Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 160: Nhu tình




Edit: Cháy Rang + Nhoktho

Beta: Lan Hương

Giờ khắc này hai thân hình trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau.

Qua một lúc lâu, Mộc Vấn Trần bỗng nhiên nhảy xuống giường, ra khỏi phòng mang vào một thùng nước tắm thật lớn.

Như Phong không rõ nên đứng lên hỏi: “Chàng muốn làm gì?”

Mộc Vấn Trần vén tay áo lên, đưa tay cởi ngoại bào của Như Phong…

Như Phong giữ chặt áo, có chút ngượng ngùng, vì thế vội nói: “Cái này chưa cần mà? Không phải sau khi làm xong mới tắm sao? Bây giờ bọn họ đã làm gì đâu. Tên ngốc này…

“Ta đã tắm ở nhà rồi.” Như Phong xấu hổ nói, ánh mắt liếc nhanh Mộc Vấn Trần một cái.

Mộc Vấn Trần mặt nhăn nhíu mày, nói: “Ta không thích nàng trang điểm.”

Như Phong cúi mặt xuống, nói: “Nhưng như thế sẽ làm cho sắc mặt của ta tốt hơn một chút.” Ngẫm lại, bản thân nàng đã bảy tám ngày không ngủ không nghỉ, vì cần lấy lại sức, lúc đang vội trở lại đến kinh thành mới để cho Nam Sơn thuê một chiếc xe ngựa, sau đó nàng trốn ở bên trong ngủ, bằng không cho dù về tới kinh thành sớm đã ngã xuống, làm sao có thể thần thái sáng láng mà tới yến hội?

Mộc Vấn Trần trầm mặc cầm lấy tay nàng, sau đó đem ngoại bào cởi ra, đem giầy cởi ra, lộ ra một đôi chân bạch ngọc, mười đầu ngón chân vừa trắng vừa mềm ( tỉ tỉ chỉ bí quyết dưỡng chân uội với T^T)

Như Phong rụt rụt đầu ngón chân, thực ngượng ngùng: “Chân ta rất to.” Vì mình cao như vậy, cho nên chân cũng không khéo léo và đáng yêu giống nữ hài tử khác.

“Chàng đang giúp ta làm cái gì?” Như Phong trong lòng rất vui, kỳ thật đã đoán được người kia muốn làm gì, nhưng không ngờ tới Mộc Vấn Trần ngơ ngơ ngác ngác lại muốn làm việc này. Hắn lấy ý tưởng này đâu ra? Sau này mình nhất định phải hỏi cho kỹ càng một chút mới được.

Mộc Vấn Trần trước dùng khăn mặt nhẹ nhàng tẩy lớp trang điểm trên da mặt mỏng manh của Như Phong. Sau đó đem chân của Như Phong ngâm vào nước ấm, cuối cùng nhẹ nhàng tẩy rửa.

“Hô —— thật thoải mái a.” Như Phong thở ra một hơi, nước có chút nóng, nhưng nếu rửa chân thì nhiệt độ này là tốt nhất, nghĩ vậy nàng liền nở nụ cười.

Mộc Vấn Trần thấy thế lại tiếp tục nắn bóp, mãi đến khi nước nguội, hắn mới dùng hai tay lau khô chân, sau đó một lần nữa ôm Như Phong đang mềm nhũn đặt lên giường.

“Chàng gầy đi rất nhiều.” Bốn mắt nhìn nhau, Như Phong đau lòng nói, vừa rồi vừa bước vào gian phòng chỉ dám nhìn lướt qua Mộc Vấn Trần một cái, phát hiện y phục của hắn dường như có vẻ rộng hơn một chút, sau lại vì kiềm chế tình cảm của mình nên không dám nhìn hắn, lại luôn cảm thấy được tầm mắt của hắn ở trên người mình đảo quanh, làm cho trong lòng nàng nóng hầm hập.

