“Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt” Tô Yên cắt đứt lời Tần Phương Linh, nắm lấy thời cơ, vô cùng bình tĩnh mà nói với Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, làm phiền mẹ giúp con báo cảnh sát, rồi cho người tìm một cái máy tính đến giúp con.”
“Được.” Lưu Tuyết Lam lập tức báo cảnh sát, rồi bảo người làm đem một cái máy tính đến.
Không ai biết được đang trong lúc này Tô Yên lấy máy tính ra làm gì.
Tô Vân chỉ cho rằng Tô Yên đang giãy chết.
Cho dù là báo cảnh sát thì đã sao?
Chỉ cần tạt nước bẩn này vào người Tô Yên, hủy hoại thanh danh của Tổ Yên, đạt được mục đích là được rồi.
Tô Vân âm thầm nháy mắt với Trâu Quang, Trâu Quang liền tỏ ra hiện lạnh, chân đi khập khiễng.
Vừa nghe thấy muốn muốn báo cảnh sát, Trâu Quang đã bày ra vẻ đau khổ đáng thương nhìn Tô Yên: “Em thật sự nhẫn tâm tuyệt tình vậy sao? Tô Yên, một ngày Vợ chồng trăm ngày ơn, cho dù em có căm hận anh, nhưng Tiểu Vũ vô tội.”
Một người đàn ông lớn như Trâu Quang cứ như thế mà khóc khi đang nói, khiến cho không ít người đồng tình.
Trâu Quang ôm lấy đứa trẻ, đau khổ khóc: “Tiểu Vũ, là cha vô dụng, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, đợi sau khi cha chết rồi, con hãy đến trại mồ côi, con đừng trách ma mi, cô ấy muốn sống một cuộc sống phú quý, điều này không sai.”
Sắc mặt Tổ Yên lạnh tanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trâu Quang, mỗi một lời này đều quá thâm độc.
Đứa trẻ đau lòng khóc, ôm Trâu Quang: “Cha, cha đừng chết, hu hu, con không cần ma mi, ma mi là đồ xấu.”
Âm thanh bàn tán ở bữa tiệc càng trở nên sôi nổi.
Lưu Tuyết Lam không nhịn được nữa tức giận nói: “Người đầu, đưa hai ngày này ra ngoài, coi chỗ này là chỗ nào.”
Bảo vệ lập tức đi vào, Tô Yên hất tay: “Làm gì vậy, đợi đã”
Từ đầu đến cuối Tô Yên đều im lặng, giống như người ngoài đang xem kịch, hai tay gõ trên bàn phím máy tính đẩy nhanh tốc độ, không ai biết cô đang làm gì.
Đã đến lúc này rồi, còn có tâm tình chơi máy tính sao?
Trái tim cô Tô này thật lớn.
Tần Phương Linh: “Tiểu Tô, tại sao con lại máu lạnh như vậy, đây là đứa con mà con đã sinh ra."
Vạn Nhất ở trên tầng nóng vội nói: “Đại ca, cứ tiếp tục như vậy cô Tô thì nước bẩn trên người cô Tô không cách nào rửa sạch”
Từ góc độ của Lục Cận Phong, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ Tô Yên đang làm gì.
Đến lúc này rồi mà Tô Yên vẫn không tỏ ta sợ hãi, không hổ danh là người phụ nữ anh coi trọng.
“Không cần, cô ấy biết xử lý” Lục Cận Phong đã không còn lo lắng nữa, ngược lại, nếu như anh xuất hiện mới khiến cho nước bẩn trên người Tô Yên rửa không trôi.
Nhìn thấy Tô Yên thờ ơ, Tô Vân cũng sốt ruột theo: “Chị, chị nói gì đi chứ, đứa trẻ này đáng thương như vậy, tại sao chị có thể nhẫn tâm.”
“Đúng thế, đứa trẻ này đáng thương như vậy, lại có người độc ác lợi dụng một đứa trẻ để làm trò” Tô Yên lớn tiếng cắt ngang lời nói của Tô Vân, đưa màn hình máy tính ra trước mặt mọi người: “Ăn trộm có tang, chơi ngang có tích, cho dù muốn tạt nước bẩn để vu oan, ít nhất cũng phải tìm người có kỹ thuật photoshop tốt một chút, mức độ photoshop này, còn dám lấy ra?”
“Đây là tấm ảnh công việc của tôi, có một lần chụp ở tiệc rượu, nhưng không ngờ lại bị người khác lợi dụng, lấy một đống ảnh ra ghép lại để ăn nói bừa bãi.”
Trên màn hình máy tính, chính là lúc vừa rồi Trâu Quang vừa rồi cầm những bức ảnh kia, nhưng trên màn hình lại hiện rõ những hình ảnh được ghép lại.
