Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 64-71




Nếu Tô Yên trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, vậy sau này gả cho Lục Cận Phong rồi, chẳng phải Lục Cận Phong cũng phải gọi là cha nuôi sao?

Đúng là cáo già quá đi mất.

Đôi mắt sâu của Lục Cận Phong khẽ hí lại.

Anh không ngờ Lý Mộc Sinh lại có chiều này.

Tổ Yên nghi hoặc, cười nói: “Nếu Lý Mộc Sinh thật sự muốn nhận em làm con nuôi, chẳng phải là em được lợi sao? Em cũng đâu có mất mát gì.”

Cô không có quyền không có thể lực, như thế nào đi chăng nữa cũng là có lợi hơn.

Vạn Nhất lén nhìn Lục Cận Phong một mắt, Tô Yên không hề biết bên cạnh bản thân có một người chống lưng lớn, Lý Mộc Sinh nhận Tô Yên làm con gái nuôi rõ ràng là vì Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong nhìn Tô Yên, trên mặt không có lộ ra biểu hiện gì, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Em đồng ý rồi?”

“Ừm, đồng ý rồi, tiệc nhận thân sẽ được tổ chức vào tối Chủ Nhật.” Tô Yên nói: “Khoan nói tới, Lý Mộc Sinh muốn nhận em làm con nuôi trước mặt cha em, vẻ mặt ông ấy lúc đó chắc sẽ đặc sắc lắm, em cảm thấy rất hả dạ, nên đồng ý rồi.”

Vạn Nhất bĩu môi: “Tên Lý Mộc Sinh này thật biết lợi dụng lòng người.”

Tổ Yên nhìn Vạn Nhất: “Anh Vạn, hình như anh không ưa Lý Mộc Sinh lắm, có xích mích sao?”

Xích mích thì không có, Vạn Nhất chỉ đơn thuần không vừa mắt tên cáo già Lý Mộc Sinh này chiếm lợi thôi.

Lúc đó, cả Tô Yên và Lục Cận Phong đều phải gọi Lý Mộc Sinh là cha nuôi, vậy chẳng phải anh ta sẽ thấp bậc hơn sao?

“Không có.” Vạn Nhất lắc đầu.

Tô Yên lại nhìn sang Lục Cận Phong, xin ý kiến: “Nếu như anh không chịu thì em từ chối vậy, dù sao thì giờ cũng chưa công khai.”

Thật ra thì Tô Yên cũng không phải là rất muốn làm thế, chỉ là mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, hơn nữa cô cũng chẳng có mất mát gì.

Lục Cận Phong do dự một lúc, rồi gật đầu: “Khá tốt.”

Vạn Nhất trợn to mắt: “Lão đại.”

Sao lại cho tên cáo già đó được lợi vậy chứ.

Đôi môi mỏng của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên: “Có lớp bảo vệ của con gái nuôi nhà họ Lý, có lợi cho em”

Tô Đình Nghiêm cắt đứt quan hệ với Tổ Yên, Tô Yên giờ đây không hề có gia thế, trước khi anh hoàn toàn thanh lý sạch sẽ nhà họ Lục, có sự bảo vệ của nhà họ Lý cũng không phải

chuyện xấu.

Những gì Lục Cận Phong nghĩ đến, đương nhiên Vạn Nhất cũng sẽ nghĩ đến, nên anh ta cũng không nói gì nữa.

Lý Mộc Sinh hành động rất nhanh, vừa thỏa thuận chi tiết với Tô Yên xong, ngay lập tức mua hot search trên mạng, phát tán tin ông ta nhận con nuôi, đồng thời công bố cả thời gian và địa điểm tiệc nhận thân.

Lý Mộc Sinh cố tình không nhắc đến Tô Yên, để mọi người hồi hộp.

Chuyện nhà họ Lý nhận con gái nuôi mở ra một cuộc náo động trên mạng, ai nấy đều đoàn rốt cuộc là người may mắn nào lọt vào mắt xanh của Lý Mộc Sinh.

Nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn tại Đế Đô, độc truyền mất đời, chỉ duy nhất một người con là Lý Văn.

Giờ đây đột nhiên muốn nhận con gái nuôi, đồng thời tổ chức một buổi tiệc long trọng như vậy, có thể thấy ông ta xem trọng như thế nào, nên mọi người vô cùng tò mò.

Tô Đình Nghiệm nhìn thấy tin tức trên mạng, vô cùng ân hận, tức đến mức đập mạnh đối

đũa lên bàn, khiến Tần Phương Linh giật bắn người.

“Tôi vừa cắt đứt quan hệ với Tô Yên, là Lý Mộc Sinh nhận Tô Yên làm con gái nuôi, vậy mọi người sẽ nhìn nhận tôi thế nào? Đây chẳng phải vả mặt tôi sao?”

