Ấn đường của Lục Minh Khánh khẽ nhíu lại, biết không giữ được nhưng vẫn có muốn thử.
"Được!" Lục Minh Khánh đang mười đầu ngón tay vào nhau, nhìn Tô Yên thốt một câu: "Hôm qua trong buổi tiệc, cô rất tuyệt."
"Tổng giám đốc Lục, anh cũng tới?"
Hôm qua cô không có nhìn thấy Lục Minh Khánh kia mà.
"Tôi xem tin tức."
Cũng đúng, nếu như Lục Minh Khánh tới, đám con gái nhà giàu yểu điệu đó còn không phải sẽ thét đến chói tai hay sao.
Nam thần họ Lục, cái danh hiệu này không phải là để trưng chơi đâu nha.
"Cảm ơn." Tô Yên khẽ cười: "Tổng giám đốc Lục, còn chuyện gì khác không?"
"Đã có kết quả xét duyệt rồi, ngày mai cô có thể qua chỗ trụ sở chính của công ty trình báo." Lục Minh Khánh nhìn Tô Yên, nói: "Chúc mừng."
Cho dù Tô Yên đắc chí rằng mình nhất định sẽ có thể lấy được, nhưng có kết quả rồi vẫn không tránh được sự bất ngờ.
Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc không lâu, một cái danh sách khác cũng được công bố, mà người khác được chọn đi tới trụ sở chính cũng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Nhìn danh sách được công bố, là Tô Yên và Tần Nhã Hân!
Tô Yên trúng tuyển, chuyện này đều nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng Tần Nhã Hân này lại khiến người ta mờ mịt khó hiểu.
7
.
11
Thái Thanh Trúc hỏi: "Tô Yên, công ty chúng ta có người tên Tân Nhã Hân sao? Ở bộ phận nào vậy, sao tôi lại không biết?"
Đúng vậy, không ai biết người trúng tuyển còn lại là ai, cũng chưa từng thấy người này.
Không phải nhân viên của công ty, nhưng mượn danh nghĩa nhân viên của công ty trúng tuyển vào Trụ sở chính tập đoàn Lục Thị.
Đương nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ Tân Nhã Hân này là ai.
Tô Yên lắc đầu, cô cũng không biết, thậm chí chưa từng nghe thấy.
Bỗng nhiên cô nhở ra trước đây Trang Ái Hồng nói, có một nhân viên đã được chỉ định sẵn, lẽ nào là Tần Nhã Hân này sao?
Nhìn thấy ba chữ Tân Nhã Hân, Tô Yên không khỏi cảm thấy tức ngực, rất khó chịu.
Kể từ ngày mai, Tô Yên sẽ không cần đến đây làm nữa, nội dung công việc hôm nay chính là bàn giao lại mọi việc.
Nơi mình từng làm việc mấy năm, cô vẫn thấy không nỡ rời đi.
"Tô Yên à, sau này cô đừng quên tôi nhé, đến Trụ sở chính phải nhớ đến tôi đó." Thái Thanh Trúc luyến tiếc ôm lấy Tô Yên.
"Được." Tô Yên cười nói: "Nếu có chuyện tốt chắc chắn sẽ không quên cô đâu."
"Chị em tốt." Thái Thanh Trúc bật cười: "Đi nào, tối nay đi chúc mừng cô."
Tô Yên đang định đáp lại, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Là một dòng tin nhắn.
Lục Cận Phong gửi tin nhắn, hẹn cô tám giờ tối nay gặp nhau ở nhà hàng Hoa Hồng.
Chuyện nên đến cũng phải đến.
Tô Yên chần chừ một chút rồi trả lời: Được!
"Sao vậy, bạn trai?" Thái Thanh Trúc hỏi.
"Ừm." Tô Yên gật đầu, mỉm cười xin lỗi: "Anh ấy hẹn tôi tối nay đi ăn."
Thái Thanh Trúc xúc động, trêu đùa: "Ôi, ngưỡng mộ cô thật đó, quả là được cuộc đời ưu ái, có cả tình yêu và sự nghiệp, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Số đào hoa của cô cũng sẽ đến thôi." Tần Nhã Hân nhếch môi cười: "Bàn giao công việc Xong rồi, vậy tôi đi trước đây."
