Tô Yên vô cùng khiếp sợ: “Công ty đổi chủ?”
Mới một đêm.
Mà Tập đoàn Trịnh Thị phá sản?
Trước đó cô cũng không nghe nói Tập đoàn Lục Thị muốn mua lại.
Thật quá đột ngột.
“Hôm qua sau khi cô đi, giám đốc Lưu bị Trịnh Anh Tài đuổi ra ngoài, khỏi phải nói có bao nhiêu xấu hổ.” Thái Thanh Trúc vui sướng khi người họa nói: “Cái này gọi là báo ứng.”
Tô Yên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe như vậy cũng hả giận.
Tô Yên hỏi: “Cô biết ai sẽ đến tiếp quản không?”
“Nghe nói là Lục Minh Khánh.”
Tô Yên kinh ngạc: “Anh ta không phải đang hoạt động trong làng giải trí à, diễn viên gì ấy?”
Gần như mỗi ngày Lục Minh Khánh đều xuất hiện trên màn hình tivi, Tô Yên đương nhiên biết anh ta, còn biết Lục Minh Khánh chính là con trai của ông cụ ba nhà họ Lục, em họ của Lục Cận Phong.
“Quay phim không ảnh hưởng đến việc tiếp quản công ty, công ty chúng ta lại không lớn, nhà họ Lục không thiếu chút tiền này, chỉ là mua chơi thôi, nếu có thất bại cũng không thiệt hại gì.”
Thái Thanh Trúc mê trai nói: “Hồi nãy cô có thấy không, hôm nay một đám người ở bộ phận thư ký, ai nấy cũng cố ý ăn mặc trưng diện, nghe nói Lục Minh Khánh vẫn còn độc thân, nếu lọt vào mắt xanh của nam thần họ Lục, vậy thì hạnh phúc chết mất.”
Nói xong, Thái Thanh Trúc liếc Tô Yên một cái: “Cô có bạn trai rồi, đừng giành nam thần với bọn tôi.”
“Yên tâm, Tôi không có hứng thú với Lục Minh Khánh, anh ta không phải gu tôi.”
Tô Yên vừa dứt lời, bỗng phía sau truyền đến tiếng nói: “Hửm? Vậy gu đàn ông của cô là gì?”
Tô Yên hoảng sợ, vội quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt của Lục Minh Khánh phóng to trước mặt.
Không phải xui xẻo vậy chứ.
Nói sau lưng người ta, bị người ta bắt được.
Xấu hổ, Tô Yên hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.
Lục Minh Khánh nở nụ cười quỷ dị, Mắt nhìn chằm chằm Tô Yên, càng hứng thủ hỏi: “Cô làm ở bộ phận nào?”
Tô Yên căng thẳng, lẽ nào cô lại đắc tội với giám đốc, bát cơm khó mà giữ
được.
“Bộ phận thư ký." Tô Yên lấy can đảm trả lời.
Lục Minh Khánh có chút đăm chiêu, gật đầu: “Tôi nhớ kỹ cô rồi.”
Đúng lúc này, giám đốc điều hành Chu Khải Sơn mang theo một đám người chạy đến đây: “Giám đốc Lục, tôi là Chu Khải Sơn, ở bộ phận kinh doanh.”
Sáng sớm Chu Khải Sơn mang theo một đám người đợi sẵn ở cửa chào đón, hoàn toàn không chú ý Lục Minh Khánh đã một mình vào công ty từ lúc nào.
Lục Minh Khánh nhìn chằm chằm Tô Yên, nói với Chu Khải Sơn ở bên cạnh: “Triệu tập tất cả nhân viên, học sau mười phút nữa.”
Nói xong, Lục Minh Khánh bỏ đi.
Nếu không phải bị Lục Cận Phong lôi ra khỏi ổ chăn, bắt đến đây tiếp quản công ty, thì giờ này Lục Minh Khánh vẫn còn ngủ ngon ở nhà.