Mọi người xem xong tấm ảnh trên máy tính thì cũng dần hiểu ra.
Những tấm ảnh này là giả, gương mặt trên tấm ảnh chính là Tô Yên, nhưng mặt trên tấm ảnh này rõ ràng được lấy ta từ tấm ảnh đi tiệc rượu kia.
Tô Vân và Tần Phương Linh liếc mắt nhìn nhau, không ngờ máy tính của Tô Yên lại lợi hại đến vậy.
Lúc đó cô ta cũng chỉ tùy tiện tìm kiếm vài bức ảnh trên mạng, nào ngờ sẽ bị Tô Yên vạch trần như vậy.
Lưu Tuyết Lam càng tức giận hơn khi nhìn những bức ảnh, phẫn nộ chỉ vào Trâu Quang: “Lại dám giở thủ đoạn bẩn thỉu ra để vu khống con gái nuôi của tôi, rốt cuộc là anh có âm mưu gì, người đầu, không cần đợi cảnh sát đến, trực tiếp đưa bọn họ đến đồn cảnh sát.”
Trâu Quang hoang mang liếc nhìn Tô Vân, đẩy đứa trẻ về phía trước: “Tô không có vu oan, Tiểu Vũ chính là con của Tổ Yên, tôi có thể làm giám định mẹ con, chứng minh tôi không nói
dối.”
“Nực cười." Tô Yên chế nhạo: “Cứ tự ý dẫn đến một đứa trẻ nói là con của tôi, yêu cầu làm giám định mẹ con, tôi đồng ý? Hôm nay một đứa trẻ, ngày mai một đứa trẻ, vậy còn chưa xong sao? Coi pháp luật này là đồ trưng bày sao?
Đám đông bàn tán.
“Đúng vậy, tấm ảnh này rõ ràng là giả, lại nói, bề ngoài người đàn ông kia chẳng ra làm sao, làm sao cô Tô có thể nhìn trúng được.”
“Chọn thời điểm này để đưa đứa trẻ tới, tôi thấy người đàn ông này tâm cơ rất nặng, thật thà chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”
“Vừa rồi tổng giám đốc Lý đã thừa nhận sẽ lấy ba phần trăm cổ phần làm của hồi môn thì lập tức có người đưa đứa trẻ đến nhận mẹ, đây rõ ràng là nhắm vào tiền mà.”
“Tôi thấy người đàn ông này không thể làm được chuyện thâm độc như vậy được, nhất định sau lưng có người sai khiến”
“Cô cô nói xem là ai?”
Tô Duy rửa tay trở về mới biết đã xảy ra chuyện, đứng trước Tô Yên bảo vệ cô.
“Nói, là ai sai khiến anh làm vậy, có phải cặp mẹ con kia không?”
Tô Duy không sợ trời không sợ đất, thì làm sao có thể sợ đắc tội với mẹ con Tần Phương Linh được.
Chứng kiến sự việc đã bại lộ, Trâu Quang đột nhiên thở dốc ngã xuống đất, tứ chi co giật, sùi bọt mép, người xung quanh bị dọa đến lùi lại phía sau.
Tô Vân nhanh nhảu nói: “Mau đưa người đến bệnh viện, đừng coi thường mạng người, đây cũng là một mạng người đó.”
Đứa trẻ cũng bị dọa đến khóc lớn: “Cha, cha...”
Lưu Tuyết Lam lo lắng có người chết ở đây: “Người đầu mau tới đây, đưa người đến bệnh viện.”
Chỉ cần người được đưa đi, chuyện hôm nay sẽ được xóa bỏ, chuyện con riêng của Tổ Yên cũng không thể làm sáng tỏ, vậy thì sau này sẽ chỉ còn lại vết nhơ.
Đây chính là chủ ý mà Tô Vân muốn đánh tới.
Nhưng Tô Yên làm sao có thể để người đi dễ dàng như vậy?
Trước khi bảo an đến nơi, Tô Yên đã đi đến bên cạnh Trâu Quang, ngồi xổm xuống, đặt hay tay lên ngực của Trâu Quang.
Tô Vân sốt ruột, trong mắt lóe lên tia hung ác lại nói: “Chị, chị làm cái gì vậy, trời ạ, người ta sắp xong đời rồi, còn không đưa vào bệnh viện sẽ muộn mất, chị không thể thấy chết không cứu”
“Câm miệng”
Tô Yên dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn, sau đó dùng tay ấn mạnh vào ngực Trần Quang, cô ghé vào tai của Trâu Quang nói gì đó mà chỉ đủ hai người nghe thấy, Trâu Quang ngừng co giật, mai mắt mở lớn, khuôn mặt hoảng sợ.
“Đúng là kỳ tích, cô Tô đã cứu người, thật lợi hại.”