Tô Yên cảm thấy, quả thật cô và Lục Cận Phong cũng nên gặp nhau một lần để nói chuyện rõ ràng.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Thà đau một lần rồi thôi, chia tay cũng không có gì to tát lắm.
Tô Yên vừa rời khỏi công ty thì Trần Tố Anh lại tới, bà không thấy Tổ Yên đầu.
Tô Yên về nhà trọ thay đồ trước, trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới đến nhà hàng Hoa Hồng.
Màn đêm buông xuống.
Ánh đèn rực rỡ.
Lúc Tô Yên đến, Lục Cận Phong đã đến trước rồi.
Hôm nay nhà hàng rất vắng vẻ, không có khách đến, Lục Cận Phong đặt một phòng vip, sát cửa sổ, góc nhìn đẹp, có thể nhìn thấy hết cảnh đêm của Đế Đô.
Lục Cận Phong vô cùng nho nhã phong độ kéo ghế ra cho Tổ Yên: "Đói chưa, gọi món trước đi."
"Vẫn ổn, không vội."
Tô Yên mỉm cười, nhìn Lục Cận Phong trước mặt, nói thật cô cũng không biết Lục Cận Phong có chỗ nào không tốt, nhất là vẻ bề ngoài này, quả là có một không hai.
Nếu thật sự phải cãi nhau với gương mặt này, khi nhìn thấy gương mặt điển trai như thế, đoán chừng cô cũng sẽ nguôi giận ngay.
Trước khi Tô Yên đến, cô đã nghĩ ra rất nhiều lời mở đầu, sau cùng vẫn chọn lời ngắn gọn thẳng thắn nhất.
"Lục Cận Phong, chúng ta chia tay đi."
Tổ Yên nhìn Lục Cận Phong, vẻ mặt cô bình tĩnh và nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Tô Yên rất dứt khoát đối với chuyện tình cảm.
Cô có thể cắt đứt quan hệ với Sở Hướng Nam, cũng có thể chia tay êm đẹp với Lục Cận Phong.
Có lẽ cô sẽ rất buồn, sẽ hối hận, nhưng bây giờ cô biết rất rõ mình đang làm gì.
Cô rất tự ti trong chuyện tình cảm, tình yêu không cùng đẳng cấp, làm sao có thể tiếp tục được?
Chi bằng giải quyết dứt khoát, nhanh chóng cắt đứt cho xong.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đờ ra, anh bị đá rồi sao?
Tối qua anh đã cảm thấy cảm xúc của Tô Yên không bình thường, nhưng khi Tô Yên nói ra hai chữ chia tay này, anh vẫn hết sức kinh ngạc.
Nếu như để người khác biết người nắm quyền nhà họ Lục ở Đế Đô bị đá, bị vứt bỏ, quả thật là chuyện nực cười nhất trên đời, sẽ không có ai tin cả.
Nhưng chuyện này lại là sự thật.
Lục Cận Phong ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, híp mắt nói: "Lý do."
Khi không lại bị đá, ai cũng sẽ hỏi lý do thôi.
Tô Yên cũng đã nghĩ xong lý do từ chia tay, cô không định giấu diếm và viện cớ nữa mà nói thẳng: "Anh xem thời sự hôm nay chưa? Tối qua có người gây sự trong buổi tiệc, tung tin đồn tôi chưa chồng mà đã có con, thật ra đây không phải là tin đồn, quả thật năm năm trước tôi đã từng sinh con."
Nói liền một mạch, Tô Yên cảm thấy giống như trút được gánh nặng, không hề khó nói giống như trong tưởng tượng của cô.
Cho dù Lục Cận Phong cũng nghi ngờ, nhưng chính tai nghe thấy Tô Yên thừa nhận, vẫn khó có thể chấp nhận được, anh chợt giật mình hoảng hốt.
Trước khi Tô Yên mở lời, anh đã nghĩ cho dù Tô Yên có đưa ra lý do gì, anh cũng sẽ bác bỏ, không đồng ý chia tay, nhưng chuyện chưa chồng đã có con, anh cũng không tìm được cải cớ nào để bác bỏ.
Tô Yên đã từng sinh con, từ lúc bắt đầu cô đã lừa anh.
