nội tâm Dục Tuyên bội phục, nhưng vẫn nói: “Như Phong, tại sao mới vừa rồi chưởng quỹ liếc mắt nhìn ta một cái liền đồng ý vậy?”

Như Phong không trả lời mà mỉm cười: “Ta làm sao biết hắn nghĩ thế nào đây?”

Kỳ thật chưởng quỹ là còn có chút lo lắng, nhưng là sau khi nhìn thấy dây cột tóc trên đầu Dục Tuyên, liền đồng ý, cũng không lo lắng bọn họ là lừa gạt tiền. Bởi vì riêng sợi dây cột tóc trên đầu Dục Tuyên mang cũng đã vốn giá trị ngàn hai rồi, giống như ngân [bạc] không phải ngân, ngọc cũng không phải ngọc, chỉ biết vừa nhìn không phải tục vật.

“Ta cuối cùng cảm giác được ta hình như thua rồi.” Dục Tuyên vỗ vỗ đầu, trăm tâm khó giải.

Cứ như vậy, Như Phong đi vào rất nhiều cửa hàng, sau khi trở về cầm không dưới hai trăm hai tờ thư hiệp định. Dục Tuyên chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này, làm đạo cụ cho Như Phong sử dụng nguyên một ngày.

Quay đi quay lại lo vội vàng rất nhiều việc, thời gian như thoi đưa, nhiều người lực lượng đại, cơ hồ tất cả đệ tử Phong Hiền viện cũng bắt đầu đầu nhập trong hội thể thao lần này. Cho nên rất nhanh mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng, mà mọi người chờ mong đã lâu, hội thể thao rốt cục cũng khai mạc .

Vào ngày chính thức khai mạc hội thể thao, bầu trời quang đãng, ánh nắng chiếu khắp nơi, từ sân rộng đến cây cối, lá cây xanh tỏa sáng, tiên hoa nở rộ, con bướm rực rỡ ở hoa tùng bay múa, gió nhè nhẹ thổi, chim nhỏ hoan duyệt mà ca xướng… …

Tâm tình mọi người cũng phấn khởi hơn, sáng sớm Như Phong mặc quần áo, chỉnh trang y phục, và tự soi kính nửa canh giờ mới xem như hài lòng.[Nhoktho: mắc ói quá]

Bên cạnh, Dục Tuyên buồn ngủ mắt mông lung: “Như Phong, có phải ngươi không mà như một đàn bà thích soi gương như vậy.”

Như Phong từ gương trong liếc mắt Dục Tuyên một cái, hừ nói: “Bề ngoài sạch sẽ là tiêu biểu ột người có tu dưỡng, ngươi có thể diện một bộ y phục đẹp, sang trọng, nhưng ngươi phải sạch sẽ, sạch sẽ. Hơn nữa hôm nay chúng ta là đại diện Phong Hiền viện, cũng là đại diện Tương Châu thành, ta đương nhiên muốn cẩn thận kiểm tra một lần, bằng không đợi tới khai mạc có thể sẽ mất thể diện.”

“Ta không thèm nói với ngươi nữa.” Dục Tuyên ngồi dậy mà rời giường, tiện tay đem chăn mền cuốn thành một cuộn, vuốt vuốt tóc, xoay xoay cổ.

Như Phong thở dài: “Thật sự là tên một không biết sạch sẽ, ngươi không thể gấp chăn mền đàng hoàng được sao?”

“Dù sao đêm nay cũng sẽ ngủ, ta gấp chỉnh tề như vậy để làm chi?” Dục Tuyên cũng tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.

“Vậy hôm nay ngươi sẽ ăn cơm, thì ngày hôm qua ngươi còn ăn để làm chi?” Vẫn kiểu nói châm chọc nhau, mỗi ngày buổi sáng, bọn họ ít nhất phải nói một lần, bằng không tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái.

Có người đến gõ cửa, thì ra Dục Tước.

“Như Phong, xong hết chưa? Hôm nay chúng ta cần phải đi sớm một chút.”

Như Phong vội vàng đi đến mở cửa phòng ra, nhìn thấy bộ y phục sáng chói của Dục Tước.