“Nàng cũng vậy.” Mộc Vấn Trần hôn nhẹ khóe miệng Như Phong, sờ sờ hông của nàng, lại nhìn khuôn mặt Như Phong, xoa xoa đôi mắt có quầng thâm của nàng, “Nghỉ ngơi không tốt.” Trong lòng nghĩ đợi khi nào ra ngoài nhất định phải giúp nàng mát xa một chút.

Như Phong gật gật đầu: “Ta sợ chàng bị người ta đoạt đi rồi nên liền gấp rút lên đường.” Trong lời nói có bất an, nhưng lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Nhưng vẫn còn kịp lúc, trước kia ta đã nói với chàng, nếu ta yêu một người nam nhân nào, ta đây nhất định phải bảo vệ tình cảm của mình, ai cũng đừng nghĩ đến phá hư!” Hiện tại, nàng làm được. Vội vàng trở lại tướng quân phủ, còn chưa kịp cùng người nhà ôn chuyện, bản thân cũng chỉ tắm rửa rồi thay bộ y phục giản dị đến nơi yến hội, may mắn còn kịp.

Như Phong chu miệng, bất mãn nói: “Ai biết chàng sẽ như vậy? Ta lúc ấy vội muốn chết, hơn nữa ta không phải đã báo tin trở về rồi sao? Chàng hẳn sớm đã nhận được, nhưng mà chàng vẫn tổ chức cái yến hội kia, đương nhiên sẽ gây hiểu lầm, ta liền nghĩ chàng không cần ta nữa.” Trong lòng thật sự rất bất an. Một đường chạy vội về, thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng tâm lý càng mệt mỏi, khó chịu hơn, ban đêm ngủ cũng tưởng tượng phản ứng của Mộc Vấn Trần, nghĩ nhiều nhất là Vấn Trần cảm thấy nàng phiền hà muốn chết, bởi nàng không phải là một nữ tử hiền thục, không phải là một nữ tử đảm đang…

Như Phong luôn đánh giá cao lý trí của mình, đối với Vấn Trần rất có lòng tin, cho rằng hắn không bao giờ thay lòng đổi dạ, nhưng mà đầu óc luôn miên man suy nghĩ, có đôi khi ức chế không được cảm giác xúc động ân hận, thậm chí có đôi khi một đêm không ngủ mà ngày hôm sau lại muốn tiếp tục lên đường, vì vậy khoảng thời gian kia rất là khó khăn.

Mộc Vấn Trần vừa nghe, lông mày cùng nét mặt nhăn lại, nói: “Có lẽ bị người khác giấu đi, ta ngoài ở Vô Trần cư thì không hề đi nơi khác.”

“Khó trách!” Như Phong nhủ thầm.

Mộc Vấn Trần cũng lâm vào trầm tư.

“Xin chào đại nhân!” Như Phong đột nhiên oán giận nói, ánh mắt nhìn Mộc Vấn Trần, vẻ bình thản của hắn thật sự tốt lắm, làm cho nàng cảm giác thực an tâm, nhưng kỳ thật lòng bối rối, làm cho nàng có chút không biết làm sao.

“Xin chào mỹ nữ!” Mộc Vấn Trần nghe được lời oán giận của Như Phong, ngược lại thấp giọng nói, ánh mắt trong suốt nhìn Như Phong, ngón tay cũng chậm rãi lướt qua ngũ quan Như Phong, theo cái trán đang ửng hồng, đến cái mũi, rồi đến miệng, cuối cùng dừng lại trên bờ môi đỏ thắm.

Như Phong khẩn trương nhắm mắt lại, lông mi thật dài không ngừng rung động, trong lòng có chút sợ hãi, chờ mong…

“Như Phong, mở to mắt nhìn ta.” Mộc Vấn Trần nhẹ giọng nói.