“Nhà họ Lý làm vậy thật sao?” Tần Phương Linh cũng rất bất ngờ: “Con nhỏ chết tiệt đó có gì tốt chứ, sao lại lọt vào mắt của Lý Mộc Sinh”

“Bây giờ nói những thứ này có tác dụng gì nữa, mất trắng một cơ hội kết thân với nhà họ Lý rồi.” Tô Đình Nghiêm càng nghĩ càng tức giận: “Nếu biết Tô Yên và nhà họ Lý có mối quan hệ như vậy, tôi đã không cắt đứt quan hệ với nó rồi.”

Tân Phương Linh an ủi: “Ông Tô à, ông tức giận gì chứ, hơn nữa, chúng ta còn Tiểu Vân mà, hôm nay Tiểu Vân đi tìm Chu Hoàng Long rồi, nhà họ Chu đã đồng ý đầu tư rồi, có sự giúp đỡ của nhà họ Chu, ông còn lo sẽ đắc tội với nhà họ Lý sao?”

Lời của Tân Phương Linh ít nhiều cũng xoa dịu được Tô Đình Nghiêm, nhưng khi nghĩ đến việc Tổ Yên nhận Lý Mộc Sinh làm cha nuôi, lập tức không muốn ăn nữa.

Nhà họ Sở.

Khi nhìn thấy hot search, Tô Vân vừa đố kị, vừa ước ao, vừa hận, gần như sắp phát điên.

Sao mạng của Tổ Yên lại tốt như vậy?

Tô Vân rất không cam tâm, giận đến mức đập phá đồ đạc trong phòng.

Sở Hướng Nam nghe thấy tiếng động nên bước vào, khó chịu cau mày nói: “Em lại tức giận gì chứ, kinh động đến cha mẹ, anh xem em giải thích như thế nào.”

Nghe vậy, Tô Vân lập tức dừng lại, nhưng khi thấy Sở Hướng Nam mang mền sang phòng sách ngủ, cô ta lại nổi giận.

“Anh làm gì vậy hả, Hướng Nam, chúng ta là vợ chồng, mà ngày nào anh cũng ngủ ở phòng sách, nếu người ta biết được, sao em sống nữa.”

“Vậy thì quản kĩ cái miệng của em đi” Sở Hướng Nam mất kiên nhẫn, cầm theo mền rồi bước ra ngoài.

"Á!"

Tô Vân giận quá, liên tục giậm chân.

Tô Yên, mọi thứ đều là do Tô Yên mà ra.

Cô ta sẽ không để Tô Yên sống tốt.

Một mưu kế ác độc hiện qua dưới đáy mắt của Tô Vân.

Muốn trở thành con gái nuôi nhà họ Lý sao, muốn ra vẻ sao, được, vậy thì tôi sẽ hủy hoại cô trước mặt tất cả mọi người.

Dưới màn đêm.

Tô Yên chán chường ngồi trên giường đọc tạp chí, thi thoảng ánh mắt lại quét qua nhà tắm, cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại giữ Lục Cận Phong ở lại.

Việc của nhà họ Lý đã giải quyết xong rồi, Lục Cận Phong cũng không cần phải ở lại đây nữa.

“Lục Cận Phong, anh tắm xong chưa?”

Vừa dứt câu, Lục Cận Phong bước ra với chiếc áo choàng tắm trên người, toàn thân vẫn còn bốc hơi nóng, vai rộng, eo nhỏ, đường cong cơ bắp vô cùng rõ ràng, để lộ sự mạnh khỏe, một giọt nước chảy xuống từ vùng ngực, đúng là sự cám dỗ chết người mà.

Tô Yên nuốt nước bọt theo bản năng, gương mặt đỏ bừng lên, nhìn sang chỗ khác: “Em mắc vệ sinh.”

Nói rồi, Tô Yên đứng dậy, muốn chuồn vào trong nhà vệ sinh, nhưng lại bị Lục Cận Phong trở tay ôm vào trong lòng.

Bên tại cô vang lên giọng khàn khàn của anh: “Anh cũng mắc.”

Tối qua, Lục Cận Phong đi tắm nước lạnh mấy lần mới hạ hỏa, hôm nay sao có thể buông tha cho Tổ Yên được.

Tô Yên nhận ra Lục Cận Phong muốn làm gì, nhịp tim lập tức tăng tốc: “Cái đó, cái đó.”

“Yên Yên, anh muốn.”

Bốn chữ này khiến Tô Yên hoàn toàn đầu hàng.

Nhưng lúc này, thân dưới đột nhiên nóng lên.

“Chết rồi, bà đi đến thăm rồi” Tô Yên đỏ mặt, chui ra khỏi vòng tay của Lục Cận Phong, chạy vào nhà vệ sinh.

Quả nhiên, lần thăm viếng của bà dì đến thật là đúng lúc.

Tô Yên thu dọn xong bước ra thì thấy Lục Cận Phong với vẻ mặt hờn tủi nằm trên giường.

Tô Yên dở khóc dở cười: “Đi ngủ.”

Lục Cận Phong thở dài một hơi, ôm Tô Yên vào lòng: “Không ăn được thịt thì uống miếng canh vậy.”

Tô Yên: "."

Bỗng nhiên, Tô Yên ngửi thấy mùi tanh của máu, Tô Yên mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một mảng màu đỏ trên áo choàng của Lục Cận Phong.