Vệt máu trên ghế đại diện cho lần đầu tiên hôm đó cũng là giả.
Vẻ mặt Lục Cận Phong thấp thoáng hiện lên vẻ tức giận.
Tô Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, làm ra vẻ ung dung nói: "Tôi thừa nhận từ lúc bắt đầu tôi đã lừa anh, nhưng lúc bắt đầu tôi cũng chỉ chơi đùa với anh thôi, không hề có ý định sẽ lâu dài, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn gì đó, trải qua khoảng thời gian sống cùng nhau, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, cho nên chia tay đi."
Ban đầu là Tô Yên đề nghị qua lại với nhau.
Bây giờ cũng là Tô Yên đề nghị chia tay.
Vẻ mặt Lục Cận Phong u ám, tay nắm chặt thành đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tô Yên đã nói đến nước này rồi, anh còn nói gì được nữa?
Tô Yên cố gắng nặn ra một nụ cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt Lục Cận Phong khó coi như vậy.
"Lục Cận Phong, tôi biết tôi mắc nợ anh, nhưng chuyện tình cảm cũng không miễn cưỡng được, bữa ăn hôm nay cứ coi như bữa ăn cuối cùng trước khi chia tay đi, bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp, tôi mời."
Tô Yên trả lại cho Lục Cận Phong tín vật đính ước anh đã tặng, còn có vòng tay của Trần Tổ Anh: "Mong anh có thể gặp được người phù hợp thật sự."
Thái độ thản nhiên phóng khoáng của Tổ Yên khiến cơn giận trong lòng Lục Cận Phong không ngừng trỗi dậy.
Hay cho câu bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp.
Lục Cận Phong lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên chằm chằm: "Không cần, tôi cũng không chịu thiệt, không ai nợ ai."
Tô Yên hiểu ra, hai người cũng đã ngủ với nhau hai lần, quả thật Lục Cận Phong cũng không bị thiệt.
"Vậy anh đã đồng ý chia tay rồi?"
"Bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp."
Anh là người nắm quyền của nhà họ Lục, chuyện bị đá đã rất mất mặt rồi, nếu còn bày trò bám lấy không buông nữa, cũng không phải là phong cách của anh.
Câu "bắt đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp" đó hầu như Lục Cận Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tô Yên sững sờ nhếch khóe môi, bữa ăn này, hai người còn chưa kịp ăn đã cụt hứng bỏ về.
Tô Yên ngồi một mình trong phòng lát sau mới rời đi.
Chuyện hai người chia tay đã nhanh chóng bị Vạn Nhất biết được.
Vạn Nhất còn biết được Tô Yên đề nghị chia tay trước, lúc đó anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Mę kiếp.
Lục Cận Phong bị đá rồi?
Lục Cận Phong - người nắm quyền nhà họ Lục bị đá rồi?
Một lúc lâu sau Vật Nhất mới khôi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lục Cận Phong đang không ngừng uống rượu để chuốc say bản thân.
"Đại ca, anh với cô Tô chia tay thật rồi à? Tại sao vậy?"
Chuyện này đột ngột quá.
Lục Cận Phong xuất sắc như vậy, không nên bị đa chứ.
Đương nhiên Lục Cận Phong không nói ra chuyện Tô Yên chưa chồng mà đã có con, cũng không thể nói từ đầu đến cuối Tô Yên không hề nghiêm túc với mối tình này.
Lục Cận Phong rất giận chuyện cô lừa dối, chưa chồng mà đã có con, nhưng lại càng giận thái độ của của Tô Yên đối với mối tình này hơn.
Lục Cận Phong uống hết ly này đến ly khác, sắc mặt vô cùng khó coi, bày ra dáng vẻ "người lạ chở lại gần".
"Đại ca, lẽ nào cô Tô làm con gái nuôi của nhà họ Lý, cô ấy xem thường anh lái xe công nghệ sao? Hay là anh nói anh là người nắm quyền nhà họ Lục cho cô ấy biết đi, cô ấy sẽ thay đổi ý định ngay"
Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất biết điều nói: "Đại ca, em uống với anh, không say không về."
Không nên trêu chọc đàn ông thất tình.
Hai người đang yên đang lành, bỗng nhiên lại chia tay như vậy.