Không còn cách nào khác, ai biểu cả nhà họ Lục, anh ta chỉ sợ một mình Lục Cận Phong chứ.
Tô Yên cúi đầu ngồi xuống, cười gượng nói: “Coi bộ gần đây tôi đụng phải sao quả tạ rồi.”
Hôm qua đắc tội ông chủ tiền nhiệm, hôm nay lại đắc tội ông chủ đương nhiệm.
Cô nên hay không nên từ chức đây?
Thái Thanh Trúc cũng thấy Tô Yên thật sự xui xẻo.
“Đừng lo lắng, dù sao công ty nhiều người như vậy, cô chỉ cần đứng ở một góc, không để nam thần họ Lục chú ý là được rồi.”
“Chỉ đành vậy thôi.”
Tô Yên vội vã thụ dọn một chút, sau đó đến phòng họp, các đồng nghiệp trong công ty cũng đều lục tục đi đến.
Hôm nay có khá nhiều người đến, hơn 90% nhân viên nữ trong công ty đến đây là vì Lục Minh Khánh.
Ai nấy cũng trang điểm lồng lộn, không khác gì đang tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Tô Yên cố tình đứng ở trong góc, bị đồng nghiệp cao lớn che lại, có lẽ sẽ an toàn.
“Giám đốc Lục, mời.”
Theo giọng nói của Chu Khởi Sơn, bóng dáng của Lục Minh Khánh nhanh chóng tiến vào tầm mắt của mọi người.
Tô Yên hơi dịch người sang một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Lục Minh Khánh dừng lại, ánh mắt lướt qua mọi người ở trong phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tô Yên.
Nói đúng hơn, Lục Minh Khánh chỉ nhìn thấy nữa người của Tô Yên.
Người phụ nữ này, thật thú vị.
Lục Minh Khánh nhếch môi cười quỷ dị, khiến cho đám đồng nghiệp mê trai
trong phòng họp, hai mắt tim bay phấp phới, xúc động hét lên.
“Đẹp trai quá.”
“Nam thần họ Lục cười lên siêu cấp đẹp trai, tim tôi đập nhanh quá.”
“Nam thần họ Lục cười với tôi đúng không?”
“Mơ hả, rõ ràng là cười với tôi.”
“Má ơi, nam thần họ Lục đi tới đây.”
Đồng nghiệp nữ lớn gan, ngượng ngùng hỏi: “Nam thần họ Lục, có thể ký tên cho tôi được không?”
Lục Minh Khánh nhếch môi cười, vô cùng thân thiết, lộ ra hàm răng trắng tinh, tựa như ánh mặt trời lại giống như ma quỷ: “Được.”
Má ơi, nụ cười này, quả thật là một đòn chí mạng, nữ đồng nghiệp xúc động ngất ngay tại chỗ.
Chu Khải Sơn lập tức gọi bảo vệ khiêng người ra ngoài.
Lục Minh Khánh đút một tay vào túi quần, đôi chân thon dài, khí chất xuất chúng đi tới chỗ ngồi chính.
Nơi đi qua, đều gây không ít náo loạn.
Cuộc họp cấp cao của công ty biến thành một buổi gặp mặt ngôi sao.
Lục Minh Khánh không có một chút kinh nghiệm quản lý công ty, hoàn toàn là bị Lục Cận Phong mạnh mẽ ép tới.
Anh ta cũng đã tìm hiểu qua công ty này, không biết Trịnh Thanh Tài đắc tội gì anh họ mình, mà trong một đêm công ty bị mua lại.
Ra tay đúng tàn nhẫn.
Tô Yên vẫn trốn ở góc phòng, cuộc họp vừa kết thúc, cô lập tức hòa vào đám đông đi ra ngoài.
Tô Yên tới quầy bar, rót ly nước, tự an ủi mình.
Coi như là tránh được một kiếp nạn.