“Sao vậy? Để em xem.”

Tô Yên nhận ra từ ban nãy Lục Cận Phong đã luôn mặc trên người chiếc áo choàng tắm là để che đi vết thương trên tay sao?

“Vô ý và trúng thôi.” Lục Cận Phong nói qua loa: “Ngủ đi, không có gì đâu.”

Vết thương được bằng vải gạc, máu từ bên trong nhuốm ra như vậy, làm sao mà không sao được. 1646019885103.png

Lục Cận Phong cười, xoa đầu Tổ Yên một cách cưng chiều: “Ngủ đi nào.”

Tô Yên cũng không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng cô lại không dám tin.

Lục Cận Phong chỉ đơn giản là một tài xế công nghệ, không thể nào lại là người cầm quyền nhà họ Lục với quyền thể lớn.

Đêm hôm đó, Tổ Yên không ngủ ngon được.

Lục Cận Phong quét mắt qua vết thương của bản thân, ánh mắt tối đi.

Ngày hôm sau.

Lục Cận Phong lái xe chở Tô Yên đi làm, mọi việc diễn ra rất bình thường như mọi ngày, chẳng có gì khác lạ.

Tổ Yên vừa bước vào trong công ty, lập tức nhận ra sự khác thường.

Trên con đường, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô vô cùng kì quặc, trông như bọn họ đang sang lưng bàn tán về cô.

Tô Yên cau mày, đi đến vị trí của mình, Thái Thanh Trúc với vẻ mặt không vui nói: “Tô Yên, cô còn bình tĩnh được vậy sao, chẳng lẽ cô không có coi Email của công ty sao?”

Tô Yên không hiểu lý do, cười hỏi: “Sao vậy, sao cô nghiêm túc vậy, có chuyện gì sao, chẳng lẽ liên quan đến tối hả?”

Thái Thanh Trúc sốt ruột thay cho Tô Yên: “Cô mau xem đi, chuyện cô ngồi xe hạng sang bị lộ ra rồi, bây giờ mọi người trong cả công ty đều đang nói là cô làm tình nhân, dụ dỗ đàn ông trung niên, là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.”

Tô Yên mau chóng lên mạng xem, cảnh tượng có bước lên chiếc xe hạng sang của Lý Mộc Sinh.

Xe hạng sang, đàn ông trung niên, người phụ nữ xinh trẻ tuổi, ba thứ này cộng lại đủ để người khác tưởng tượng ra một bộ phim cẩu huyết tiểu tam lên ngôi.

Thái Thanh Trúc hỏi: “Tô Yên, cô quen biết người đàn ông đó sao?”

“Ừm, quen biết.”

Không những quen biết, mà cô còn sắp gọi ông ta là cha nuôi cơ.

“Mọi người nghe thấy chưa, bản thân Tô Yên tự thừa nhận rồi.” Giọng nói của Trang Ái Hồng vang lên từ phía sau, kêu gọi mọi người tụ tập lại: “Bình thường tỏ vẻ thuần khiết, không ngờ sau lưng lại là tình nhân của người ta, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong”

Các đồng nghiệp nháo nhào bàn tán, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy sự khinh bỉ.

"Thật không ngờ mà, ai bảo người ta có gương mặt xinh đẹp chứ, nếu đổi lại là mình thì không làm được đâu.”

“Ha ha, vẻ mặt của cô có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cứu được đầu, thôi thì quay lại bụng mẹ đi.”

“Xấu thì sao, ít ra thì tôi không giống ai đó, không cần mặt mũi, bại hoại thuần phong mỹ tục, phá hoại gia đình người khác.”

“Tuổi còn trẻ mà đã muốn đi đường tắt rồi, chuyện này mà để vợ người ta biết được, e là cô ta không có ở lại Đế Độ nổi đâu.”

“Người đàn ông trung niên đó đủ tuổi làm cha cô ta rồi chứ hả, như vậy mà cũng làm được, đúng là ghê tởm”

“Có tiền thì sợ gì ghê tởm.”

Đối mặt với sự chế nhạo và chỉ điểm của các đồng nghiệp, mặt Tô Yên không thay đổi, không hề cảm thấy giận dữ, mà ngược lại như người ngoài cuộc, ung dung ngồi uống nước, vắt chéo chân, nghe mọi người bàn tán.

Mà cảnh tượng này vừa hay được Lục Minh Khánh bắt gặp, anh ta cũng không đi qua đó, nhìn bộ dạng thanh thản của Tổ Yên, bỗng dưng anh có hứng thú, dừng lại đứng xem rốt cuộc Tổ Yên đối phó như thế nào.

Trang Ái Hồng thấy Tô Yên không hề tức giận, anh ta vô cùng bất ngờ, anh ta căm hận nói: “Tô Yên, cô có thể diện không vậy hả, sao cô có thể thờ ơ vậy chứ, một chút phản ứng cũng không có, chúng tôi đang nói cô đó.” 1646019899434.png

Ánh mắt Tô Yên từ từ trở nên lạnh lùng, đôi mắt sắc bén của cô quét qua Trang Ái Hồng: “Ban nãy tôi thấy cô bước ra từ nhà vệ sinh, miệng thối như vậy, bằng chứng xác thực, cô chắc chắn là vừa ăn phân ở trong đó.”