Vạn Nhất ngạc nhiên, Trần Tổ Anh cũng rất bất ngờ.
Nhưng Lục Cận Phong ra lệnh, không cho phép ai đi tìm Tô Yên.
Lục Cận Phong anh không muốn mất mặt.
Từ khi chia tay nhau ở nhà hàng Hoa Hồng, sau đó Tô Yên cũng không gặp lại Lục Cận Phong nữa.
Còn lúc cô nhận được tin tức của Lục Cận Phong, cũng là chuyện của một tuần sau đó.
Hơn nữa còn là một tin xấu.
Sau khi Tô Yên vào trụ sở tập đoàn Lục Thị thì trở nên rất bận rộn, từ đó mà dần đưa Lục Cận Phong vào quên lãng.
Hôm nay.
Ngay khi Tô Yên nộp bảng báo cáo và ra khỏi văn phòng, thì gặp phải Vạn Nhất.
Vạn Nhất là cậu ấm của điện ảnh Vạn thị. Tuy chỉ mới vào trụ sở mấy ngày, nhưng Tô Yên cũng biết Vạn Nhất đang tạm thời giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn Lục thị.
Tô Yên nhìn thấy Vạn Nhất, tự dưng lại nghĩ đến Lục Cận Phong.
Sau khi chia tay, cả hai đều không liên lạc lại với nhau.
Tô Yên vừa định quay người rời đi, thì Vạn Nhất thấy và gọi cô lại: "Cô Tô."
Tô Yên đành đứng lại: "Anh Vạn, thật trùng hợp."
Vào trụ sở lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Yên nhìn thấy Vạn Nhất.
Vạn Nhất không thường xuyên có mặt ở công ty mà chỉ thỉnh thoảng đến đây.
“Hình như cô Tô đang trốn tôi?” Vạn Nhất nói một cách nửa đùa, nửa thật nhưng rất nghiêm túc: “Tuy cô và đại ca đã chia tay, nhưng chúng ta vẫn xem là bạn. Cô Tô làm như vậy, sẽ khiến người ta đau lòng lắm đó.”
"Sao tôi lại trốn anh chứ? Thật tình là lúc nãy tôi không nhìn thấy anh Vạn" Tô Yên cười trợn mắt và nói lời bịa đặt, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh Vạn định đi ra ngoài à?"
Đương nhiên Vạn Nhất đã nhìn thấy cái suy nghĩ nhỏ nhoi của Tô Yên, ý của cô là muốn đuổi anh ta đi.
Kể từ sau khi Tô Yên vào trụ sở, anh ta vẫn luôn cho người theo dõi cô.
Sau khi Tô Yên và Lục Cận Phong chia tay, Lục Cận Phong bèn trở nên rượu chè be bét, tính khí cũng đột nhiên trở nên nóng nảy, còn Tô Yên thì lại giống như chẳng bị ảnh hưởng gì. Có lẽ nên làm gì đó?
Vạn Nhất nói: "Đúng vậy. Cơ mà, khoảng thời gian này cô Tô với đại ca không có liên lạc hay gặp mặt gì lại à?"
“Dù sao cũng chia tay rồi, cần gì phải liên lạc, gặp mặt lại.” Tô Yên nói: “Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.”
Thật quá dứt khoát.
Vạn Nhất cố ý thở dài, nói: "Tôi phải đến bệnh viện rồi, chúng ta tạm dừng cuộc trò chuyện ở đây thôi. Mà này, đại ca nhập viện rồi đó, cô Tô có biết chuyện này không?"
Vạn Nhất đã biết lại còn hỏi, dĩ nhiên là Tô Yên không biết rồi.
Nghe vậy, Tô Yên rất sửng sốt, cô vô thức hỏi: "Anh ta bị sao vậy?"
"Rất nghiêm trọng. Giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Chiếc xe bị va chạm nát bét tại chỗ, những người tham gia lúc đó cũng hôn mê, bác sĩ có thông báo mấy lần là bệnh tình rất nguy kịch, phải qua một đêm, mới có người tới cấp cứu."