Như Phong nghe vậy đành phải mở to mắt, làm bộ không kiên nhẫn nói: “Chàng có gì đáng nhìn chứ?” Ngữ khí thực nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mộc Vấn Trần cười rộ lên, chọc chọc hai gò má của Như Phong, nói: “Như Phong, xem nàng thật sự khỏe rồi, ta thực thích.” Nói xong liền cúi đầu, chậm rãi chơi đùa hai phiến môi xinh đẹp kia.

Khuôn mặt Như Phong càng ửng hồng lên, nàng đặt tay trên vai Mộc Vấn Trần, trong lòng lại nói ta không quan tâm ánh mắt người đời, chỉ cần trong lòng của chàng, ta vĩnh viễn đẹp nhất tốt nhất, là duy nhất, không gì có thể thay thế được, là đủ rồi.

Dần dần, bị đặt ở dưới thân khiến Như Phong hô hấp không thuận, giờ lại bị Mộc Vấn Trần hôn môi, hô hấp thêm dồn dập, còn hương thơm trên người đang vui vẻ kia càng làm nàng mê muội, chỉ cảm thấy một trận nóng, miệng khô lưỡi khô lại ôm chặt Mộc Vấn Trần, hơi thở lạnh băng của Mộc Vấn Trần dường như đã xua bớt ngọn lửa trong người nàng.

Không ngờ một cử động kia lại khích lệ Mộc Vấn Trần, lửa nóng nổi lên, thậm chí cánh tay ôm người Như Phong chặt đến nỗi khiến nàng cơ hồ thở không được.

Như Phong lẳng lặng thừa nhận, không nói không nói, bởi vì nàng có thể cảm giác được Mộc Vấn Trần rất khẩn trương cùng… Tức giận!

Từ từ, hắn tức giận cái gì chứ? Như Phong cả kinh, vội cố hết sức mở miệng nói: “Chàng ôm chặt ta quá!” Ngữ khí có điểm oán giận, cong đôi môi đỏ thắm lên ủy khuất nhìn Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần yên lặng nhìn Như Phong, trong mắt tựa hồ nhìn không ra cảm xúc gì, giống như thực bình tĩnh. Sau đó, hắn mới chậm rãi nới lỏng, vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt trên mặt nàng. Động tác của hắn rất ôn nhu, nhưng mà Như Phong vẫn thấy được ẩn chứa trong đôi mắt kia vẻ tức giận. Hình như hắn muốn nói cái gì nhưng lại vẫn trầm mặc không chịu mở miệng. Như Phong cũng không nói gì, chỉ mặc hắn như vậy lẳng lặng mà nhìn.

Hồi lâu.

“Chàng tức giận chuyện gì?” Như Phong hỏi nhẹ, bởi vì cảm xúc của Mộc Vấn Trần vô cùng mẫn cảm. Cho nên Như Phong rất dễ dàng hiểu được tâm tình biến hóa của hắn.

Mộc Vấn Trần nhếch môi, im lặng không nói.

Như Phong nhíu mày, đẩy hắn tránh ra một bên, sau đó trở mình đứng dậy, ngồi ở trên người của hắn, từ trên cao nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Chàng rốt cuộc là tức giận cái gì? Nếu chúng ta không nói rõ ràng, mâu thuẫn về sau tích tụ lại, chúng ta cuối cùng chỉ có thể rời đi, ta không bao giờ ở bên người không thương mình.” Như Phong chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, yên lặng nhìn chằm chằm Mộc Vấn Trần, không buông tha một tia biến hóa của hắn.

Mộc Vấn Trần méo miệng, động tác này đích thực hắn học từ Như Phong. Chỉ là một người luôn đạm bạc, trầm ổn như hắn lại làm chuyện này thật khó tưởng tượng, thậm chí có điểm khôi hài.