Vừa dứt câu, có người không nhịn được bật cười, đến Lục Minh Khánh cũng không nhịn được, suýt nữa cười ra tiếng.

Cắt câu lấy nghĩa, ai mà không biết?

Trang Ái Hồng tức giận vô cùng, âm thanh chói tai: “Tô Yên, cô đây là đang trao đổi khái niệm, cô đừng tưởng làm vậy là có thể tẩy trắng việc cô làm tình nhân”

Tô Yên không đếm xỉa tới, cô lắc ly nước của mình: “Tô Yên tôi trong sạch thì cần gì phải tự tẩy trắng bản thân? Ngược lại là người gửi Email đến công ty, nhất định phải giấu kĩ đuôi của

mình đấy, nếu để tôi biết là ai, tội phỉ báng đủ để cô ta vào tù ngồi ba đến năm năm rồi.”

Lời nói này không những cảnh cáo người gửi Email đó, mà cũng là đang cảnh cáo mọi người đang có mặt ở đây, ai khua môi múa mép thì đừng trách cô kiện tội phỉ báng.

Trang Ái Hồng cười lạnh: “Cô đừng có mà đe dọa người ta, Tô Yên, vậy cô nói đi, người đàn ông trung niên này là ai của cô, tôi không tin một đứa nghèo như cô mà là tiểu thư nhà nào, hay là phú nhị đại ngầm?”

Câu nói này khiến không ít người bật cười.

Mọi người đều biết Tổ Yên làm việc liều mạng như thế nào, để lấy tiền thưởng và thưởng chuyên cần, cô chưa bao giờ đến trễ, trang phục cô mặc cũng chỉ là hàng chợ bình thường.

Ai mà tin một người như vậy lại là tiểu thư nhà giàu nào đó chứ.

Thái Thanh Trúc thấy chuyện ngày càng lớn, ra mặt hòa giải: “Mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, sao lại làm những chuyện không vui vậy chứ, mọi người giải tán đi nào.”

“Sợ rồi sao, tôi thấy là cô ta không dám nói ra thân phận thật của người đàn ông đó rồi, đúng là tội nghiệp cho bạn trai của cô ta, bị cắm sừng mà cũng không biết.”

Tô Yên cau mày, cô không phải là không muốn nói ra đó là Lý Mộc Sinh, mà là có nói cũng vô ích, đám người này không hề tin.

Lý Mộc Sinh là người cầm quyền của tập đoàn họ Lý, là một tài phiệt, đến lúc đó e là càng nói càng hiểu lầm.

Tô Yên đứng dậy, vừa định mở miệng, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đột nhiên xuất hiện, hỏi: "Ai là Tô Yên?”

Người này chính là vợ của Lý Mộc Sinh, Lưu Tuyết Lam.

Lưu Tuyết Lam thường xuyên xuất hiện cùng với Lý Mộc sinh, không ai không quen biết bà ta.

Đây là bà chủ của tập đoàn họ Lý, đến tìm Tô Yên là vì chuyện gì?

Rát nhanh, có người liên tưởng đến chuyện Tô Yên bước lên xe hạng sang.

Trong đám người đó, có người lên tiếng: “Chẳng lẽ Tô Yên là tiểu tam của Lý Mộc Sinh sao? Vợ cả tìm đến đây là để tính số?”

“Tôi thấy giống lắm, nếu không thì bà Lý sao lại đến công ty nhỏ của chúng ta chứ.”

“Tô Yên đúng là có bản lĩnh, không ngờ lại câu được con cá lớn như Lý Mộc Sinh.”

“Có bản lĩnh thì sao, vợ người ta cũng tìm đến đây rồi, để tôi xem cô ta còn đắc ý như thế nào.”

Trang Ải Hồng vừa nhìn thấy Lưu Tuyết Lam, lập tức mừng rỡ, cười nói: “Bà Lý, đây chính là Tô Yên, bà tìm Tô Yên có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Tô Yên bình tĩnh, ánh mắt của Lưu Tuyết Lam rơi trên người Tô Yên, lập tức đôi mắt sáng lên.

Hèn gì mê hoặc được con trai của bà ta, xinh đẹp như vậy, đến phụ nữ cũng phải ganh tỵ.

Lưu Tuyết Lam sớm được bị Lý Mộc Sinh cảnh cáo, tuy bà ta rất cưng chiều con trai, nhưng cũng không phải là người không quan tâm đến đại cục.

Lưu Tuyết Lam bước đến trước mặt Tô Yên, đánh giá Tô Yên một cách cẩn thận, gật đầu nói: “Ông Lý nhà tôi đúng là có mắt nhìn người.”