Dục Tước nhìn Như Phong , cười nói: “Cùng nhau đi thôi.”

Hai người liền chuẩn bị rời đi, không để ý tới tiếng kêu ảo não của Dục Tuyên phía sau. Như Phong đi kiểm tra một lần cuối cùng, vì sau nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu khai mạc chính thức rồi, bây giờ chắc là đã có lác đác người tới.

Mộc Vấn Trần bình thản làm những việc giống như mọi buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, trong lúc đánh đàn trong lãnh đình, Mộc Đồng thì ở phía dưới lãnh đình luyện kiếm.[là anh hắc y nhân thì phải?]

Tuy nhiên, tâm tư Mộc Vấn Trần không có đặt ở trên tiếng đàn, ngược lại đưa mắt nhìn xuống phía dưới, từ nơi này nhìn lại, cơ hồ có thể thấy được cả viện.

Hôm nay rất không bình thường, mới sáng sớm, các học sinh trong sân đã rất náo nhiệt, có thể nhìn thấy rất nhiều người không ngừng qua lại, đại đa số mọi người mặc giáo phục Phong Hiền viện, chỉ có một bộ phận nhỏ người mặc thanh sam, hơn nữa mọi người trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, Mộc Vấn Trần đưa mắt tìm kiếm nhưng cũng không thể nhìn thấy Như Phong.

Tiếng đàn ngưng lại, Mộc Đồng cũng thu kiếm, mũi chân một điểm, bay lên lãnh đình.

“Hôm nay như thế nào lại náo nhiệt như vậy?” Thanh âm trầm thấp vang lên.

“Chủ tử, ngài không nhớ rõ sao? Hôm nay vốn là ngày đầu tiên Tương Châu thành viện khai mạc chính thức hội thể thao, do Phong Hiền viện chúng ta chủ sự, đến lúc đó sẽ có Tương Châu thành chủ, sơn trường viện đều có mặt.” Thanh âm Mộc Đồng khô khan cung kính vang lên.

“Lễ khai mạc? Vừa là chủ ý Như Phong ?” Thanh âm như trước không hề có tâm tình.

“Đúng vậy, mấy ngày trước Như Phong công tử cũng đã đến mời ngài rồi, ngày hôm qua phó sơn trưởng cũng nhắc nhở ngài mà.”

“Ồ, ta biết rồi, ngươi nhắc ta mới nhớ tới.”

“Đúng vậy, chủ tử.”

Cùng lúc đó, bọn Như Phong đã đến sân vận động và bắt đầu khai mạc.

Sân rất rộng lớn đủ làm sân bóng đá, trên sân được phủ lớp cỏ xanh, vốn không có đường giới hạn sân thì bây giờ đã có các bậc thang chỗ ngồi vây quanh. Bậc thang là Như Phong thiết kế trong một tháng và do ba nhà xưởng lớn nhất ở Tương Châu thành phối hợp chế tạo gấp gáp mà thành. Quan sát thì thấy mỗi bậc thang có sáu tầng, có thể ngồi ba hàng người, mỗi hàng ngồi được mười người, toàn trường tổng cộng có tám mươi bậc thang, mà từng vị trí bán hai văn tiền, cung không ứng với cầu. Đương nhiên, nếu như không phải người đến trước, thì người đó chỉ có thể đứng xem, vì dù sao các bậc thang cũng không sát nhau quá.

Tám người thủ vệ Tương Châu thành viện đã xuất động rồi, để duy trì trị an, đám người cũng lục đục mà ồ ạc kéo vào. Như Phong dò xét một vòng, nhìn thấy nhà điếm tử tuyên truyền vải ở chung quanh đều đã kéo lên, Chủ Tịch trên đài cũng biết tốt lắm, lễ nghi nhân viên cũng mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng rồi. Dục Tước đứng ở nàng bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hình như không có gì vấn đề rồi.”

“Hắc, hy vọng hết thảy thuận lợi.” Như Phong cười gật đầu.

Dục Tước bắt tay khoát lên trên vai Như Phong, khẽ cười nói: “Cũng không ai biết ý đồ quỷ quái của ngươi, chỉ có lễ khai mạc như vậy, sơn trường cũng tùy ý bị ngươi kéo dính vào, mà các nhà thương buôn cũng chi bỏ tiền, thật sự là khó tin.”