“Tô Yên, cô ở trong này hả?” Thái Thanh Trúc hưng phấn đi vào, trên tay cầm quyển nhật ký: “Thấy không, chữ ký tay của Lục nam thần đó, đêm nay tôi sẽ ôm quyển nhật ký này đi ngủ, như vậy nam thần có thể đi vào giấc mơ, hẹn hò với tôi.”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Chỉ là chữ ký thôi mà, có bao nhiêu tuổi rồi, còn theo đuổi ngôi sao”
“Không chiếm được, cũng không cho tôi mơ một chút à” Thái Thanh Trúc liếc Tô Yên một cái: “Người ăn no không biết người đói, bạn trai cô còn đẹp hơn nam thần họ Lục, đương nhiên cô không động tâm”
“Đương nhiên.” Tô Yên đặc biệt tự hào: “Ai cũng không đẹp bằng bạn trai của tôi.”
“Bớt khoe khoang, biết người ta là chó độc thân, còn thích chọc tức người ta, bạn tốt.
Tô Yên cười: “Được rồi, nếu có nam sinh nào chất lượng, tôi sẽ giới thiệu cho cô đầu tiên.”
Thái Thanh Trúc cười nói: “Nhớ phải giữ lời.”
“Ừ.” Tô Yên mỉm cười: “Đúng rồi, trưa nay tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Không thành vấn đề” Thái Thanh Trúc đưa tay ra dấu.
Tô Yên dự định tới bệnh viện thăm Tô Duy, thuận tiện nghiên cứu di vật mẹ cô để lại.
Trong hộp gỗ rốt cuộc đựng thứ gì?
Bệnh viện nằm gần công ty, Tô Yên vừa bước ra khỏi công ty, đang tính bắt xe, thì đụng phải người cô không muốn gặp nhất.
Tô Vân từ trên xe thể
Đây là Tô Vân đang nhắc nhở cô, tuy hai người cùng là cô chủ của nhà họ Tô, nhưng khoảng cách lại chênh lệch rất nhiều.
Ánh mắt Tô Yên không chút gợn sóng, liếc nhìn túi quà, lạnh lùng nói: “Tôi trời sinh đã đẹp, không dùng tới những thứ đó, cô giữ lại bản thân dùng đi.”
Tô Vân nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ánh mắt Tô Vân tràn đầy ghen tị, cô ta không biết Tô Yên dùng loại mỹ phẩm gì, mà làn da mềm mịn, trắng nõn như trứng gà bóc.
Tô Yên đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Tô Vân bị dọa cho giật nảy mình.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Vân: “Nếp nhăn... thật dài quá đi, quầng thâm dưới mắt, chậc chậc, sao lại có mấy cái mụn dưới mũi thế này.”
“Hả, ở đâu, ở đâu.” Tô Vân nghe vậy thì lo lắng, cô ta nhanh chóng lấy gương từ trong túi xách ra, nhìn một lượt, nào có nhìn thấy quầng thâm và mụn như Tô Yên nói.
Ý thức được bản thân bị đùa bỡn, Tô Vân tức giận thở gấp: “Tô Yên, cô chơi tôi.”
“Phải, tôi chơi cô đấy.” Tô Yên cười lạnh: “Đừng cả ngày chuốc nhọc nữa, không muốn bị đánh hay bị kích động thì tránh xa tôi ra một chút, gương mặt này xinh đẹp như vậy đừng để lại bị đánh thành đầu heo.”
Trong lòng Tô Vân vừa tức giận vừa khó chịu, nghĩ đến mục đích cô ta đến đây, nén giận nói: “Chị, lúc trước là hiểu lầm mà thôi, nói sao đi nữa chúng ta cũng là con gái nhà họ Tô, giữa chị em với nhau nào có thù lâu vậy chứ?”
“Tôi đã cắt đứt quan hệ với Tô Đình Nghiêm rồi, tôi và Tô gia cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, nào có thể tính là chị em cùng nhà với cô?” Tô Yên cười lạnh nói: “Về phần cô và nhà họ Tô có còn quan hệ gì nữa hay không thì cũng không biết chừng.”