Ý của Lưu Tuyết Lam là Lý Mộc Sinh biết nhìn người, trước khi gặp Tô Yên, bà ta tưởng chỉ là một con hồ ly tinh xinh đẹp mà thôi, sau này biết Tô Yên cũng lọt vào mắt xanh của vị kia của nhà họ Lục, bà ta càng thêm tò mò.

Người mà vị kia của nhà họ Lục nhìn trúng sao có thể chỉ là một bình hoa di động xinh đẹp chứ?

Chắc chắn không phải.

Tiệc nhận thân được tổ chức vào cuối tuần, Lưu Tuyết Lam quá tò mò về Tổ Yên nên mới đến xem.

Nhưng mà lời nói của Lưu Tuyết Lam lọt vào tai người khác lại mang ý khác rồi.

Quả thật Tô Yên được Lý Mộc Sinh nhìn trúng sao?

Là tình nhân của Lý Mộc Sinh thật sao?

Đến Lục Minh Khánh cũng cảm thấy nghi hoặc.

Tô Yên cũng là lần đầu tiên gặp Lưu Tuyết Lam, nên không biết tại sao bà ta lại đến đây: “Bà Lý, bà tìm tôi có việc gì sao?”

Trang Ái Hồng nói một cách quái gở: “Tô Yên, chuyện tốt cô tự làm chẳng lẽ cô không biết sao? Bây giờ bà Lý đã tìm đến tận đây rồi, để tôi xem cô còn diễn kịch đến khi nào?

Ngay lúc mọi người đang chờ Lưu Tuyết Lam gây khó dễ với Tổ Yên, bắt đầu cảnh phim Vợ cả đánh tiểu tam, thì Lưu Tuyết Lam nắm lấy tay của Tô Yên, mỉm cười nói: “Hôm qua ông Lý đến tìm cô, chỉ nhớ dặn dò chi tiết của tiệc nhận thân, quên mất đưa cái này cho cô rồi.”

Lưu Tuyết Lam lấy một hộp trang sức từ trong túi ra, bên trong đó là một bông tai ngọc bích: “Tôi đã đích thân chọn nó đó, cô xem có thích không, cô hãy đeo nó trong tiệc nhận thân, chắc chắn sẽ rất nổi bật, đây vốn dĩ là tôi để giành lại cho con dâu tương lai, nhưng tôi cảm thấy đôi bông tai này hợp với cô hơn.”

Hành động này của Lưu Tuyết Lam khiến mọi người xung quanh sửng sốt.

Trang Ái Hồng cũng vô cùng ngỡ ngàng.

Lưu Tuyết Lam đến đây không phải là để kiếm chuyện sao?

Tiệc nhận thân gì cơ?

Rốt cuộc thi Tô Yên và nhà họ Lý có mối quan hệ gì?

Tô Yên nhìn đôi bông tai, người giàu đúng là chịu chi tiền.

Lần trước Lý Mộc sinh đã tặng quà tạ lỗi sang trọng, bây giờ Lưu Tuyết Lam lại tặng đội bông tai ngọc bích.

Tô Yên nhớ đến chiếc vòng tay Trần Tố Anh tặng, cô cảm thấy nó còn đắt giá hơn những thử này.

Rốt cuộc nhà Lục Cận Phong giàu có đến mức nào?

Nếu như nhà Lục Cận Phong giàu có, vậy tại sao Lục Cận Phong lại đi làm tài xế mạng?

Tô Yên chợt nghĩ đến việc vết thương trên tay Lục Cận Phong nằm cùng một vị trí với vết thương của người cầm quyền nhà họ Lục, hơn nữa lại còn cùng họ cùng tên...

Tô Yên chìm vào suy nghĩ của mình, Lưu Tuyết Lam tưởng Tô Yên không thích nên hơi hậm hực cười: “Nếu cô không thích, tôi lựa thêm vài đôi cho cô chọn?”

Tô Yên hoàn hồn lại, mỉm cười: “Không phải, tôi thích lắm, cảm ơn bà Lý”

Lưu Tuyết Lam cười nói: “Còn gọi bà Lý gì chứ, cứ gọi mẹ nuôi là được, cũng còn một hai ngày nữa thôi mà.”

Mẹ nuôi?

Lưu Tuyết Lam là mẹ nuôi của Tô Yên?

Trang Ái Hồng sửng sốt đến mức há hốc mồm, những người khác cũng ngạc nhiên vô cùng.

Tô Yên thật sự là tiểu thư nhà giàu ngầm đó.

Con gái nuôi của nhà họ Lý, vậy là được hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Tô Yên tạm thời chưa thể gọi ngay mẹ nuôi, Lưu Tuyết Lam cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Không sao, đợi đến tiệc nhận thân rồi hẳn gọi cũng được, tôi không làm phiền cô làm việc nữa, tôi về trước đây.”

Nói rồi, Lưu Tuyết Lam cười nói với các đồng nghiệp của Tô Yên: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Tô Yên trong công việc nhé, cuối tuần này, nếu mọi người có thời gian thì hãy đến tham gia tiệc nhân thân.”