“Đúng thế, cô Tô thật lương thiện, người này đã vu oan cho cô ấy như vậy, cô ấy còn lấy ơn báo oán”
Đáy mắt Tô Vân hiện một tia kinh ngạc: “Tô Yên, rốt cuộc chị đã làm gì, nói cái gì, tại sao anh ta đã khỏe lại?”
Tô Vân vừa dứt lời thì tiếng còi cảnh sát đã truyền đến, Trần Quang hoảng sợ bỏ chạy, chân đã không còn què nữa.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra anh ta giả què giả bệnh để nhận được thương cảm.
Tô Yên thân thủ nhanh nhẹn, nắm chặt vai Trâu Quang vật qua vai, anh ta bị chế ngự hoàn toàn.
Không phải cô tốn công để tập taekwondo.
Trâu Quang bị đập xuống đất, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Có những người sốc, ngưỡng mộ và ghen tị.
Vạn Nhất trên tầng hai kêu lên: "Cô Tô quá ác liệt, đại ca, sau này ăn có tiêu hóa được không?"
Khóe miệng Lục Cận Phong nở một nụ cười ôn nhu, anh cười chứ không nói lời nào.
Lý Mộc Sinh nói, “Cậu Lục, tôi sẽ đến đó trước."
Ôn ào thành thế này cũng đến lúc phải dọn dẹp hiện trường, Lý Mộc Sinh cũng nên lộ mặ rồi.
“Ừ.” Lục Cận Phong đáp tiếp tục ngồi xuống uống trà.
Trâu Quang bị áp chế thì cảnh sát ập đến, trong đó có một cảnh sát nhận ra Trâu Quang: "Thằng nhóc này, cậu mới ngồi tù sáu năm ra ngoài, mà đã lại phạm tội rồi, ha, cậu nghiện vào tù rồi, đi thôi."
Người đàn ông này vừa mới nói ở cùng với Tô Yên năm năm trước.
Có lời của cảnh sát, tất cả mọi người đều đã hiểu ra, cô đã thật sự bị vu oan.
Trâu Quang lập tức cầu cứu Tô Vân: “Cô Tô, cứu tôi, cô Tô, cô đã đồng ý với tôi rồi, bảo đảo tôi không sao.”
Đoàng!
Những lời này lại khiến cả hội trường lần nữa nổ tung.
Thì ra cô hai nhà họ Tô đã nhờ người ám hại Tô Yên.
Một kế hoạch thâm độc như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
Chu Minh Nguyệt nói: “Vừa rồi rõ ràng cô đứng về phía người đàn ông,cô nói không quen biết ai mà tin? Nếu không vì sao anh ta lại nhờ cô giúp đỡ mà không phải người khác?”
Tô Yên hơi bất ngờ, cô không ngờ Chu Minh Nguyệt sẽ nói thay cô.
Tô Vân ngụy biện: “Tôi không có, tôi chỉ là thấy người đàn ông này đáng thương, làm sao biết anh ta là một kẻ lừa đảo.”
“Cô Tô, tại sao cô lại qua cầu rút ván” Trâu Quang kích động nhìn Tô Vân: “Rõ ràng là cô bắt tôi làm chuyện này.”
“Anh nói dối, tôi không quen biết anh, làm sao tôi có thể bảo anh làm như vậy.” Tô Vân đến chết cũng không chịu thừa nhận, thừa nhận là coi như xong. Cô ta đưa mắt nhìn Sở Hướng Nam để cầu cứu.
Sở Hướng Nam nhíu mày không nói lời nào, anh ta sẽ không ngốc mà thay Tô Vân chịu cuộc trao đổi ngu ngốc này.
Tân Phương Linh nói: "Làm sao mọi người có thể tin một tên lừa đảo là một tù nhân đang bị cải tạo chứ? Hơn nữa, Tô Yên, vì tính cách liều lĩnh trước kia của con, nên chúng ta mới thật sự cho rằng con có quan hệ với người này, dù sao điều đối phương nói không giống là giả, hơn nữa con...”
"Người này dám phỉ báng con gái của tôi, không thể dễ dàng tha thứ như vậy, con gái tôi trong sạch, làm sao có thể được người khác vu oan.”
Lời nói là của Tổ Đình Nghiêm, lúc này ông ta đứng lên, chẳng qua hơn muốn hòa giải quan hệ với Tô Yên.
Tô Yên được nhà họ Lý coi trọng, ông ta không thể để Tô Yên bị hủy.
Tô Yên đương nhiên biết Tô Đình Khiêm có ý gì, nên không có quá nhiều cảm kích.
Lưu Tuyết Lam bộ dạng che chở con gái: "Nếu ai dám đổ nước bẩn lên người Tô Yên, Lưu Tuyết Lam tôi một người cũng không bỏ qua."