“Tô Yên, cô có ý gì?” Tô Vân có chút hoảng sợ, lẽ nào Tô Yên biết cô ta là con gái ruột của Chu Hoàng Long hay sao?
Không, Tô Yên không thể nào biết được.
Tô Yên bình tĩnh lại, không dám nhìn vào mắt Tô Yên, nói: “Thật ra hôm nay là cha kêu tôi đến, nhà họ Lý muốn nhận cô làm con gái nuôi sao?”
Thì ra là đến điều tra chuyện này.
“Sao, cô ghen tỵ à?”
Từng chữ của Tô Yên đâm thẳng lên ngực Tô Vân.
Tô Vân quả thực là ghen tỵ đến muốn phát điện, cả đêm không sao chợp mắt được.
Dựa vào đâu mà chuyện gì tốt cũng rơi lên đầu Tô Yên?
“Nhà họ Lý dựa vào đâu mà nhận cô là con gái, theo tôi thấy Lý Mộc Sinh chỉ là thuận miệng mà thôi, tôi khuyên cô đừng quá nghiêm túc, nếu không thất vọng sẽ càng lớn, đến lúc đó thực nực cười chết mất.”
“Ồ?” Tô Yên cười cười: “Thực sự là làm...một số người thất vọng rồi, Lý Mộc Sinh thật muốn nhận tôi làm con gái nuôi, phải rồi, đến tiệc nhận người thân, cô nhất định phải tới đây, tôi sẽ đích thân đưa thiệp mời.”
Tô Vân nghiến răng: "Sao cơ, não của Lý Mộc Sinh ông ta bị cửa kẹt rồi sao, tại sao lại nhận cô làm con gái nuôi cơ chứ.”
“Ghen tỵ à?” Tô Yên cười: “Cô ghen tỵ cũng vô dụng, người Lý Mộc Sinh nhận là tôi, không phải có
Tô Vân tức giận đến mức cả mặt vặn vẹo, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, lửa ghen tuông trong mắt như muốn thiêu đốt cả người.
“Tô Yên, đừng vui mừng quá sớm, trên đời này không có miếng bánh ngon nào tự nhiên rơi xuống, Lý Mộc sinh có phải còn có mục đích nào khác hay không còn chưa chắc đâu.”
“Tôi có thể hiểu, kẻ không ăn được nho sẽ nói nho xanh.” Tô Yên giật giật khóe miệng: “Còn nữa, thay vì lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho bản thân đi, vị trí bà Sở đã ngồi vững chưa vậy.”
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến trong đầu Tô Vân tràn ngập lửa giận.
Cô ta kết hôn với Sở Hướng Nam lâu như vậy, ngoại trừ đêm tân hôn hai người ở bên nhau ra, thì ngay đến giường cũng không ngủ cùng.
có phải cô còn nhớ nhung đến Hướng Nam không, đừng tưởng là tôi không biết, đêm qua anh ấy đến tìm cô, hai người đã làm gì?” Tô Vân nắm lấy cánh tay Tô Yên: “Là cô ném anh ấy xuống biển phải không? Sao cô có thể độc ác đến vậy, anh ấy suốt chút nữa là chết đuối rồi, ngâm người trong nước cả đêm.”
Ngâm mình cả đêm?
Dựa vào khả năng bơi lội của Sở Hướng Nam, không thể nào ngâm mình cả đêm được.
“Vậy thì thật đáng đời, xem ra đến ông trời cũng không nhìn tiếp được nữa.” Tô Yên cũng chẳng kiên nhẫn được lâu: “Tôi còn có việc, cô muốn trút giận thì về nhà mà tìm Sở Hướng Nam ấy”.
Giờ nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, vì thế cô không muốn mất thời gian với Tô Vân.
Một chiếc taxi chạy tới, Tô Yên vẫy tay, mở cửa xe ngồi vào: "Bác tài, bệnh viện nhân dân."
“Tô Yên, cô đừng đi, cô chột dạ có phải không, người phụ nữ không cần mặt mũi như cô, quyến rũ cả em rể mình.”