Như Phong trở mình mắt trợn trắng: “Này có cái gì khó tin a? Hơn nữa, ta không có suy nghĩ hồ đồ, ta rất nghiêm chỉnh mà làm việc.” Như Phong trong miệng thì nói dễ dàng, nhưng lại cứng cả người luôn, trời, dĩ nhiên là Dục Tước để tay khoát lên trên lưng mình, đây chính là lần đầu tiên a.

Buổi sáng khoảng tám giờ, Như Phong đánh giá một chút thời gian hiện đại, chỉ biết giờ chính thức khai mạc bắt đầu rồi. Bởi vì Chủ Tịch trên đài ngồi đầy người, Tương Châu thành chủ ngồi ở chính giữa gian, ở cùng bên cạnh Mộc Vấn Trần cười nói cái gì.

Như Phong liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng mà nói: “Có phải hay không mà ai làm quan cũng béo tốt như vậy hả? Ngươi nhìn đi, mặt thành chủ như chậu nước rửa mặt lớn vậy, trên lưng có nhiều chuế thịt [chắc là thịt mỡ] như vậy, vóc người so với sơn trường chúng ta cũng lớn gấp đôi. Tấm tắc, so với sơn trường chúng ta tuấn mỹ xuất trần, quả thực chính là cách biệt một trời.”

Dục Tước nhìn Như Phong ánh mắt lóe sáng, không nói gì. Tiểu gia hỏa này, đối với Mộc Vấn Trần vốn là tuyệt đối si mê, hắn bây giờ chỉ cần nói một câu Mộc Vấn Trần không phải như vậy, thì Như Phong có thể lập tức phản bác ra mười mấy điều cho thấy mình không đúng.

Xa xa, Dục Tuyên đã đi tới, lộ ra một người tiêu sái tươi cười, hỏi: “Như Phong, ngươi nói hôm nay tại sao phụ nữ tới nhiều như vậy?”

Như Phong tùy tiện nhìn thoáng qua trận ngoại, quả nhiên, có rất nhiều nữ tử tới, có người khuê phòng tú, có tiểu nhà bích ngọc, cũng có rất nhiều nữ tử tầm thường.

Tinh thần Như Phong rất tốt rồi nói: “Cái này mà ngươi cũng không hiểu, ngươi không biết sao? Hàng năm Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện tỷ thí đều đã hấp dẫn một lượng lớn người, ở chỗ này, nếu như ngươi gây được sự chú ý, vậy phỏng chừng không lâu ngươi sẽ thu được một phú quý nhân gia yêu, có đôi khi còn có thể xúc thành rất nhiều nhân duyên đây. Phải biết rằng, có thể ở đây hai nhà viện đọc sách học tử đều cũng có tiền hoặc có tài, tiền đồ cũng không lượng, cho nên rất nhiều người nhân cơ hội đến kén rể. Cho nên, các ngươi hôm nay nếu như nghĩ muốn có vận đào hoa, nhất định phải biểu hiện được tốt một chút đi.”

Dục Tuyên cau mày, bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách hôm nay ngươi dậy sớm như vậy, so với ngày thường còn chú trọng trang phục.”

“Hừ, ta cũng không phải có tâm trạng này, ta chỉ là cao hứng mà thôi.” Như Phong vừa nói tùy ý thoáng nhìn, sau đó mặt biến sắc.

Dục Tước chú ý tới, rồi vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Như Phong thấy Vân Thiên Trạch đi tới, liền vội vàng đoạt lấy cây quạt bạch ngọc của hắn đem che khuất mặt, lúc này lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Không xong rồi, mới vừa rồi ta xem thấy biểu muội Bạch Nhất Quân, nàng trước kia đã tới nhà của ta cầu hôn, sau lại bị ông nội của ta khước từ rồi, mới vừa rồi nàng cũng thấy ta rồi. “

Ba người nở nụ cười, Dục Tước cười nói: “Nguyên lai ngươi còn có thể sợ loại sự tình này hả, ngươi không phải rất thích sự tình oan trái này sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.