Đây không những là bảo vệ Tổ Yên, mà Lưu Tuyết Lam còn đang bảo vệ bộ mặt của nhà họ
Lúc này đột nhiên Chu Hoàng Long đi ra nói một câu: “Cô Tô, làm người phải có lòng khoan dụng, kẻ tung tin đồn cũng đã bị bắt, không nên nắm mãi không buông, hãy rộng lượng”
A!
Tô Yên cười lạnh: “Rộng lượng của tổng giám đốc Chu là dù bị người khác mưu hại, để cho họ ức hiếp, dung túc hành vi phạm tội?”
Quả thật là không biết đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ.
“Tiểu Tô, làm sao có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Chu được.” Lý Mộc Sinh cười đi đến, tuy rằng miệng phê bình Tô Yên, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc: “Tin đồn này đã làm tổn hại đến danh tiếng của con, truy cứu thế nào, đó là quyền của con.”
Ý của ông chính là, người bên ngoài thì có liên quan gì?
Ám chỉ Chu Hoàng Long đã quản chuyện không liên quan đến mình.
Tô Yên cười: “Con biết rồi cha nuôi, tin đồn phỉ báng, chuyện này con nhất định truy cứu đến cùng, nhưng mà hôm nay mọi người đã nể mặt đến tiệc giới thiệu, con cũng không để cho người không liên quan mất hứng”
Chỉ cần Tô Vân và Tân Phương Linh nói ra sự thật để mọi người biết được, như vậy cô đã đạt được mục đích.
Tô Yên nhìn đứa trẻ, đứa trẻ này rõ ràng không phải con của Trâu Quang, bây giờ Trâu Quang đã bị bắt, đi hay giữ đứa trẻ này chính là vấn đề.
Nhìn đứa trẻ nhỏ, Tô Yên nhớ đến đứa trẻ chưa từng gặp mặt kia, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tô Yên bảo người làm đưa đứa trẻ đi ăn chút đồ để dỗ dành, còn cô cũng đi thay quần áo, vũ hội đã sắp bắt đầu.
Tô Yên đang ở trong phòng nghỉ từ từ thay đồ thì bị người ở trong góc kéo vào lòng ngực rắn chắc.
Tô Yên vẫn chưa hết hoảng hồn, theo bản năng ôm lấy cổ của đối phương.
Khuôn mặt đó lập tức phóng lớn ngay trước mắt, Tô Yên suýt chút nữa bị hù dọa đến hồn bay phách lạc.
"Lục, cậu chủ Lục?"
Vết sẹo trên mặt nạ của Lục Dụng Uyên nếu đổi lại là ai khác cũng sẽ bị dọa sợ, huống hồ là tình cảnh bất ngờ không kịp đề phòng.
"Cô Tô hình như hơi nóng vội, yêu thương nhung nhớ tôi chăng?" Môi mỏng của Lục Dung Uyên khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười ngông cuồng đầy sức quyến rũ.
Tô Yên trấn định tinh thần của mình, vội vàng buông tay, từ trong lồng ngực của Lục Dung Uyên đứng thẳng dậy.
"Cậu chủ Lục ở đây làm gì vậy?"
Giọng nói của Tô Yên lạnh lùng, tỏ rõ sự tức giận, rõ ràng là anh túm lấy cô trước, sao có thể quật ngược lại, nói cô yêu thương nhung nhớ?
"Cố ý đến tặng quà cho cô Tô." Lục Dung Uyên lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước.
Là một cái cài tóc có hình bươm bướm, được nạm kim cương, vô cùng thích hợp để làm nền
cho bộ váy dài màu xanh nhạt Tô Yên đang mặc trên người.
Váy Tô Yên đang mặc là váy múa, bên trong là áo lót, bên ngoài là một lớp vải voan mỏng
màu xanh. Trên lớp voan mỏng đó có thể thấy rõ được có hơn mười con bướm màu xanh làm trang trí, chỉ cần một động tác nhỏ, lớp voan mỏng tung bay, những con bướm kia cũng giống như chuyển động theo, nhẹ nhàng nhảy múa.
Tô Yên chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, lại không nhận lấy: "Tấm lòng của cậu chủ Lục tôi xin nhận, cũng cảm ơn cậu chủ Lục đã đến tham gia tiệc ra mắt."
Bởi vì chuyện vừa rồi, tinh thần của Tổ Yên vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, người đàn ông kia cùng với đứa nhỏ không phải là thật, nhưng chuyện đó là sự thật.
Chỉ cần vừa rồi Tân Phương Linh và Tô Vân quyết đánh đến cùng, tiếp tục làm cho mọi chuyện lớn ra, như vậy cô đã không dễ dàng tránh được một kiếp.