Vạn Nhất cố ý thêm mắm dặm muối, nói quá lên là tình hình rất nghiêm trọng. Thực ra đó chỉ là một vụ tai nạn nhỏ và chỉ bị chấn thương đầu nhẹ. Thậm chí Lục Cận Phong còn không bị rách một miếng da.
Vạn Nhất thấy sắc mặt Tô Yên, bèn nói thêm: "Đại ca bị thương rất nặng, cho dù có người tới cấp cứu, thì trái tim cũng đã chết mất rồi. Haizz!"
Tô Yên vội hỏi: "Anh ta ở bệnh viện nào?"
“Bệnh viện nhân dân số 1” Vạn Nhất đảo mắt, bình tĩnh nói: “Cô Tô, cô với đại ca đã chia tay rồi, cô không nên đến thăm thì hơn, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.”
“Nói tào lao gì vậy, anh ta bị thương nặng đến nhập viện, sao tôi có thể không đến thăm chứ?” Tô Yên lo lắng nói: “Dẫn đường đi, tôi cùng đi với anh.”
"Vừa rồi không phải cô Tô còn nói là không cần liên lạc, gặp mặt lại sao?"
"Lời của phụ nữ mà anh cũng tin à?” Tô Yên hùng hổ bước ra ngoài: “Tôi thích đổi ý đấy, rồi sao? Sớm nắng chiều mưa, khẩu thị tâm phi chính là độc quyền của phụ nữ.”
Vạn Nhất: "..."
Bệnh viện.
Lục Cận Phong đang ngồi dựa vào giường, lật xem mấy tờ báo và tạp chí, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Tô Yên vội vàng xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
"Lục Cận Phong, anh bị thương ở đâu..."
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Yên thấy Lục Cận Phong vẫn đang lành lặn ngồi trên giường, một chút vết thương nhỏ cũng không có, huống chi là bị thương nặng thì lập tức nhận ra là mình đã bị lừa.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu Vạn Nhất đang đứng sau lưng.
Vạn Nhất tức giận, sờ mũi: "Thể chất của đại ca tốt thật đó, mới vậy mà đã tỉnh lại rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nha, tôi ra ngoài dạo chút đây."
Vạn Nhất nhường chỗ lại cho hai người.
Đã một tuần không gặp. Khi gặp lại, Tô Yên cảm thấy có hơi mất tự nhiên, đặc biệt là ảnh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cổ của Lục Cận Phong, nó khiến cô cảm thấy rất có lỗi.
Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Cũng không biết phải sau đó bao lâu, Tô Yên lên tiếng phá bỏ bầu không khí yên ắng: "Anh đã không sao rồi, vậy tôi đi đây."
“Ai nói tôi không sao” Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Bác sĩ nói, tuy là chấn thương đầu nhẹ, nhưng có thể sẽ để lại di chứng”
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong: "Có nghiêm trọng không?"
“Nghiêm trọng” Lục Cận Phong gấp tờ báo lại.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Nằm viện theo dõi."
"Vậy anh..." Đột nhiên Tô Yên không biết nên nói cái gì.
Cái kiểu một hỏi một đáp thế này, có chút xấu hổ.
Tô Yên nhớ tới lời Vạn Nhất nói thì đắn đó, cô khuyên nhủ: "Lục Cận Phong, tôi không ngờ chuyện chia tay lại gây cho anh đả kích lớn như vậy. Tôi hy vọng anh sẽ không sa sút tinh thần đến thế. Nếu anh cứ như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ thấy khó chịu."
Lục Cận Phong híp mắt, lạnh giọng nói: "Vạn Nhất đã nói gì với cô?"
“Anh ta nói là anh uống rượu say xỉn cả ngày, nên mới xảy ra tai nạn giao thông” Tô Yên cũng đoán được Vạn Nhất có phần phóng đại, nhưng cô vẫn có phần trách nhiệm.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: "Cô đừng tin những gì cậu ta nói là thật. Sự việc lần này chỉ là một sự cố, tôi cũng chẳng có say xỉn gì cả. Chỉ là chia tay thôi mà, tôi không có để chuyện này trong lòng đâu."
Vạn Nhất đang nghe trộm ngoài cửa nghe vậy thì không khỏi than thở.
Thật đúng là vịt chết còn cứng miệng.
Nếu đã không để trong lòng, vậy sao còn kéo anh ta đi uống rượu mỗi ngày?