Lúc xe khởi động, Tô Yên hoàn toàn coi lời nói của Tô Vân thành tiếng chó sủa.
Mười phút sau, xe dừng ở cổng bệnh viện.
Tô Thanh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở lối vào bệnh viện, cô đã ngồi chiếc xe này vào tối hôm qua để đến biệt thự Nam Sơn.
Lẽ nào cậu cả nhà họ Lục cũng đang ở bệnh viện?
Tô Yên cầu cho không gặp anh, nhưng mà càng sợ cái gì thì cái đó càng tới.
Tô Yên đi thang máy lên tầng tám của khoa nội trú, khi đi ngang qua một phòng bệnh, cô tình cờ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Chú hai, chú dưỡng thương cho khỏe, bớt nóng giận chút, chăm sóc tốt cho cơ thể”
Giọng nói này không phải giọng của cậu cả nhà họ Lục đó sao?
Tô Yên vô thức dừng lại, liếc nhìn vào bên trong cửa, đã thấy Lúc Cận Phong có vết sẹo dài trên mặt, chống nạng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường, đứng bên cạnh Hạ Huy Hạ Vũ.
Trên giường bệnh là Lục Gia Hành, trên trán quấn băng gạc, chân đắp thạch cao, mặt nạ dưỡng khí, có vẻ như vết thương quả thực rất nghiêm trọng.
Trên miệng Lục Cận Phong nói lời quan tâm nhưng ý tứ trong lời ai cũng đều hiểu rõ đó là cảnh cáo.
Đây là được lợi còn khoe mẽ, cố ý chọc tức người ta.
Hai mắt Lúc Gia Hành trừng to, tâm trạng kích động nhìn Lục Cận Phong chằm chằm, lại không nói lời nào.
Ông già đầu tóc bạc phơ lại vô cùng uy nghiêm ngồi đối diện với Lúc Cận Phong, không giận tự uy, người này chính là ông nội của Lục Cận Phong, Lục Nguyên Thành,
Lục Nguyên Thành chau mày, không vui liếc nhìn Lục Gia Hành: “Thằng hai, Tiểu Phong nói đúng đấy, bây giờ anh dưỡng sức khỏe cho tốt, chuyện ở công ty, tạm thời anh đừng quả nữa, giao cho Tiểu Phong đi.”
Lúc Cận Phong là người nắm quyền điều hành tập đoàn Lục thị, nhưng cũng bị chi thứ năm không ít quyền hành.
Lục Gia Hành vừa nghe ông cụ Lục tước quyền của mình, kích động đến độ tháo cả mặt nạ dưỡng khí ra: “Cha, vết thương của con không có gì nghiêm trọng, qua hai hôm nữa là có thể xuất viện được rồi, Tiểu Phong gãy chân càng bất tiện hơn, sức khỏe không tốt, đừng để cháu nó lao lực quá nhiều”
Ông cụ Lục đứng dậy: “Chuyện này quyết định vậy đi, anh ở lại bệnh viện dưỡng thương cho tốt, Tiểu Phong, cháu về cùng ông”
.
“Vâng, ông nội.” Lục Cận Phong chống nạng đứng dậy.
Ông cụ Lục vẫn chưa hồ đồ, chuyện đêm qua trong lòng ông ấy cũng hiểu được đại khái.
Con cháu nhà họ Lục tranh quyền đoạt lợi, đã không phải là một sớm một chiều.
Thấy đám người Lục Cận Phong sắp đi ra, Tô Yên vội vàng rời đi.
Lục Cận Phong rời đi cùng ông cụ Lục, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại phía Tô Yên rời khỏi.
Lúc này Tô Yên vừa xuất hiện, anh đã để ý đến rồi.
Lục Cận Phong cùng ông cụ Lục rời khỏi viện, ông cụ Lục liếc nhìn dáng vẻ khập khiễng của Lục Cận Phong trong lòng có chút xấu hổ.