Bà chủ nhà họ Lý đích thân mời đến bữa tiệc thượng hạng, mọi người ai cũng vô cùng ngạc nhiên mà lại vui mừng, họ liên tục gật đầu: “Nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến.”

Lưu Tuyết Lam đến một cách đột ngột, rồi lại rời đi một cách nhanh chóng, để lại một đám người ngay cả người ra.

Cuộc thăm viếng của Lưu Tuyết Lam đã lật đổ tất cả các lời đồn về việc Tổ Yên là tiểu tam.

Bây giờ mọi người đều biết Tổ Yên là con gái nuôi nhà họ Lý, ánh mắt bọn họ nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.

“Tôi nói rồi mà, Tô Yên sao lại là tình nhân của người khác được, đây rõ ràng là con gái nuôi mà."

“Thì đó, làm phiền ai đó nên làm rõ sự việc rồi hãy nói, hại tụi này hiểu lầm Tô Yên rồi.”

“Theo tôi là có người cố tình gây chuyện phỉ báng Tô Yên, muốn đẩy Tô Yên ra, rồi bản thân vào tổng công ty, dù sao thì số người hạn định chỉ có hai mà thôi.”

“Thật nham hiểm quá rồi, còn lợi dụng tụi mình, Tô Yên à, cô đừng giận chúng tôi nhé, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi hoàn toàn bị Trang Ái Hồng dắt mũi.”

Nịnh nọt người có địa vị cao, chà đạp người có địa vị thấp.

Cỏ mọc đầu tường để theo chiều gió, đây chính là nơi làm việc.

Tô Yên đương nhiên sẽ không nổi giận, bởi vì không cần thiết.

Tô Yên mỉm cười nhìn Trang Ái Hồng: “Ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, còn ai gây chuyện với tôi, Tô Yên tôi đây không phải là người dễ bị ăn hiếp.”

Trang Ái Hồng nghĩ đến kết cục của Lưu Thịnh, vội cười nói: “Tô Yên à, hiểu lầm, chỉ là hiểu Tâm mà thôi.”

“Điều tra xem Email ẩn danh đó là của ai gửi.” Lục Minh Khánh bước ra, nói với trợ lý đứng bên cạnh mình: “Công ty tuyệt đối không tha cho người tung tin đồn nhảm, điều tra rồi xử phạt nghiêm khắc, bất kể người đó là ai cũng phải sa thải"

Trợ lý Tiểu Mỹ: “Vâng, tổng giám đốc Lục”

Nghe vậy, Trang Ái Hồng hoảng sợ.

Không ngờ lại có hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.

Tô Yên nhìn sắc mặt của Trang Ái Hồng, cô không phải là loại người hiền lành, ai bắt nạt cô, đương nhiên cô cũng sẽ không hề như đức mẹ nghe vài ba cầu xin lỗi là sẽ tha thứ.

Tô Yên đứng dậy: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã chủ trì công bằng”

Từ sớm, Tô Yên đã chú ý đến Tô Minh Khánh, ban nãy anh ta đứng bên cạnh xem kịch lâu như vậy, cô còn tưởng anh ta sẽ không quan tâm.

“Ừm, ai nên làm gì thì làm tiếp đi.” Lục Minh Khánh để lại một câu nói với vẻ mặt lạnh lùng, rồi đi về phía phòng làm việc.

Không đến một tiếng sau, người tung tin đã bị điều tra ra.

Trang Ái Hồng bị sa thải, lúc rời đi, trong lòng rất không cam tâm, để lại câu nói oán hận cho Tô Yên: “Tôi sẽ không để qua chuyện này đâu, món nợ ngày hôm nay, tôi sẽ đòi lại”

Tô Yên cảm thấy đối phương đúng là một tên bệnh thần kinh, Trang Ái Hồng gây sự với cô, cô không truy cứu thì thôi chứ, mà ngược lại là Trang Ái Hồng hận thù cô?

“Tùy cô, cứ đến đòi bất cứ lúc nào.” Tô Yên lười nhác trả lời, không hề để vào trong mắt, nhưng không biết rằng Trang Ái Hồng lại trở thành quả bom hẹn giờ cho sau này.

Đến giờ tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi.

Tô Yên vừa định tan ca, Thái Thanh Trúc đi đến: “Tô Yên, đi thôi, tối nay mình cùng đi ăn lẩu.”

“Được.” Tô Yên cũng được xem là một người đam mê ăn uống, hơn nữa Thái Thanh Trúc đã vài lần bênh vực cô, cô cũng nên có có chút biểu thị: “Tôi đãi”

Thái Thanh Trúng không hề khách sáo: “Được!”

Hai người cùng nhau ngồi thang máy xuống lầu.

Thái Thanh Trúc có xe nên nói: “Tô Yên, cô đợi tôi chút, tôi đi lấy xe.”

"Um."

Tô Yên vừa đợi được một lúc, một chiếc xe quen thuộc đột nhiên dừng lại bên đường.

Người ngồi bên trong chính là Tô Đình Nghiêm.

Tô Yên lập tức có dự cảm không lành.

