Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 33: Xuống núi




Người edit: Consitance Hà

Beta: sammy2201

“Trì Phong, người chuẩn bị đi đâu?” Dục Tước êm ái hỏi. Bây giờ bốn người bọn họ đang trên đường xuống núi thư giản sau khi đã trải qua hơn mười ngày khảo thí vất vả.

“Việc này cũng cần phải hỏi nữa ư? Nhìn bộ dạng của hắn, khẳng định là trước ăn một bữa cho thật no nê, tiếp đó liền nhân tiện du ngoạn một vòng quanh thành Tương Châu này rồi.” Dục Tuyên vừa nói vừa khinh bỉ liếc nhìn Trì Phong.

Trì Phong bĩu môi, đáp lại: “Không sai, ta vốn đang chuẩn bị làm như vậy đấy, ngươi quản được sao?”

“Nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc hồ ly cũng đã chịu lòi đuôi ra rồi! Mấy ngày nay đột nhiên đối xử với ta rất tốt, bây giờ cuộc thi vừa mới kết thúc, thì ngay lập tức đã phủi tay mà quên mất công ơn của sư phụ.” Dục Tuyên cao giọng nói.

Trì Phong trợn to hai mắt nhìn hắn một hồi lâu nhưng không có nói thêm điều gì nữa, bởi vì hiện tại tâm trạng của nàng đang rất tốt cho nên không có ý định so đo với hắn.

Nàng quay đầu hỏi Vân Thiên Trạch: “Thiên Trạch, ngươi nói xem chúng ta có nên gọi tiểu Ảnh đi cùng hay không? Hắn chắc chăn cũng đã được nghỉ phép rồi, tính tình tiểu Ảnh vốn tự bế (khép kín), ta chỉ lo hắn ở Lạc Lâm viện ngay đến cả một bằng hữu cũng chưa từng giao qua.”

Vân Thiên Trạch chau mày suy nghĩ một lát, sau đó rất nhanh liền gật đầu đáp ứng.

“Vấn đề là chúng ta làm sao liên lạc với hắn đây?” Trì Phong lầm bầm tự hỏi, tất cả đều là do bản thân nàng lúc đầu đã quên cùng hắn trao đổi phương thức liên lạc, ôi, nếu như đang ở thời hiện đại thì tốt rồi, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thông báo địa điểm thế là xong.

“Không cần phải quá lo lắng, ta đây sẽ có biện pháp.” Vân Thiên Trạch lúc bấy giờ đã nhìn thấy tên thư đồng tiểu Thanh của nhà mình rồi.

Trông thấy tiểu Thanh, Trì Phong liếc mắt nhìn về phía Vân Thiên Trạch, tò mò hỏi: “Nguyên lai tiểu Thanh vẫn còn chưa trở về phủ, vậy bình thường hắn ở nơi nào?”

“Kỳ thật nhà chúng ta có một tòa tiểu viện tại thành Tương Châu, bình thường tiểu Thanh đều ở đó trông nom, nếu như đêm nay mọi người không nghĩ sẽ quay trở về thư viện, có thể đến nhà của chúng ta trụ một phen.” Xuống núi vốn không tiêu hao nhiều thể lực, cho nên Vân Thiên Trạch còn có khí lực mà cùng bọn họ nói chuyện phiếm.

Trì Phong nhãn tình nhất thời sáng hẳn lên, mỉm cười nói: “Được như vậy thì tốt quá, ta đây quả thật vẫn chưa muốn trở về, ngủ trên chiếc giường nhỏ trong thư viện thật sự có điểm không được thoải mái nga.”

“Không thoải mái? Vậy ngươi như thế nào lại không chịu ngủ cùng ta?” Dục Tuyên reo lên.

“Hừ, ai biết được ngươi có thể hay không có những nghĩ xấu xa, lỡ như trong lúc ta đang ngủ, ngươi ầm thầm chiếm tiện nghi của ta thì sao?” Trì Phong nghiêng người liếc nhìn Dục Tuyên một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự không tín nhiệm.

“Cái gì? Ta chiếm tiện nghi của ngươi ư? Ngươi dù sao cũng không phải là nữ nhân, vậy bổn thiếu gia chiếm tiện nghi của ngươi làm gì hả?” Dục Tuyên ngay lập tức nổi điên mà rống lên, nhưng khi trông thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh, hắn mới vội vàng điều chỉnh thanh âm thấp xuống.

Trì Phong bộ dạng thần bí hề hề thì thào nói: “Ai nói nam nhân không thể chiếm tiện nghi của nam nhân? Các ngươi chưa từng nghe nói qua chứng đoạn tụ hay sao? Nam luyến ngay từ thuở xa xưa vốn đã tồn tại rồi, ta lớn lên mỹ mạo đắc ý như vậy, như vậy động lòng người, ta làm sao biết được ngươi có thể hay không đối với ta chuyển lệch tâm tư? Dù sao cũng không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, có rất nhiều người ngoài mặt bân bân hữu lễ nhưng thật ra bên trong lại mang trái tim cầm thú.”