10
Vừa rồi ở trong phòng nghỉ Tô Yên đã suy nghĩ rất nhiều, điều gì nên tới trước sau gì cũng sẽ tới, bí mật tận đáy lòng kia sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Lục Dung Uyên không quan tâm Tô Yên có nhận lấy hay không, lấy cài tóc ra đưa cho Tô Yên: "Lục Dung Uyên tôi đã đưa thứ gì, không có chuyện cầm nó trở về."
Lục Dung Uyên...
Có lẽ là trùng tên trùng họ, ba chữ Lục Dung Uyên này mới làm Tổ Yên trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng lại.
Cô có nên cảm thấy may mắn vì Lục Dung Uyên đi đường dài, không đến tham gia bữa tiệc hay không?
Nếu không chuyện tối nay, cô cũng không biết nên giải thích thế nào với anh.
Tô Yên nhìn Lục Dung Uyên trước mặt, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của một Lục Dung Uyên khác.
"Cảm ơn." Tô Yến cũng không khách khí nữa.
Lục Dung Uyên ngồi trên xe lăn, ngón trỏ thờ ơ gõ nhẹ lên thành ghế: "Vừa nãy cô Tô quả thực quá nhân từ, cứ như vậy dễ dàng tha cho hai mẹ con kia?"
Ván cờ hôm nay, người mở đầu chính là hai mẹ con Tần Phương Linh và Tô Vân.
"Đối với kẻ địch, giết từ trong tim mới là cách trả thù tốt nhất, hơn nữa còn rất nhiều thời gian, để cho bọn họ thấy tôi càng ngày càng sống tốt hơn trước đây, loại trả thù này chẳng phải vui sướng hơn sao?"
Dựa vào khả năng ngụy biện của Tần Phương Linh và Tô Vân, tống bọn họ vào đồn cảnh sát thì có thể được gì?
Tình hình ngày hôm nay cũng không thích hợp làm như vậy, nếu không thì sẽ làm cho Lý Mộc sinh khó xử.
Chu Hoàng Long gây chuyện, Lý Mộc Sinh thể hiện thái độ bênh vực cô, như vậy là đủ rồi.
.
Ân oán cá nhân thì nên tự mình giải quyết.
Trải qua việc ngày hôm nay, Tô Vân ở nhà họ Sở chắc chắn sẽ trở nên khổ sở, Tần Phương Linh cũng đừng hòng đứng vững gót chân trong giới thượng lưu.
Mà cô cũng không dự định chỉ dừng lại ở đây.
Lục Dung Uyên quan sát vẻ mặt của Tô Yên, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tô Yên khi ở trước mặt đứa trẻ kia.
Trong lòng giống như bị cái gì đó đâm vào.
Nhưng lúc trước khi anh và Tổ Yên ở trên xe, màu đỏ tươi trên xe khi ấy chứng tỏ đỏ là lần đầu tiên của cô.
Nghĩ tới đây, Lục Dung Uyên đè xuống nghi vấn này trong lòng.
"Cô Tô, buổi khiêu vũ sắp bắt đầu rồi."
"Tô Yên, vừa rồi mình nghe nói Tô Vân lại làm chuyện xấu." Giọng nói của An Hinh từ dưới lầu truyền lên.
Tô Yên đưa mắt nhìn về phía dưới lầu, An Hinh đang hấp tấp chạy lên: "Mình chỉ vừa mới đi có một lúc thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hai mẹ con họ cũng quá đáng thật đấy, không thể qua gặp cậu."
"Vì những người không liên quan mà tức giận, không đáng đâu." Khi Tô Yên quay đầu nhìn lại, Lục Dung Uyên đã không còn ở đây.
"Tính mình vốn đã nóng nảy rồi, vừa nãy nếu mình có ở đó đã mắng chết hai mẹ con họ, thứ gì vậy không biết."
"Tức giận thành như vậy, An Minh lại chọc gì cậu à?"
Tô Yên cũng cảm thấy kỳ quái, sao An Minh này cứ thích trêu chọc An Hinh, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng lại càng giống một đôi oan gia có mối thù truyền kiếp hơn.
"Anh ta vừa mới phá hỏng lễ phục mà mình chuẩn bị, thế là mình đành trở về trên xe đổi bộ lễ phục khác." An Hinh thở phì phò nói: "Mình với anh ta thực sự là không hợp bát tự, mình cũng đã nói với cha rồi, trong nhà mà có anh ta thì không có mình, có mình thì không có anh ta."
Tô Yên cười cười, có đôi khi cô rất hâm mộ tính cách này của An Hinh, muốn gì làm đó, không phải quan tâm người khác nghĩ gì.
Chỉ có người lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương mới có thể có tính cách nhiệt tình như ánh mặt trời như vậy.
Tiệc khiêu vũ đã bắt đầu.
Mở màn là bài nhảy của Tô Yên.
Âm nhạc uyển chuyển du dương vang lên trong đại sảnh, Tô Yên giang hai cánh tay nhẹ nhàng bước vào sàn nhảy.