Cho nên vẻ mặt nghiêm túc của Như Phong nhất thời vỡ ra, giọng điệu cũng ôn nhu, nói: “Chàng rốt cuộc là phiền não cái gì? Nói ra đi, chúng ta nên rõ ràng với nhau.” Như Phong dụ hắn, vì biết Mộc Vấn Trần rất ít tiếp xúc với người khác, hiếm khi thể hiện cảm xúc, đôi khi trông như ngốc tử, Như Phong không hỏi, hắn cũng không buồn nói ra, rất ít nói ra. Huống chi đây là lần đầu tiên hắn yêu say đắm như vậy, mà mình cũng như thế, cho nên Như Phong thực hy vọng có thể cùng Mộc Vấn Trần giải quyết rõ ràng từng vấn đề chen giữa họ.

“Nói.” Như Phong kéo bàn tay to của hắn, ôn nhu hôn một cái.

Mộc Vấn Trần mí mắt nhất thời hạ xuống, ngượng ngùng nhìn về phía Như Phong.

Như Phong có chút vui vẻ, nhưng mà nàng rất nhanh sẽ quay lại vấn đề đang nói đến, tránh ình thấy hắn đáng yêu liền chà đạp hắn, vấn đề này phải hỏi đến nơi.

Mộc Vấn Trần nghe vậy, môi mấp máy, thủy chung im lặng.

“Nói đi, nói xong chúng ta có thể làm chuyện khác.” Như Phong thấy hắn chỉ mặc áo mỏng trên người, cảm thụ được cơ thể rắn chắc mạnh khỏe.

Sờ kỹ càng a, cảm giác không tồi!

Như Phong lộ ra sắc mặt vui mừng.

Mộc Vấn Trần nhãn tình sáng lên, rốt cục mở miệng nói: “Như Phong, ta hiện tại tâm tình rối loạn.”

Thấy hắn đã chịu mở miệng , Như Phong chớp thời cơ, nói: “Tâm tình loạn như thế nào?” Ặc, sao mình cứ như sắp trở thành bác sĩ tâm lí, nhưng chỉ cần liên quan tới Vấn Trần, nàng không thể dùng thái độ thoải mái không để ý mà đối xử được, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm cái miệng của hắn mở ra, chờ đợi lão nhân gia này nói nhiều một chút.

“Từ khi thân phận của nàng bị vạch trần, không lần nào ta ngủ yên giấc. Lần đầu tiên, khi nàng đi dẹp loạn, ta không thể đi được, nhưng ta biết kế hoạch của nàng nên không sốt ruột, chẳng qua chỉ không yên lòng, nhưng mà lúc này đây ta không biết nàng có trên đường trở về, nàng có quay lại kinh thành!”

Mộc Vấn Trần tạm dừng một hồi, Như Phong cảm giác được bụng của hắn đang không ngừng phập phồng, rung động đến nàng.

“Khi nghe tin nàng chết, ta không tin lời ca ca, nhưng ám vệ của ta lại không tìm thấy nàng, sau đó không lâu, ca ca đem quyền lợi của ta thu hồi, cảm giác mình thực vô dụng, muốn tìm nàng cũng không thể, võ công cao tới đâu cũng vô dụng.” Nói xong Mộc Vấn Trần đột nhiên mệt mỏi đứng lên, hắn nhấc nàng lên, để ở một bên, còn mình thì chân trần đi tới đi lui trên tấm thảm mềm mại, bộ dạng thật giống một con dã thú bị cầm tù.

“Không thấy nàng, không biết tin tức của nàng, mọi người đều nói nàng đã chết, ta không tin, ta muốn đi đến đó, ca ca liền không cho phép, vì trước kia có lời hứa…” Mộc Vấn Trần hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn Như Phong, trong mắt biến ảo vô định, chốc lát màu lam lúc màu đen, cuối cùng biến thành màu lam, thậm chí long lanh nước, giống như bên trong ngập nước.

Như Phong chấn động nhìn Mộc Vấn Trần, một lát sau, mới kịp phản ứng, nhìn Mộc Vấn Trần lặng lẽ nói, bộ dạng ngồi xổm bên góc tường của hắn, toàn thân một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy rất là thoải mái, thật giống như sư phụ cùng Vấn Trần thay chính mình đưa vào nội lực giống nhau.