Dục Tuyên hoàn lại vẫn chưa kịp phản bác, Dục Tước đã nhân tiện nghiêm túc hỏi: “Trì Phong, ngươi từ nhỏ đến lớn đều sống ở trên núi, là ai nói cho ngươi biết những thứ này hả?”

Trì Phong cười đắc ý: “Hừ, ta một khi đã muốn biết chuyện gì thì sẽ không có ai có thể làm khó ta được!”

Trông thấy Dục Tuyên sắc mặt xanh mét, hình như hằn lên cả gân xanh, vì vậy nàng vội vàng bổ sung thêm: “Kỳ thật Úy Trì Phong ta vốn là một người rất khai thông (cởi mở), đối với chứng đoạn tụ không có ý kiến phản đối gì, chỉ cần đôi bên thật tâm yêu nhau, ta sẽ thật tình chúc phúc.”

“Úy Trì Phong, ta không có mắc chứng đoạn tụ! Hãy mau thu hồi lại những suy nghĩ miên mang kia đi!” Dục Tuyên gầm nhẹ, đồng thời đưa hai tay túm lấy cổ áo của Trì Phong.

Trì Phong không chút hoang mang mà đẩy tay hắn ra, chậm rãi nói: “Đừng nên thẹn quá hóa giận như vậy, ta từ nãy đến giờ vẫn chưa từng nói qua ngươi mắc chứng đoạn tụ. Dù sao hiện tại ngươi cũng đã trưởng thành rồi, cho dù có thật sự mắc chứng đoạn tụ đi chăng nữa, vậy cũng không được thích hợp cho lắm, chỉ làm tổn hại hai tròng mắt của ta mà thôi! Ta cảm thấy nếu như muốn đoạn tụ, ít nhất phải như Vân Thiên Trạch cùng Tước ca ca, cả hai người bọn họ đều tuấn tú tiêu sái như vậy, đứng chung một chỗ quả thật rất đẹp mắt, bất quá ta xem Thiên Trạch nhân tiện bi thảm rồi, hắn nhất định là tiểu thụ nga.” Vừa nói xong liền cười hắc hắc một mình.

Vân Thiên Trạch mặc dù không biết cái gì gọi là tiểu thụ, nhưng trông thấy nụ cười mập mờ của Trì Phong, ngay lập tức hiểu ra những từ ngữ đó vốn không có ý nghĩa gì tốt, vì vậy khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên, đứng ở bên cạnh Dục Tước cũng có điểm không được tự nhiên.

Trì Phong không nghĩ tới chính là, những lời nói ngày hôm nay của nàng đã khiến cho ba người khác rung động tâm can, đồng thời chôn xuống một mầm móng bên trong bọn họ.

Hậu quả trực tiếp nhất đó chính là bọn hắn sau khi đã trở về thư viện, Dục Tước và Vân Thiên Trạch không ai nói với ai một lời nào cứ như vậy mà tách ra ngủ riêng.

Sau khi đã gọi tiểu Thanh đi mời Dung Ức Ảnh, cả đoàn người của Trì Phong nhanh chóng tới ngay tửu lâu lớn nhất tại thành Tương Châu để ăn cơm chiều.

Bao hẳn một phòng riêng biệt, Vân Thiên Trạch vẫn y như cũ dùng chén đũa của chính mình, người này vô luận đang ở thư viện hay đang ở tửu lâu, dùng cái gì cũng đều phải là của riêng mình, bất hảo sẽ không thích, cho nên bọn họ rốt cuộc điểm một bàn toàn là những món ăn trứ danh nhất.

Dung Ức Ảnh rất nhanh liền đến nơi, sau một phen cùng Dục Tước và Dục Tuyên giới thiệu, mọi người nhân tiện ngồi xuống, nói chuyện phiếm một hồi, thức ăn đã từ từ được bưng lên.

Nhìn những màu sắc và hương vị của toàn bộ thức ăn, Trì Phong rất mau đã muốn chảy cả nước miếng ra ngoài, nàng thở dài nói: “Chỉ có lão Thiên gia mới biết, ta đã bao lâu không ăn qua dạng thức ăn này rồi, chờ khi ta trở thành Học trưởng, ta sẽ cố gắng khiến ỹ nam Sơn trưởng đem trù tử tại thư viện thay đổi ngay, thức ăn của thư viện thật đúng là không phải dành cho người nga.”

“Nhưng ngươi vẫn ăn đấy thôi!” Dung Ức Ảnh thản nhiên nói.