Đây là người do một tay ông ấy bồi dưỡng, cũng là đứa cháu nội, người nổi nghiệp giỏi giang nhất, khiến ông hài lòng nhất.
“Tiểu Phong, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, sống bao nhiêu năm qua không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Ý này là ngầm chấp nhận tranh đấu giữa Lục Gia Hành và Lục Cận Phong, nhưng không được làm ra chuyện liên quan đến mạng người.
Giọng điệu Lục Cận Phong lạnh lùng: “Vâng, ông.”
Nếu không phải nhìn sắc mặt ông nội, thì Lục Gia Hành cũng đã không sống đến ngày hôm nay.
Ông cụ Lục thở dài, nói: “Tiểu Phong độ tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên để ông bế chắt nội rồi.”
Khóe miệng Lục Cận Phong lạnh lùng cong lên: “Ông, chỉ cần người con gái nào kết hôn với Lục Cận Phong cháu đều sẽ vô duyên vô cớ chết, đừng hại người ta thì tốt hơn, hơn nữa trong nhà họ Lục e là chẳng được mấy người mong cháu có con đâu.”
Ông cụ Lục vừa nghe, lạnh mặt, đanh giọng nói: “Lần này ai dám gây chuyện, ông tuyệt đối không tha cho kẻ đó?
Lục Cận Phong không nói, ông cụ Lục cũng cảm thấy những lời này không có tác dụng gì.
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, không phải con trai thì cũng là cháu nội
mình, ông ấy có chín đứa con trai, năm cô con gái, cháu trai cháu gái cũng có mười mấy người, nếu thật sự là tránh đến người sống ta chết, thì ở cái tuổi của ông ấy cũng chẳng ngăn được.
Vẻ mặt ông cụ Lục dịu đi, cười nói: “Tiểu Phong này, đừng vậy nữa, cháu ở bên ngoài tìm trước một cô gái sinh chất trai, đến lúc đó cả cháu dâu lẫn chắt trai đều cùng mang về, ông xem ai dám gây chuyện, cháu yên tâm, ông nội chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
Lục Cận Phong thoáng liếc ông cụ Lục: “Không có hứng thú.”
“Tiểu Phong.” Ông cụ Lục cố ý trầm mặt xuống: “Cháu nỡ lòng để ông lúc còn sống không được ôm chat trai sao?”
“Ông có mười mấy đứa cháu trai, chỉ cần ông mở miệng, không đến một năm đảm bảo có cả trăm đứa chất trai.”
Ông cụ Lục: "..”
“Tiểu Phong, con gái nhà họ Tô đã đào hôn lần trước ấy, ông cảm thấy cô gái đó được lắm, tính cách kiên cường, hay là..”.
Lục Cận Phong bình tĩnh ngắt lời ông cụ Lục: “Hạ Huy, Hạ Vũ đưa ông nội về.”
Hạ Vũ: “Ông Lục, mời lên xe.”
Ông cụ Lục nhìn Lục Cận Phong: Cháu không về cùng ông à?”
“Còn có việc.”
Ba chữ đuổi ông cụ Lục đi.
Ông cụ Lục lên xe, Hạ Vũ lái xe, Hạ Huy ngồi ở ghế phụ lái.
Lúc xe khởi động, ông cụ Lục thở dài nói: “Tiểu Phong cũng đã hơn ba mươi rồi, bên cạnh lại chẳng có cô gái nào, hai cậu nói xem có phải cháu trai tôi không thích phụ nữ không? Nó thích đàn ông chăng? Hay là tôi tìm thử mấy tên đàn ông thử xem sao?”
Lời này dọa Hạ Vũ đến độ xem chút nữa thì đâm vào xe trước mặt.
Ông cụ Lục lại nói: “Tôi thấy hai người các cậu ở bên Tiểu Phong là lâu nhất, có lẽ Tiểu Phong rất hài lòng với hai người, không biết có phải Tiểu Phong thích loại đàn ông giống hai cậu hay không, ông già như tôi rất tiến bộ, nếu như...”