Tô Đình Nghiêm cười hi hi bước xuống xe: “Tiểu Yên à, vừa tan làm đúng không, đi, lên xe nào, cha dẫn con đi ăn.”

Tô Yên chế nhạo với giọng điệu lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Tô đúng là quý nhân thường quên việc mà, chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi.”

Tô Đình Nghiêm đến tìm Tô Yên thương lượng, chắc chắn là đã chuẩn bị tâm lý bị lăng mạ.

“Tiểu Yên” Mặt Tô Đình Nghiêm vẫn tràn ngập nụ cười: "Cha con sao mà có hận thù gì với nhau chứ, có ra sao đi nữa, trên người con vẫn đang chảy máu của cha, là con gái của cha mà, đi thôi nào, cha dẫn con đi ăn, rồi mua vài bộ đồ để con mặc vào hôm tiệc nhận thân, con gái của Tô Đình Nghiêm đây không được mặc đồ bủn xỉn.”

Cho chút ơn huệ nhỏ để cô cảm động sao?

Tô Yên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, không cần ông tốn kém vậy đâu, nhà họ Lý đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”

Tô Đình Nghiệm thấy Tô Yên không hợp tác, thở dài một hơi, bắt đầu dùng chiêu bài tình thương: “Tiểu Yên, con đừng trách cha, công ty là tâm huyết của mẹ con, lúc mẹ con qua đời, cha đã đồng ý bà ấy là phải bảo vệ tốt công ty, cha không thể để công ty có chuyện gì được, hi vọng con có thể hiểu cho sự khổ tâm của cha.”

“À, đúng rồi, tôi xém nữa quên mất, công ty là của mẹ, trong di vật của mẹ có một bức di thư chỉ định tôi làm người thừa kế của công ty, vất vả tổng giám đốc Tô đã quản lý hộ tôi rồi, nếu tổng giám đốc Tô đã nói thế, vậy thì tôi sẽ tiếp quản công ty, không cần tổng giám đốc Tô bận tâm nữa.”

Chuyện di thư hoàn toàn là do Tổ Yên bịa đặt, cô chỉ là muốn Tô Đình Nghiệm biết khó mà rút lui.

Cô hiểu quá rõ về Tô Đình Nghiêm rồi.

Quả nhiên, vừa nghe đến việc giao công ty ra, sắc mặt Tô Đình Nghiệm lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi: “Sao có thể vậy được, Tiểu Yên, con chưa từng quản lý công ty, cha vất vả chút cũng không sao.”

“Ha!” Tô Yên cười giễu một tiếng, thấy xe của Thái Thanh Trúc đến, để lại một câu: “Tôi đây là một người thù dai, tốt nhất thì tổng giám đốc Tô nên ít xuất hiện trước mặt tôi đi, nếu không, lỡ đâu ông vô tình khơi dậy những oan ức của tôi suốt những năm qua, tôi làm ra chuyện gì quá khích thì rất khó xử cho cả hai bên.”

Nói xong, Tô Yên mở cửa xe Thái Thanh Trúc và ngồi vào.

Thái Thanh Trúc hỏi: “Ai vậy?”

“Người hỏi đường.” Tô Yên nói: “Đi thôi.”

Tô Đình Nghiêm cũng không dám chọc giận Tổ Yên, chỉ có thể nhìn Tô Yên rời khỏi.

Xe rời đi được một đoạn rồi, Tô Yên nhắn cho Lục Cận Phong một tin: Đi ăn với đồng nghiệp, về trễ chút, không cần đến đón.

Thái Thanh Trúc liếc mắt qua, trêu ghẹo nói: “Chà, vậy mà cũng phải báo cáo sao.”

“Để anh ấy đỡ lo” Tô Yên cười, cất điện thoại đi, tùy miệng hỏi: “Tiểu Trúc, hỏi có chuyện này, tôi có một người bạn, cô ấy từng sinh con, bây giờ đang quen một bạn trai, bạn trai cô ấy không hề biết chuyện cô ấy từng sinh con, bây giờ cô ấy đang do dự không biết nên nói ra hay không, kêu tôi cho ý kiến, tôi cũng không biết nên như thế nào, CÔ nghĩ là có nên nói ra không?”

“Đương nhiên là không nói được rồi” Thái Thanh Trúc nói: “Đàn ông để ý nhất chính là trong bụng người phụ nữ của mình từng chết qua người hoặc là đẻ qua con, tuy trên miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ có sự ngăn cách, đàn ông thông minh lắm, loại phụ nữ như vậy, bọn họ chỉ chơi thôi chứ không cưới về đâu.”

Trái tim Tô Yên lập tức trầm xuống bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Thái Thanh Trúc cũng không nghĩ nhiều, hỏi tiếp: “Tô Yên? Đó là bạn gì của cô vậy? Tôi nghĩ là đừng nên nói ra, nếu như tình cảm không quá sâu thì nên chấm dứt sớm đi, để không bị thương vì tình”

“Chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Vẻ mặt Tô Yên không thay đổi, mỉm cười: “Được, để tôi nói lại với cô ấy.”

Biệt thự Nam Sơn.