Trì Phong bĩu môi: “Không nói cùng ngươi, kẻ đáng ghét nhà ngươi từ trước đến nay có bao giờ biết lựa chọn thức ăn đâu? Vẻ mặt ăn mỳ nấu với cải trắng hoàn lại cũng giống như vẻ mặt bây giờ đang ăn sơn hào hải vị vậy, đều là chẳng thay đổi một chút nào. Nếu như muốn biết thức ăn của chúng ta có bao nhiêu khó ăn, ngươi cứ thử nhìn Vân Thiên Trạch mà xem, chỉ hơn một tháng, hắn đã gầy đến mức cằm cũng nhọn ra, mới vừa rồi tiểu Thanh trông thấy hắn như vậy vô cùng đau lòng nga.”

“Thức ăn của thư viện”, Vân Thiên Trạch tựa hồ như bị chạm đến những hồi ức thống khổ trong lòng, vẻ mặt vốn luôn luôn thản nhiên của hắn cũng nhanh chóng chuyển sang tức giận mà nói, “Thật là heo cũng không muốn ăn, rau cỏ rất già, thịt vừa lại rất cứng vừa lại rất ít…”

Đúng lúc hắn định nói thêm điều gì đó thì mới giật mình phát hiện ra mọi người đều đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, do đó Vân Thiên Trạch lập tức im miệng, đồng thời vươn đôi đũa ngà voi của chính mình gắp lấy một khối thịt bò nướng, ưu nhã bỏ vào trong miệng, sau đó mới nói tiếp: “Đây mới chính là thức ăn dành cho người.”

Trì Phong vội vàng phối hợp, Dục Tước ngồi ở một bên chỉ một mực mỉm cười, Dục Tuyên tâm lý tựa hồ như có cái gì đó rất phức tạp, cho nên không rảnh đôi co cùng với Trì Phong.

Trong bữa ăn, mọi người ăn uống rất tận hứng, cũng đàm luận rất tận hứng, nhưng đến lúc trả tiền, giữa Dục Tước và Vân Thiên Trạch xảy ra một chút tranh chấp, rốt cuộc Trì Phong không nhịn được liền phải xen vào: “Được rồi, bữa ăn này có là cái gì, lần này Thiên Trạch trả, lần sau Tước ca ca trả là được, chúng ta đâu phải chỉ tới đây một lần.” Vừa nói xong liền nhân tiện bồi thêm một câu: “Chỉ cần không phải là ta trả tiền là được, bản thân ta vốn rất nghèo nga.”

Sau khi cơm nước xong, màn đêm đã nhanh chóng buông xuống, nhưng cũng không thể đi ngủ sớm như vậy, do đó mọi người thống nhất cùng nhau đi dạo bên hồ.

Tại hai bên bờ hồ đều được giăng đầy những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc, khung cảnh lúc bấy giờ có thể nói là vô cùng nên thơ, thật không hổ danh là thành trì nổi tiếng thuộc vào loại bậc nhất của Tử La quốc, quả nhiên rất có tiền nga. Trên đoạn đường du ngoạn, mọi người ai nấy cũng đều rất hào hứng mà cùng nhau đàm luận, chỉ riêng một mình Trì Phong vẫn im lặng không có nói gì, mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái, phải biết rằng trong những trường hợp như thế này vốn không thể thiếu thanh âm huyên náo của Trì Phong, Dục Tước vội vàng hỏi: “Trì Phong, ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ điều gì ư?”

Nghe đến đây Trì Phong vươn ngón tay thon dài của chính mình, chỉ về phía chiếc thuyền đang tỏa sáng giữa hồ, hai tròng mắt không ngừng nhấp nháy, vẻ mặt tựa như khờ dại hỏi: “Các ngươi biết đó là gì không?”

Dục Tuyên gõ gõ đầu nàng, quát lớn: “Tiểu hài tử đừng nên hỏi nhiều như vậy!”

Trì Phong cười giảo hoạt: “Đừng cho rằng ta đây không rõ, đó chẳng phải là thuyền hoa trong truyền thuyết hay sao? Ha ha, đó cũng chính là thiên đường của nam nhân nga.”

Mọi người ai nấy đều cảm thấy kinh hãi, Dục Tước hốt hoảng nói: “Ngươi làm sao biết được?” Đối với hắn mà nói, Trì Phong vốn vẫn luôn là một tiểu hài tử, cho nên hôm nay khi nghe nàng huyên thuyên nói về chứng đoạn tụ đã khiến cho hắn một phen đau đầu rồi, không nghĩ tới chính là bây giờ lại có chuyện tương tự xảy ra.

Trì Phong cười hắc hắc: “Ta đây ngay cả thanh lâu cũng đi qua rồi, chuyện này thì có gì đáng kinh ngạc như vậy?”