Hạ Vũ sợ tới mức vội dừng lại: “Ông Lục, ông yên tâm, lão đại chắc chắn là thích phụ nữ, không thích hai anh em chúng tôi.”
Hạ Huy cũng đầy khát khao sống sót: “Đúng, lão đại thích phụ nữ.”
Lời này vừa nói ra miệng, Hạ Huy lập tức hối hận.
Nói lỡ miệng.
Hạ Vũ trừng mắt nhìn Hạ Huy.
Gừng càng già càng cay mà.
Vài ba câu đã moi ra hết.
Ông cụ Lục cười: “Thì ra là vậy, cô gái Tiểu Phong thích tên gì vậy? Là cô gái nhà nào thế?”
Hạ Vũ Hạ Huy mặt mày đau khổ.
“Ông Lục, ông đừng hại hai anh em bọn tôi, nếu để lão đại biết chúng tôi lỡ miệng, vậy nhất định lột da chúng tôi luôn đó.”
“Tôi giữ bí mật giúp hai cậu.” Ông cụ Lục cười híp híp mắt nhìn hai anh em: “Có tôi làm chỗ dựa thay hai người, thằng nhóc thối đó dám làm gì các cậu chứ.”
Hạ Vũ, Hạ Huy lắc đầu, đánh chết cũng không nói.
Ông cụ Lục cũng biết không cạy được miệng họ, thở dài một tiếng: “Từ năm năm trước sau khi bị một cô gái vứt bỏ, cảm thấy bị tổn thương quá nhiều, luôn không chịu tìm bạn gái, tôi thay nó sắp xếp hôn nhân với bốn nhà lại chẳng thành với nhà nào, người làm ông nội như tôi đây sao không lo lắng được kia chứ.”
Hạ Vũ, Hạ Huy liếc mắt nhìn nhau, ông cụ Lục lại diễn tiếp, bọn họ có thế nào cũng không thể coi là thật.
Bệnh viện.
Tô Yên đang nghiên cứu di vật của mẹ, chiếc hộp bằng gỗ lim không có chìa khóa, nếu mở nó ra, chiếc hộp gỗ có thể bị hủy.
Tô Yên không muốn đồ đạc của mẹ cô bị hỏng, nên cô chỉ có thể tạm thời không mở ra.
Tô Duy nằm trên bàn nhìn chiếc hộp bằng gỗ lim, hỏi: “Chị, chị nói xem mẹ để lại cho chúng ta cái gì trong này?"
“Quay về chúng ta tìm cách mở khóa thử xem.” Tô Yên hỏi: “Tiểu Duy, hôm nay sức khỏe em sao rồi?”
“Như cũ.” Tô Duy đột nhiên kéo tay Tô Yên: “Chị, hay là chị đồng ý cho em xuất viện, em muốn ra ngoài xem một chút, ở bệnh viện không có bệnh cũng thành có bệnh.”
“Không được.” Tô Yên cương quyết từ chối: “Yêu cầu nào cũng được, chỉ có cái này là không được.”
“Chị.” Tô Duy bọt cứng mài mềm: “Nửa ngày thôi cũng được.”
Tô Yên biết Tô Duy ở bệnh viện đến phát hoảng rồi, nếu không cho ra ngoài, nói không chừng cô quay lưng đi sẽ trốn ra ngoài.
“Cuối tuần này, chị có thể dẫn em đi nửa ngày.”
“Thật sao?” Tô Duy vui mừng khôn tả: “Chị, em yêu chị chết đi được.”
Thấy Tô Duy mừng rỡ đến vậy, Tô Yên cũng rất vui mừng.
Cô thật mong bệnh của Tô Duy có thể khỏi để sống một cuộc sống như người bình thường.
Giờ nghỉ trưa sắp hết, Tô Yên không thể ở lại quá lâu, dặn Tô Duy đừng chạy lung tung, nghe lời bác sĩ rồi mới xuất viện trở về.
Vừa ra khỏi bệnh viện, xe của Lục Cận Phong chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.