Lục Cận Phong đang tập thể dục trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại lên xem.

Vạn Nhất đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy tin nhắn thì bất giác cười, nói với giọng điệu ganh ty: “Là tin nhắn của cô Tô đúng không, chà, lão đại, anh nói anh có thể nào đừng làm tổn thương anh em vậy không, hãy nghĩ đến cảm nhận của những con chó độc thân chúng em chứ.”

“Không phục thì mau tự tìm một người đi.” Khóe miệng Lục Cận Phong khẽ nhếch lên.

Tìm phụ nữ thì dễ, nhưng tìm một người mà mình động lòng thì thật sự quá khó rồi.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người suốt cả đời cũng không tìm được tình yêu đích thực

chứ.

“Sao dễ vậy được chứ” Vạn Nhất ngồi trên mặt đất, thở dài một hơi, uống ngụm nước, nói: “À đúng rồi lão đại, Ám Dạ năm nay vừa tuyển một nhóm người mới, nghe nói là do ông Tiết đích thân huấn luyện? Không phải ông ấy hết làm rồi à, sao anh lại mời được ông ấy vậy?”

“Sức hấp dẫn của nhân cách.”

Trong tay Lục Cận Phong cầm một chiếc phi tiêu, dứt câu, phi tiêu trong tay được ném ra bên ngoài, sắc bén như dao, xuyên qua cơn gió, cằm ngay giữa bàn phóng phi tiêu.

“Lão đại, anh không thể trượt tay một lần sao? Em...”

Vạn Nhất vừa chưa dứt lời, lại là một chiếc phi tiêu phóng ra, trúng ngay vòng số tám.

Vạn Nhất kinh ngạc: “Trượt tay thật à?”

Không đúng, phi tiêu này không phải là Lục Cận Phong phóng ra.

Vạn Nhất quay đầu lại nhìn, một cậu nhóc tầm bốn năm tuổi đang đứng ngay cửa ra vào, trông đẹp như điêu khắc, tinh tế như búp bê trong tranh.

“Đứa bé ở đầu ra vậy, xinh đẹp quá đi mất.”

Quan trọng hơn, trong tay cậu nhóc đang cầm chiếc phi tiêu.

Chiếc phi tiêu ban nãy chính là do nó phóng ra.

Một đứa nhóc mà lại phóng trúng Vòng tảmư.

Đúng là nghịch trời rồi.

Lục Cận Phong cũng nhìn chằm chằm cậu trai trước mắt, tia sáng dị thường vụt qua dưới đáy mắt.

Đứa trẻ này có đôi mắt phượng như anh.

“Em là ai?”

Đây là biệt thự Nam Sơn.

Sao lại có đứa nhóc chạy vào đây được?

Cậu nhóc không hề sợ Lục Cận Phong, nó bước về trước vài bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong: “Tôi là Hạ Phi, ông Tiết nói là anh rất lợi hại, sau này tôi sẽ vượt qua anh, lợi hại hơn anh.”

“Chà, một đứa nhóc mà mạnh miệng vậy, cai sữa chưa đó?” Vạn Nhất bật cười, chọc ghẹo Hạ Phi.

Hạ Phi đưa mắt nhìn sang, lòng ngực Vạn Nhất bỗng nghẹn lại, sao ánh mắt đó lại có hình bóng của lão đại, nhỏ tuổi như vậy mà ánh mắt lại sắc bén như vậy.

“Tên tôi không phải là đứa nhóc, tên tôi là Hạ Phi.” Hạ Phi rất nghiêm túc, trên mặt ghi rõ ba chữ tôi giận rồi.

Vừa cưng vừa dữ.

Lục Cận Phong hỏi: “Ông Tiết dẫn em tới sao?”

“Hạ Phi, con lại chạy lung tung rồi, sao con lại chạy đến phòng tập thể hình chứ, coi chừng ông đánh mông con đấy”

Một ông lão tóc bạc bước vào, giả vờ đánh vào mông hai cái, rồi ha ha cười nói với Lục Cận Phong: “Đứa nhóc này, có máu phản bẩm sinh rồi, khó dạy bảo.”

Trên miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự cưng chiều và yêu thương.

Vài cái đánh vào mông đó e là chỉ để phủi bụi trên áo.

Lục Cận Phong nhìn Hạ Phi, cho dù vừa bị đánh xong, trên mặt Hạ Phi vẫn không hề có chút biểu cảm muốn khóc, cho dù là hành động hay ngữ điệu, cũng không hề giống một đứa trẻ, mà giống một người trưởng thành nhỏ.

Trong mắt Lục Cận Phong lộ ra vài phần hứng thú: “Ông Tiết, đứa nhóc này từ đầu đến vậy?”

“Nhặt đó.” Ông Tiết nói: “Hôm nay cứ phải theo tôi đến đây, trẻ con mà, hay tò mò, chắc là muốn đến chơi”

Vạn Nhất nói thầm một câu: “Ông Tiết à, ông vậy là đang bắt cóc trẻ nhỏ đó.” 1646019941907.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.