Cứ như vậy mà còn muốn quay lại sao?
Có vẻ như vấn đề này còn phải phụ thuộc vào anh ta hành động.
Tô Yên nghe vậy thì thở dài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, cô bỏ qua cái cảm giác không đau, không ngứa trong lòng và nói: "Vậy thì tốt rồi, anh dưỡng thương cho tốt đi, tôi phải về làm việc rồi."
Lục Cận Phong dời mắt sang chỗ khác, mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay đang cầm lấy tờ báo lại vô thức nắm chặt, tờ báo bị nắm đến biến dạng.
Tô Yên thật sự rời đi như vậy.
Lúc ở cửa, cô cũng nhìn thấy Vạn Nhất, nhưng vẫn cứ đi mà không nói gì.
Sau khi Tô Yên rời đi, Vạn Nhất mới đi vào phòng bệnh: "Đại ca, trong lòng anh rõ ràng là đang hy vọng cổ Tô ở lại, vậy sao lại để người ta đi."
“Lắm mồm.” Lục Cận Phong quăng cho anh ta một cái ánh mắt lạnh lùng.
Vạn Nhất kéo ghế sang ngồi: "Em mà không lắm mồm, thì cô Tô cũng đã không đến bệnh viện thăm anh rồi. Đại ca à, đừng ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh này quá lâu, nếu không tình cảm cũng sẽ dần nguội lạnh mất. Với tài sắc của cô Tô, thiếu gì đàn ông theo đuổi, đến lúc đó thì đừng có hối hận.”
Lục Cận Phong trầm mặc không nói.
Lúc này y tá bước vào: "Anh Lục, thủ tục xuất viện của anh đã làm xong, anh có thể xuất viện rồi."
Lục Cận Phong lật xem tờ báo, mặt không chút biểu cảm: "Ở lại vài ngày nữa."
“Hả?” Cô y tá kinh ngạc.
Làm gì có người nào nghiện nằm viện?
Vạn Nhất lập tức hiểu được ý đồ của Lục Cận Phong, anh ta mừng rỡ, và nói với y tá: "Gia hạn tiền phòng thêm một tháng"
Tô Yên trở về công ty, nhưng lại không tập trung lắm.
Không gặp còn đỡ, sau khi gặp rồi, lòng cô cứ lên lên xuống xuống, ký ức lúc bên nhau lại thỉnh thoảng lại xông lên tim.
Tô Yên lắc lắc đầu, không được suy nghĩ nữa, chia tay rồi thì dứt khoát một chút.
Tô Yên đến phòng uống nước rớt nước, thấy một đám đồng nghiệp đang tám chuyện, họ thấy cô thì nhanh chóng kéo luôn cô vào.
“Trợ lý Tô, cô có thân với Tân Nhã Hân đến cùng công ty con với cô không?”
“Không thân lắm, sao vậy?” Tô Yên không hiểu gì.
Sau khi vào tổng công ty, cô còn chưa từng gặp qua Tần Nhã Hân, nếu không phải là đồng nghiệp nhắc đến, cô cũng quên mất cô gái cùng đến tổng công ty học hỏi với mình này.
“Lúc nãy tôi nhìn thấy cô ta cùng Phó tổng giám đốc Lục cùng đi thang máy lên tầng, cô ta cùng công ty con với cô, tôi còn tưởng là trợ lý Tô biết cô ta có lại lịch gì chứ?
Tân Nhã Hân đến rồi?
Tô Yên cũng rất tò mò.
Lại có đồng nghiệp ngưỡng mộ nói: “Cô nàng Tần Nhã Hân đó rất xinh đẹp, thân hình lại tuyệt vời, ngực to eo thon, đến con gái như tôi cũng ngưỡng mộ.”
“Lúc nãy tôi nhìn thấy eo cô ta, có lẽ đến một bàn tay cũng có thể nắm, trong đám người chúng ta cũng chỉ có trợ lý Tô có thể so được.”
Tô Yên nghe thấy, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về một người như vậy.
Rốt cuộc cô nàng Tần Nhã Hân này có lại lịch gì?
Trong phòng uống nước đang trò chuyện vô cùng sôi nổi, đột nhiên có một người đẹp mặc một bộ váy liền ảo màu đỏ đi vào.