Dùng bài nhảy cổ điển để mở màn, đây là chuyện rất hiếm thấy, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, hai mắt tỏa sáng, đây hoàn toàn là một bữa tiệc đáng tham dự.
Dáng người của Tô Yên rất mềm mại, lại linh hoạt, mỗi một động tác nhìn thì dễ dàng, thực tế yêu cầu trong đó lại rất cao, làm cho rất nhiều cô gái nổi tiếng âm thầm thán phục.
Trước ngày hôm nay, ai cũng không biết Tô Yên, mà từ sau hôm nay, không ai là không biết cô.
Điệu nhảy kết thúc, lúc Tô Yên làm ra động tác cuối cùng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh cười không khép được miệng, bọn họ quả thực đã nhặt được báu vật.
Tô Yên vô cùng tự nhiên nở một nụ cười, sau đó lui ra.
Tiếp theo, sàn nhảy nên giao cho những người khác.
Tô Yên ra phía sau nhà nghỉ ngơi, sau đó thay đồ múa, lúc này mới có thời gian rảnh để uống một ly nước cho đỡ sợ.
Tô Yên biết, hôm nay chính là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của cô, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không thể trôi qua một cách yên bình nữa.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, Tô Yên lấy điện thoại ra nhìn một chút, trống không, không có tin nhắn của anh.
Trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.
Tô Yên buông ly nước xuống, đi phòng khách.
Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy Tô Yên đến đây, kinh sợ đứng lên: "DI xinh đẹp, con xin lỗi, Tiểu Vũ không cố ý nói dối dì đâu."
Cậu bé này, thực sự rất thông minh.
Biết cách xem sắc mặt của người khác, thấy hai màu đen trắng trong trong mắt đảo qua đảo lại, cô lập tức biết tâm tư cậu bé rất sâu.
"Vậy con nói cho dù biết, vì sao con lại phải nói dối? Cha mẹ của con đâu rồi?"
Có lẽ đứa bé này trông giống như đứa con không có duyên gặp mặt kia, đáy lòng Tổ Yên bộc phát tình yêu thương của người mẹ.
"Con không có cha mẹ, con là trẻ mồ côi, con có một người anh trai, lúc con đi cùng với anh trai bị tách ra, một cái chú xấu xa kia túm lấy con." Cậu bé cúi đầu nói: "Cái chú đó nói chỉ cần con chạy lại gọi dì là mẹ, sẽ có đồ ăn ngon, có quần áo mặc, còn có người yêu thương, nếu không sẽ đánh Tiểu Vũ"
Tô Yên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, có một loại xúc động muốn tiến lên ôm cậu bé vào trong ngực.
Tiểu Vũ lớn lên có vẻ ngoài khiến người khác cực kỳ yêu thích, trắng nõn mềm mềm, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Tiểu Vũ làm nũng nói: "Dù xinh đẹp ơi, dì sẽ không tức giận với Tiểu Vũ chứ?"
"Không đâu." Tô Yên ôm lấy Tiểu Vũ.
"Thật không ạ?" Tiểu Vũ vui sướng hỏi: "Vậy dì xinh đẹp à, dì có thể giúp con tim anh trai được không?"
Nước mắt của trẻ con thật sự rất có lực sát thương.
Tô Yên hoàn toàn phải giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, nhất định dì sẽ giúp con tim anh trai.” Tô Yên liếc nhìn bữa sáng ở trên bàn đã bị ăn vơi đi khá nhiều, có thể thấy được đứa nhóc này đang rất đói.
Nếu thật sự nó rơi vào tay Trâu Quang thì không biết sẽ sống sót được mấy ngày nữa.
Trái tim Tô Yên bỗng dịu lại: “Con tên Tiểu Vũ phải không?”
“Con tên là Hạ Vũ Mặc, mọi người đều gọi là Tiểu Vũ” Giọng của Tiểu Vũ ngây ngô trong trẻo, nói rồi cậu bé dùng cái tay nhỏ của mình nắm lấy tay Tô Yên: “Dì xinh đẹp cũng có thể gọi con là Tiểu Vũ.”
Tiểu Vũ rất thích Tô Yên, cậu bé cảm thấy người dì xinh đẹp trước mắt mình vô cùng ấm áp, nếu Tô Yên là mẹ của cậu bé thật thì tốt biết mấy.
“Tiểu Vũ ngoan quá, con ở đây nghỉ ngơi một chút, muộn thêm tí nữa dì sẽ đưa con về.”
Tô Yên dịu dàng sờ sờ khuôn mặt bé bỏng của Tiểu Vũ, càng nhìn càng thấy thích, có hoàn toàn quên béng mất đứa nhóc trước mặt mình đây vừa lúc nãy còn dùng mánh khoé, suýt nữa lừa được mọi người.
Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Dì xinh đẹp, dì tốt quá đi.”
Tô Yên cười cười, dặn dò người giúp việc trông nom Tiểu Vũ cho tốt rồi sau đó mới rời đi.
Đợi Tô Yên đi khỏi, Tiểu Vũ mới lộ ra một nụ cười tinh quái, giống như một con cáo nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng của cậu bé láo liên như kẻ trộm.
“Dì ơi con khát nước, muốn uống nước chanh, dì có thể lấy cho con được không?” Tiểu Vũ cất giọng ngọt như mía lùi nói với người giúp việc.
Nụ cười hồn nhiên trong sáng như vậy, ai mà chịu nổi được chứ.
“Được được được, dì sẽ lấy cho con ngay đây.” Người giúp việc cười đáp: “Thật là một đứa nhóc khiến ai cũng yêu quý.”
Tiểu Vũ cười nham hiểm, đợi người giúp việc đi khỏi, nó mới mở lòng bàn tay ra, trong tay nó cầm chính là cái kẹp tóc mà Lục Cận Phong tặng cho Tô Yên.
Vừa nãy nhân lúc Tô Yên không để ý, cậu bé đã lén lấy nó đi.
Chú xấu xa đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cậu bé không thể ở lại đây được, cậu còn phải đi tìm
anh trai.
Hạ Vũ Mặc bắt đầu đóng gói đống đồ ăn còn thừa trên bàn bỏ vào túi, sau đó nhân lúc mọi người đang ở phòng khách bèn lén trốn đi.
Hạ Vũ Mặc không đi ra bằng cửa chính mà trốn ra cửa phụ, chui ra bên ngoài theo lỗ chó.
Rời khỏi trang viên của căn biệt thự, Hạ Vũ Mặc phải phụi bụi bẩn bám trên người, sau đó cậu bé sờ mũi, ừm, mặc dù cậu bé cũng rất thích đi xinh đẹp, nhưng dù sao thì cô cũng không phải mẹ của cậu.
Tô Yên không thấy kẹp tóc đầu thì mới phản ứng lại.
Cô quay lại phòng khách, trong phòng không có ai cả.
Người giúp việc bưng cốc nước chanh trở về, thấy Tô Yên thì nghi hoặc: “Cô Tô, sao cô lại quay lại rồi?”
“Tiểu Vũ đâu?”
“Trong phòng khách đó ạ..” Người giúp việc nhìn ra thì thấy phòng khách trong hoặc chẳng có ai, ngay lập tức cô ta cuống lên: “Ây da, người đi đâu mất rồi, vừa nãy còn nói muốn uống nước chanh, vừa mới rời mắt một cái đã chạy biến đi đâu rồi.”
“E là người đã sớm lên khỏi trang viên rồi.” Tô Yên nhận ra mình bị lừa, khẽ cười một tiếng, nói: “Đúng là một ông quỷ con ranh mãnh.”
Người giúp việc hỏi: “Cô Tô, có cần cử người đi tìm không? Một đứa nhóc còn bé như thế, sẽ rất nguy hiểm, nhỡ may gặp phải người xấu thì phải làm sao?”
“Người xấu mà gặp phải thằng nhóc quỷ này, còn chưa biết ai mới là kẻ xui xẻo đây.”
Tô Yên nói như vậy nhưng vẫn lo lắng sai người đi tìm Tiểu Vũ.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc.
Tô Yên không thể rời đi, hai mẹ con Tân Phương Linh và Tô Vân cũng chưa đi, có điều trải qua chuyện vừa rồi, hai người bọn họ cũng bị bỏ quên trơ trọi trong phòng nghỉ.
So với việc bị cảnh sát giải đi, ngồi ở đây nhìn sắc mặt của người ta mới chính là điều giày Vò nhất.
Hai người như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không thể rời khỏi.
Nếu bây giờ rời đi thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai, có tật giật mình.
Tô Yên lắc lắc ly nước đang cầm trong tay, lạnh lùng liếc hai người bọn họ.
An Hinh ngồi một bên cười khẩy nói: “Hai mẹ con nhà bọn họ cũng mặt dày thật đấy, bây giờ vẫn không chịu đi, nếu là mình thì đã sớm tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục nhã rồi.”
“Thật ra bọn họ cũng muốn rời đi, có điều đâm lao thì phải theo lao thôi” Tô Yên nhếch môi: “Phải chịu đựng cảm giác giày vò như vậy, hẳn là không hề dễ chịu.”
An Hinh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Tô Yên, cậu nói xem Tần Phương Linh và Tô Vân đều đã mất mặt như vậy rồi, liệu nhà họ Chu có bỏ qua cho bọn họ không?”
“Không chắc.”