Như Phong xuống giường, di chuyển đến gần hắn, nói: “Chàng cảm thấy mình vô dụng ư? Hay là sợ ta rời đi?” Nói xong liền ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt màu lam của hắn.

Mộc Vấn Trần yên lặng nhìn Như Phong, đột nhiên một tay ôm chầm lấy nàng, đầu gục ở vai nàng, nói: “Như Phong, ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy, tuy ta luôn nói nàng không chết, nhưng đôi khi lại nghi ngờ chính mình, ta sợ đó là sự thật, nàng không thể cảm nhận được cảm giác đó đâu… Ta vài lần đố kỵ Dục Tước và Dục Tuyên, luôn luôn tự do hành động, có thể đi nghe ngóng tin tức của ngươi.” Hắn ôm chặt lấy Như Phong, thanh âm càng lúc càng nhỏ, Như Phong nghe không rõ, chợt nghe được câu cuối, “Đợi hai tháng nữa, ta được tự do, đến lúc đó chúng ta cùng nhau, không lìa xa nhau, mãi luôn bên nhau.”

Như Phong gật đầu thật mạnh, xoa lưng cùng bả vai Mộc Vấn Trần, cảm giác toàn thân được hắn ôm chặt hơn, hơn nữa cảm thấy được hắn thật sự gầy rất nhiều, trong lòng đau xót, nước mắt liền không tự chủ lăn xuống.

Hai người tình cảm lưu luyến luôn luôn thuận lợi, ít khi gặp biến cố, cứ tự nhiên đến với nhau, lòng nàng cũng chỉ biết Vấn Trần, những người khác không để vào mắt. Trước kia chung quy cũng cho là tình cảm nàng và Mộc Vấn Trần sẽ lâu dài, cứ để mặc cho tự nhiên, không cần trải qua cái gì tê tâm liệt phế hay đau xót, nhưng mà không ngờ tới lúc này đây, chẳng qua là nàng phải đi tiêu diệt bọn cướp, ai ngờ tới lúc việc lớn đã hoàn thành thì nàng bị đưa đến Xuân Đằng quốc, không ngờ là tất cả mọi người cho là mình đã chết.

Đổi lại là nàng, mọi người đều nói chàng đã chết, còn nàng thì không thể tự đi kiểm chứng, cảm giác trong nàng lúc đó sẽ như thế nào?

Như Phong nghĩ đến việc như thế thì cả người rét run, Vấn Trần luôn là một người sống nội tâm nên khoảng thời gian này nhất định rất là đau khổ, cả cảm xúc đều giấu ở trong lòng không nói với người khác, không giống nàng, ít nhất còn có Nam Sơn có thể đấu võ mồm phát tiết một chút, hơn nữa nàng có thể gấp rút lên đường, cho nên thời gian suy nghĩ miên man không nhiều, nhưng Vấn Trần thì sao? Hắn cả ngày im lặng ngốc nghếch nơi này, tuy rằng thoải mái nhưng mà tâm tình chỉ sợ không được như vậy. Nghĩ đến đây, Như Phong đành phải càng dùng sức mà ôm lấy Vấn Trần.

“Chúng ta sẽ không bao giờ … xa nhau.” Ở trong lòng ấm áp của hắn, Như Phong nhẹ giọng nói.

“Ừm.” Mộc Vấn Trần thấy Như Phong như vậy, trong lòng rất ấm áp, cũng liền ý thức được tình cảnh bây giờ, nói: “Chúng ta khi nào thì mới có thể đây?” Nói xong liền ôm Như Phong đặt trên giường.

Như Phong không nói gì, nhìn vào đôi mắt màu lam của hắn, nói: “Chàng hiện tại có điểm rất lạ.”

Mộc Vấn Trần mặt liền nóng lên, xấu hổ nhìn Như Phong, nhớ tới những biểu hiện vừa rồi.