Tô Yên nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói: “Đó là Tần Nhã Hân đó.”
Quá đẹp.
Tô Yên không nhịn được mà nhìn cô ta thêm mấy cái. Cô ta rất trẻ trung, có lẽ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, gương mặt tràn đầy collagen.
“Chào mọi người.” Tần Nhã Hân chủ động chào hỏi mọi người, cười cười dùng ly nước đi rót nước.
Đồng nghiệp đứng ngay máy rót nước lập tức nhường chỗ.
Tần Nhã Hân cười nói: “Cảm ơn”
Đồng nghiệp vội nói: “Không cần khách sáo.”
Tần Nhã Hân rót nước xong, ánh mắt rơi lên lên người Tô Yên: “Cô là con gái nuôi mà nhà họ Lý vừa nhận nuôi, Tô Yên sao?”
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, cả công ty hầu như ai cũng biết cô là con gái nuôi của nhà họ Lý.
Tô Yên thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Tôi là Tần Nhã Hân, rất vui được làm quen với cô. Vốn dĩ là thứ hai tôi đã đến trình diện cùng cô rồi, nhưng tôi đột nhiên đổ bệnh, nên mới kéo dài đến hôm nay mới tới.” Mặt Tân Nhã Hân tràn đầy ý cười: “Hy vọng sau này có thể cùng nhau làm việc vui vẻ!
Tô Yên cười nhạt: “Làm việc vui vẻ”
Dù Tần Nhã Hân rất thân thiện, Tô Yên vẫn cảm thấy không tự nhiên lắm.
Sau khi ở trong phòng uống nước một lúc, Tô Yên quay về vị trí tiếp tục làm việc của mình.
Không có người nhà họ Tô quấy nhiễu, cô khó có khi được yên tĩnh mấy ngày.
Hôm nay tan làm hơi sớm, Tô Yên đi ngang qua chợ, xuống xe đi vào mua một chút đồ ăn, rồi mua một con gà về hầm canh.
Mặc dù Lục Cận Phong nói anh xảy ra tai nạn không liên quan đến cô, nhưng về lý, cô vẫn nên làm chút gì đó.
Tô Yên cứ thuyết phục bản thân như vậy. Sau khi hầm xong canh, sáng sớm hôm sau cô đến công ty sớm hơn một chút, đợi ở trước cửa văn phòng của Vạn Nhất.
Khi Vạn Nhất đến, cô đưa bình giữ ấm cho anh ta.
Vạn Nhất nghi hoặc: “Đây là...”
“Canh gà.”
Vạn Nhất cảm thấy được yêu thích mà hoảng sợ: “Cô Tô, cô đối xử với tôi thật tốt, mới sáng sớm đã mang canh gà đến, thật là ngại quá”
“Không phải cho anh, là cho anh ấy.” Tô Yên nói: “Làm phiền anh Vạn lúc đến bệnh viện thì mang qua đó giúp tôi.”
“Cho lão đại à, cô Tô, cô nên tự mình mang qua đó chứ.” Vạn Nhất nói: “Nếu lão đại biết cô Tô tự mình hầm canh, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui, hai người giảng hoà với nhau thì tốt rồi.”
“Không phải tôi nhầm, tôi mua ở ngoài” Tô Yên nói dối: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là hỏi thăm anh ấy từ góc nhìn của một người bạn, không có ý gì khác, làm phiền anh”
“Tổi qua nửa đêm đột nhiên lão đại đau đầu, bác sĩ nói có lẽ là di chứng” Vạn Nhất vừa mở
miệng đã nói lung tung: “Bác sĩ còn nói, có lẽ mắt anh ấy cũng sẽ không nhìn thấy, vì trong não của anh ấy còn có máu tụ. Cô Tô, cô đừng thấy bên ngoài lão đại không bị thương gì, thực ra anh ấy bị thương ở bên trong đấy.”
Tô Yên đã mắc bẫy một lần, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin Vạn Nhất lần nữa:
“Hai chúng tôi chia tay rồi, dù sao anh ấy có thế nào cũng không liên quan đến tôi.”
Tô Yên cảm thấy không thể dây dưa không dứt khoát.