Tần Phương Linh có quan hệ bất chính với Chu Hoàng Long bao nhiêu năm nay, nhất định bà ta có không ít thủ đoạn.
Đang nói chuyện thì Tô Đình Phong đi tới: “Tiểu Yên.”
Tô Đình Phong mỉm cười, bộ dạng giống như một ông bố rất mực hiện từ.
An Hinh liếc Tổ Yên, nói: “Mình qua bên kia chút.”
Tô Yên gật đầu.
An Hinh vừa rời khỏi thì Tô Đình Nghiệm bèn nói: “Tiểu Yên, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ con, con đừng quên.”
“Tổng giám đốc Tô vẫn còn nhớ ngày giỗ của mẹ tôi, quả là hiếm thấy.” Tô Yên không mấy vui vẻ mà nói.
Nếu như hôm nay Tô Đình Nghiêm không tới thì có lẽ Tô Yên cũng có thể buông bỏ được nỗi oán hận trong lòng.
Hết lần này tới lần khác Tô Đình Nghiệm đều gây khó dễ cho Tổ Yên, kể cả lúc nãy thay mặt cô nói chuyện cũng chỉ vì ông ta thấy được giá trị lợi dụng ở cô mà thôi.
Tô Đình Nghiêm cười cười xấu hổ, nói: “Cha tới báo cho con trước một tiếng, bây giờ cha sẽ đưa dì Tân và Tiểu Vân đi.”
Hôn nay cũng chẳng phải ngày tốt đẹp gì của Tô Đình Nghiêm, ông ta bị người khác bàn ra tán vào, nói là vì tư lợi, thấy Tô Yên được nhà họ Lý nâng đỡ thì xun xoe chạy lại nịnh bợ.
Cái mặt mo của Tô Đình Nghiêm cũng không tài nào nên được giận.
Tô Đình Nghiêm xoay người lại, bóng lưng ông ta rũ xuống, nhìn qua có mấy phần chua xót.
Tô Yên nhíu mày, cho dù Tô Đình Nghiêm lợi dụng cô thì suy cho cùng ông ta cũng là cha ruột của cô, là người sinh ra cô.
Tập đoàn Tô thị cũng có công sức và tâm huyết của mẹ cô trong đó.
“Tôi tiễn ông”.
Hôm nay, đây là lần thứ hai Tổ Yên mềm lòng.
Chỉ cần cô tự mình tiễn Tô Đình Nghiệm thì chẳng khác nào tuyên bố trước mặt mọi người
rằng quan hệ giữa cô và ông ta đã được hàn gắn.
Tô Đình Nghiêm vác cái mặt mo đến đây, người khác tỏ ra khinh miệt ông ta, mà ngay cả bản thân Tô Yên cũng bị nhục nhã.
Tô Đình Nghiệm thấy rất bất ngờ, con người đục ngầu ngấn lệ: “Tiểu Yên, con không trách cha sao?”
Tô Yên lạnh nhạt: “Ông đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tôi nể mặt mẹ tôi và Tiểu Duy, mấy năm Tiểu Duy chữa bệnh, tiền đều là do ông trả
Tô Đình Nghiệm thiếu chút nữa thì lệ rơi đầy mặt, cho dù là vì cái gì thì đối với ông ta, đây cũng chính là kết cục tốt đẹp nhất rồi.
Tô Yên đích thân tiễn Tô Đình Nghiệm ra về, đến cửa chính, Tân Phương Linh và Tô Vân lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không còn là dáng vẻ sợ sệt như lúc ở phòng khách nữa mà bắt đầu ra oai.
“Tô Yên, con cũng thật sự coi mình là cô chủ của nhà họ Lý rồi ấy nhỉ, ban nãy thấy dì và Tiểu Vân bị người ta khi dễ con cũng chẳng ra mặt lên tiếng, con như vậy có phải quá vô tình rồi không?”
Tô Yên lạnh lùng liếc Tần Phương Linh: “Ban nãy dì Tần cũng có ý gì vậy?”
Tô Vân oán hận nói: “Bọn tôi không hề nói sai, người khác không biết, chẳng lẽ bọn tôi lại không rõ? Rõ ràng chị là đứa con ngoài giá thú.”
“Câm miệng” Tô Đình Nghiêm quát lớn, trừng mắt cảnh cáo Tân Phương Linh và Tô Vân: “Chuyện này phải chôn chặt trong lòng cho tôi, nếu còn ai nhắc lại thêm lần nữa thì tôi sẽ xử lý kẻ đó, tất cả lên xe hết cho tôi.”
Tần Phương Linh và Tô Vân rất không cam tâm, bọn họ trừng mắt lườm Tổ Yên rồi mới lên xe ra về.
Tô Đình Nghiêm mắng nhiếc hai người bọn họ như vậy khiến cho Tổ Yên có hơi bất ngờ.