Một hồi lâu sau, Dục Tước mới thốt ra một câu: “Nhưng ngươi chỉ mới mười sáu tuổi.” Nghĩ đến Trì Phong vẫn còn non nớt đã bị rơi vào tay các thanh lâu nữ tử, Dục Tước trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu. Dục Tuyên lúc bấy giờ lại vô cùng bình tĩnh, Vân Thiên Trạch vẻ mặt trầm tư, Dung Ức Ảnh vẫn như trước không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có tiểu Thanh kinh ngạc mà nhìn Trì Phong.

Trì Phong bĩu môi không đồng ý: “Đừng cho rằng ta còn nhỏ tuổi nên cái gì cũng đều không biết, loại để tử nhà giàu như các ngươi, khẳng định chưa đến mười sáu tuổi cũng đã có thị nữ riêng rồi, vậy tại sao ta lại không thể dạo chơi tại thanh lâu?” Mặc dù từ trước đến nay nàng vẫn chưa bao giờ hỏi qua thân thế của 3 người bọn họ, nhưng dựa vào khí chất bất phàm toát ra từ trên người bọn họ nàng cũng có thể dễ dàng đoán được đó chính là những thiếu gia công tử của những hào môn thế gia.

Trừ Dung Ức Ảnh và tiểu Thanh, sắc mắt ba người khác lại một lần nữa biến đổi, nửa ngày sau, Dục Tước mới nói: “Trì Phong, dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì việc lui tới thanh lâu luôn bất hảo, ngươi lần sau không nên tái phạm, nếu lỡ như để lão tướng quân phát hiện được, vậy ngươi nhân tiện phiền toái rồi.”

Trì Phong mỉm cười nói: “Việc này gia gia của ta đã sớm biết, ha ha, ta bây giờ quả thật có chút tưởng niệm đến tiểu Yên Nhi, cũng không biết tình hình hiện tại của nàng như thế nào rồi?”

“Tiểu Yên Nhi là ai?” Dục Tuyên đờ đẫn hỏi.

“Đó chính là hoa khôi của thanh lâu lớn nhất tại thành Càng Châu, để ta nói cho các ngươi nghe, nàng tính tình ôn nhu, học vấn phong phú, ôi, chỉ đáng tiếc là ta không có tiền, bằng không đã sớm đem nàng chuộc ra ngoài rồi, các ngươi không biết tên Bạch Nhất Quân kia vốn rất thích tiểu Yên Nhi, cho nên ta bây giờ vẫn không yên tâm, chờ sau này khi đã có đủ ngân lượng, ta nhất định sẽ chuộc thân cho nàng.” Trì Phong hăng hái nói ra những suy nghĩ của riêng mình mà chẳng hề quan tâm gì đến suy nghĩ của những chung quanh.

Lúc bấy giờ mọi người tâm lý có điểm phứ tạp, hình tượng nho nhã thuần khiết của Trì Phong bấy lâu nay trong phút chốc đã hoàn toàn bị đánh vỡ cả rồi, không ai dám nghĩ tới Trì Phong tuổi còn nhỏ như vậy đã nhân tiện dính dáng đến thanh lâu nữ tử.

Dục Tuyên cùng Dục Tước cảm thấy vô cùng tức giận, cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Nhất định là do thanh lâu nữ tử nọ đã dạy hư Trì Phong.”

Nghĩ như vậy, cho nên Dục Tước vẫn cần cù dạy bảo: “Trì Phong, lần sau tuyệt đối không được đi đến thanh lâu nữa biết không?” Lão tướng quân vốn dĩ quản giáo Trì Phong rất nghiêm khắc, theo lý thuyết, nếu như biết Trì Phong đi đến những nơi đó, lão tướng quân chắc chắn phải giáo huấn cho hắn một trận mới đúng, vậy tại sao bây giờ Trì Phong còn dám ung dung nói ra những chuyện này?

Không nghĩ tới chính là Trì Phong lại tiếp tục nói: “Ôi, chỉ tiếc rằng bản thân ta vốn đang tu luyện một loại võ công bí truyền, sư phụ ngày trước đã có nói qua nếu như muốn đạt được kết quả thì tuyệt đối không thể phá hư thần đồng tử cho đến khi tròn hai mười tuổi, bằng không đêm nay chúng ta nên đi thanh lâu một chuyến, biết đâu có thể gặp được một hai hồng nhan tri kỷ thì sao? Như các ngươi thấy đấy, bản thân ta vốn ngọc thụ lâm phong như vậy, tùy tiện đi đến thanh lâu, mọi người còn không nhanh chóng vây lại hay sao?”

Nghe đến đây tản đá đè nặng trong lòng mọi người rốt cuộc cũng đã được dở bỏ, vừa lại không nhịn được mà cười phá lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.