Như Phong xoa xoa mũi hắn, vô cùng thân thiết nói: “Nhưng ta thích bộ dạng đáng yêu kia à nha, ta yêu chàng.” Tự nhiên lại thốt ra.

Mộc Vấn Trần cả người chấn động, nóng rực nhìn Như Phong, giọng khàn khàn: “Ta cũng vậy, Như Phong, chúng ta sẽ không bao giờ … lìa xa nhau.”

Như Phong cười, gật gật đầu, lông mi nàng vướng vài giọt lệ, càng có vẻ động lòng người.

Đột nhiên, hắn hạ môi xuống.

Như Phong vui vẻ nhận, không giống vẻ lo lắng vừa rồi, hiện tại tâm trạng nàng đột nhiên rất bình thản, thầm nghĩ sẽ cảm thụ thật kỹ hết cảm giác này…

Mộc Vấn Trần động tác có chút không suôn sẽ nhưng nhiệt tình, hắn buông Như Phong ra, vội vàng đem áo mỏng trên người Như Phong cởi ra, Như Phong thấy thế, cười duyên nói: “Ta cũng phải nhìn của chàng.”

Mắt Mộc Vấn Trần cũng chợt lóe, nói: “Nhìn nàng trước, thật đẹp.” Trong mắt lửa nóng dọa người.

“Của chàng cũng vậy.” Như Phong lộ ra vẻ tươi cười mê đắm, biết Vấn Trần có một dáng người rất chuẩn.

“Gầy, không đẹp.” Mộc Vấn Trần thì thào tự nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào da thịt dần dần lộ ra của Như Phong, trong miệng còn nói: “Nhưng ta sẽ ăn nhiều lên để béo trở lại.” Hắn cũng không quên Như Phong trước kia từng nói, nàng thích dáng người hắn như vậy. Vì vậy để vừa lòng nương tử tương lai, hắn nhất định phải rèn luyện thân thể cho tốt.

Như Phong nghe vậy, cười hắc hắc, lại phát hiện trên người có chút đau đớn, sau đó chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy, nhất thời xúc động muốn ngất. Nguyên lai khi nàng bất tri bất giác, đã bị ai kia lột sạch, toàn thân trơn nhẵn, tựa như một tiểu hài tử mới sinh, trừ bỏ… Vẫn còn tiết khố màu trắng trên người.

Da thịt bạch ngọc không tỳ vết, nhưng quyến rũ Vấn Trần nhất chính là bộ ngực mềm mại của Như Phong, trắng noãn, mềm mại lại thêm hai quả mơ ửng hồng, đó chính là thứ mình từng nhấm nháp qua, nghĩ đến đây, Mộc Vấn Trần nuốt nuốt nước miếng, yết hầu sượt sượt hai cái.

Tầm mắt dời xuống, làn eo nhỏ đầy đặn, đó là vòng eo mảnh khảnh làm người ta muốn hung hăng nắm lấy, ẩn dưới tiết khố màu trắng là đôi chân ngọc thon dài, mới vừa rửa nước xong nên mười đầu ngón chân hơi co lại, trắng trắng lại mũm mĩm, sạch sẽ, đáng yêu vô cùng.

Cảm giác được ánh mắt háu đói của Vấn Trần, Như Phong có điểm bất an, cho dù vừa lòng dáng người chính mình, nhưng lần đầu tiên trần trụi như vậy, lại còn trước mặt người nam nhân sẽ lấy nàng làm vợ sau này nữa.

Soạt một cái, Mộc Vấn Trần động tác nhanh chóng đem tiết khố Như Phong kéo xuống dưới, động tác thẳng tay chuyên nghiệp như hái hoa tặc ( =o=”), làm cho Như Phong không có thời gian phản ứng.

Sau một lúc lâu, hai người yên lặng bất động, đầu ngón chân Như Phong thít chặt lại.

Rốt cục Như Phong hoảng hốt nhìn Vấn Trần, trong mắt tràn đầy ý cười, nói: “Vấn Trần, chàng chảy máu mũi kìa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.