“Không thể làm người yêu, cũng không đến mức làm người xa lạ mà, tốt xấu gì cô cũng từng yêu đương với lão đại” Vạn Nhất nói quá lên: “Sau khi lão đại chia tay, anh ấy không ăn cơm không uống nước, hôm qua cô cũng thấy rồi đó, anh ấy đã sụt mấy ký rồi.”
Tổ Yên: "..."
Cô thật sự không nhìn ra.
Vạn Nhất nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn Tô Yên đi thăm Lục Cận Phong lần nữa thôi.
Vạn Nhất than thở nói: “Nếu lão đại thật sự bị mù, hoặc là có chuyện gì đó, thì tôi phải sống thế nào đây.”
“Hửm?” Tô Yên nhìn Vạn Nhất với ánh mắt kỳ lạ.
Vạn Nhất ý thức được mình nói sai rồi, cười xuề xoà nói: “Lỡ miệng lỡ miệng, tôi và lão đại tuyệt đối không phải là kiểu đó, hai chúng tôi hoàn toàn trong sạch.”
Tô Yên mím môi: “Giao canh gà cho anh đấy, tôi đi làm đấy.”
Nói xong, Tô Yên quay về vị trí của mình.
Vạn Nhất cầm bình giữ nhiệt, xem ra con đường theo đuổi vợ của lão đại vẫn còn rất dài.
Vạn Nhất mang canh gà đến cho Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong thản nhiên liếc một cái: “Mang đi.”
“Đây là do cô Tô tự mình hầm đấy, bảo em mang đến cho anh.”
Anh ta mặc kệ có phải là do Tô Yên hầm hay không, dù thế nào thì anh ta cũng cho là do Tô Yên hầm. Vạn Nhất để bình giữ nhiệt xuống: “Em để ở đây, ăn hay không tùy anh.”
Vừa nghe nói là do Tô Yên mang đến, đáy mắt Lục Cận Phong xẹt qua chút ánh sáng khác thường, nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu ăn canh gà.
Trong lòng Vạn Nhất thầm phỉ nhổ, để em xem anh có thể nhịn được bao lâu.
“Đúng rồi lão đại, Lục Thừa Mẫn trở về rồi.”
Sắc mặt của Lục Cận Phong bình thản: “Ừm, tôi biết rồi.”
Sắc mặt Vạn Nhất nghiêm trọng: “Có lẽ anh ta sẽ có hành động lớn, dù sao em cũng không tin anh ta trở về vì Lục Gia Hành, nếu hai cha con đó mà liên kết với nhau thì sau này sẽ rất phiền phức.”
“Hạ Vũ và Hạ Huy vẫn luôn canh chừng” Lục Cận Phong không phải là không có chuẩn bị.
Lúc này Vạn Nhất mới phát hiện, mấy ngày nay đúng là không nhìn thấy Hạ Vũ và Hạ Huy.
Vào lúc nào, giọng của ông Tiết truyền đến từ cửa phòng.
“Vết thương này cũng đầu nghiêm trọng, vẫn chưa thể xuất viện sao?”
Ông Tiết dẫn theo Hạ Phi đứng cửa ra vào. Nghe nói Lục Cận Phong bị thương phải nằm viện, nên hai người cố tình đến đây.
“Ông Tiết, sao ông lại đến đây?” Vạn Nhất cười nói: “Lão đại muốn ở trong bệnh viện thêm vài ngày để chữa trị vết thương”
"Anh bị đá rồi à?”
Người nói không phải ai khác, chính là Hạ Phi.
Hạ Phi bĩu môi, giọng điệu rất khinh thường.
Sắc mặt Lục Cận Phong tối đị: “Một đứa nhóc như em thì biết cái gì.”
“Xem ra là thật sự bị đá rồi.” Hạ Phi lắc lư cái đầu nhỏ, ngồi xuống sofa: “Đây là thẹn quá hoá giận à.”
Lục Cận Phong: “..”
Hạ Phi bày ra dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, nói: “Mấy chuyện này tôi có kinh nghiệm nhất, mấy chị gái và em gái trên đảo đều vô cùng thích tôi, không phải chỉ là tán gái thôi sao? Rất dễ, hay là để tôi chỉ anh mấy cách nhé.”