Lúc này, Lục Cận Phong đã cởi khẩu trang, thay quần áo bình thường, lái chiếc xe bình thường đến không thể bình thường hơn đi tới.
Tô Yên kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Cận Phong mỉm cười: “Vừa rồi trên đường nhìn thấy em, nên qua đây.”
Tô Yên kéo cửa xe ngồi vào: “Em về công ty.”
“Được.” Lục Cận Phong khởi động xe, hỏi: “Yên Yên, sao em lại từ bệnh viện đi ra.”
“Đến thăm Tiểu Duy.” Tô Yên bổ sung thêm câu: “Em trai tôi.”
“Bệnh gì vậy?”
“Có vấn đề về tim, bệnh tim bẩm sinh.” Tô Yên bây giờ không ngại nói với Lục Cận Phong về cô ấy, cô cũng không giấu giếm nữa.
“Anh biết một bác sĩ tim mạch ở đây, hôm nào để Tiểu Duy để xem thử.”
“Được thôi.” Thật ra thì Tô Yên cũng không còn hy vọng gì nữa, những năm này Tô Duy đã gặp bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không thuyên giảm.
Không tìm được trái tim phù hợp thì sẽ không kéo dài được lâu.
Tô Yên nhìn lướt qua bên mặt của Lục Cận Phong, hỏi: “Tôi qua em không về, anh không lo lắng à?”
Lục Cận Phong dịu dàng liếc nhìn cô: “Lẽ nào người làm bạn trai như anh đây còn chưa đủ tư cách? Ngay đến chút tin tưởng và tự tin này cũng không
có?"
Cảm giác được tin tưởng vô điều kiện thực sự rất tốt.
Trên mặt Tô Yên hiện lên nụ cười, cô đương nhiên không biết, tối hôm qua cô ngủ trong vòng tay Lục Cận Phong cả đêm.
Theo Tô Yên thấy, cô xa cách Lục Cận Phong đã hai ngày, nhưng đối với Lục Cận Phong mà nói, chỉ là cách nhau vài giờ đồng hồ.
Nhiều năm sau, Tô Yên mới hiểu được Lục Cận Phong tự ăn dấm chua đáng sợ tới cỡ nào.
Tô Yên nhớ tới một chuyện, nói: “Phải rồi, Công ty của em đóng cửa rồi, đổi chủ trong một đêm giờ là ông chủ khác rồi.”
“Ừ, con người Trịnh Anh Tài quá hèn mọn, công ty đóng cửa là chuyện sớm muộn thôi.”
“Nhưng mà khá bất ngờ, không hiểu sao tập đoàn Lục thị lại đột nhiên mua lại.” Tô Yên thực sự buồn bực: “Không ty này cũng không kiếm ra tiền, dùng nhiều tiền thu mua, không có lời.”
“Tập đoàn Lục thị không thiếu tiền.”
Lời này làm cho Tô Yên thật đúng là tìm không ra chỗ sai.
Tô Yên nhăn mặt: “Cơ mà có lẽ em cũng không làm ở công ty lâu nữa, sáng ra em đã đắc tội với ông chủ mới đến rồi!”
Nghe vậy, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Lục Cận Phong.
Bệnh viện rất gần công ty, chỉ một chút là đã tới rồi.
Lục Cận Phong an ủi nói: “Đừng lo lắng, làm tốt công việc của em, cùng lắm thì không đi làm, về nhà anh nuôi.”
Lục Cận Phong thật không vui vẻ gì khi để Tô Yên xuất đầu lộ diện ra ngoài, thật hận không thể để cô cạnh mình cả ngày.
Nhưng anh biết Tô Yên cũng có tham vọng của riêng mình.
Anh không thể đập gãy cánh của Tổ Yên, cho nên chỉ có thể cho Tổ Yên bầu trời tự do bay lượn.
Tô Yên nắm chặt tay, tự cổ vũ: “Em cũng không dễ dàng rút lui vậy đâu, chúng ta còn phải mua nhà, sao có thể để mình anh làm việc.”