Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 118-122




Tô Đình Nghiệm thấy trước mộ đã đốt vàng mã: “Các con đều đã cúng bái xong rồi sao? Vừa rồi cha đến cửa hàng hoa mua hoa cho mẹ hai đứa lại tắc xe nên đến trễ.”

Tô Yên nhìn hoa Tô Đình Nghiệm mua, là hoa bách hợp.

“Mẹ tôi dị ứng với hoa bách hợp”.

“Hả? Cha thật sự không biết.” Tô Đình Nghiêm cười cười.

Tô Yên chế giễu một câu: “Ông thì biết cái gì? Mẹ thích gì, không thích gì, tất cả ông đều không hề biết.”

Vừa nhắc đến chuyện trong quá khứ, Tô Yên lại cảm thấy không đáng thay mẹ mình, trong lòng sinh thêm mấy phần oán hận.

Tô Đình Nghiêm giận đến đỏ mặt tía tai: “Cha bận rộn nhiều việc ở công ty, cha thực sự đã bỏ bê mẹ con, cũng đỡ nợ mẹ con, nhưng cha thực muốn bù đắp cho mẹ con”

Tô Duy cười lạnh đâm thêm câu: “Tôi thấy ông rất quan tâm đến mụ phù thủy Tần Phương Linh, ông bù đắp đầy đủ cho mụ phù thủy đó rồi, hôm nay tôi thấy những món trang sức mà bà ta đeo, xem ra công ty không có vẻ gì là phá sản giống với đồn đại.”

Tô Đình Nghiêm rất xấu hổ, cười mỉa đáp: “Gần đây, công ty đã thực hiện một số quỹ đầu tư, các quỹ đã được quay trở lại lưu thông và hoạt động trở lại bình thường.”

Mặt mũi của Tô Yên thực sự rất hữu dụng, trong tiệc nhận thân, Tô Yên chỉ đích thân tiễn ông ta một chút, ngày hôm sau đã lập tức có người đầu tư, khoản vay của ngân hàng cũng đã được chấp thuận.

Xã hội ngày nay không chỉ là thời đại của đồng tiền mà còn là thời đại của người có quen biết.

Tô Yên bây giờ không khác nào cái cây hái ra tiền, chỉ cần có quan hệ tốt với Tô Yên, Tô Yên có quan hệ tốt với nhà họ Lý vậy thì nhà họ Tô cũng leo lên được một tầng nữa.

Tô Yên đặt hoa trước bia mộ, lấy nến thỏi ra thắp.

Trước mộ mẹ mình, cho dù Tô Yên có oán hận đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không cãi nhau với Tô Đình Nghiêm.

Tô Đình Nghiêm cũng thức thời đốt ít vàng mã, nói ra những lời lừa thần gạt quỷ trước mộ: “Ngọc Oanh à, em ở dưới đấy yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Yên Tiểu Duy, em cũng phù hộ cho sức khỏe của Tiểu Duy sớm ngày bình phục, phù hộ cho Tiểu Yên tìm được một người tốt.”

Tô Yên Tô Duy cũng biết Tô Đình Nghiêm làm bộ làm tịch, tuy trong lòng không quen nhưng ngoài mặt cũng không nói gì cả.

Làm giỗ xong, đến lúc rời đi, Tô Duy vào trong xe trước.

Tô Đình Nghiêm ngập ngừng: “Tiểu Yên, dù sao con với Tiểu Vân cũng là chị em, nó ở nhà họ Sở cũng sống không được yên ổn, vốn việc này cũng là nó gieo gió gặt bão, nhưng chuyện đã thế này, cha vẫn mong con giúp nó một chút, Tiểu Vân nó thực lòng thích Sở Hướng Nam.”

“Giúp thế nào? Nhờ tôi khuyên Sở Hướng Nam đối xử tốt với Tô Vân à?” Tô Yên nhếch khóe miệng: “Đường là do cô ta tự chọn, có kết quả ra sao cũng là do cô ta đáng đời, ông cũng đừng khuyên tôi sống lương thiện gì hết, chuyện mẹ con Tân Phương Linh làm với tôi, cả đời này tôi cũng không tha thứ.”

Tô Đình Nghiêm cũng biết Tô Yên chịu uất ức rất lớn.

Chuyện chưa kết hôn đã sinh con, nếu như để lộ ra thì Tô Yên không ngọc đầu lên nổi.

Hơn nữa với phong cách làm việc của hai mẹ con đó, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua Tô Yên.

Tô Đình Nghiệm thở dài: “Tuổi tác của cha cũng lớn rồi, muốn cả nhà hòa thuận đoàn viên cùng giúp đỡ nhau.”

“À!” Tô Yên không nhịn được bật cười: “Tổng giám đốc Tô, ông xứng nói những lời này sao? Giúp đỡ lẫn nhau? Không phải ông đã quên lúc đầu ông cắt đứt với tôi dứt khoát cỡ nào rồi? Lúc đó tôi lại không thấy được phẩm chất giúp đỡ lẫn tốt đẹp của tổng giám đốc Tô đấy.”

Tô Đình Nghiêm không nhịn được, mặt lúc trắng lúc xanh, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, này không phải là tát thẳng vào mặt sao?

“Tiểu Yên, cha xin lỗi con, chuyện đó quả thực là cha không đúng, hay là hôm nay về cùng cha, một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

Vẫn cố kéo lại chút mặt mũi.

Đáy lòng Tô Yên thực sự là bội phục.

“Bỏ đi, tôi không rộng lượng như tổng giám đốc Tô, bị cắm sừng cũng buông xuống hiềm khích được.” Tô Yên cong môi nói: “Phải rồi, tôi và tổng giám đốc Tô đã cắt đứt quan hệ, Tiểu Duy cũng không phải là người nhà họ Tô nữa, tổng giám đốc Tô tin tưởng Tô Vân là người nhà họ Tô đến vậy sao?”

Tô Đình Nghiêm khiếp sợ: “Con có ý gì? Tiểu Vân sao lại không phải con gái nhà họ Tô?”.

Tô Yên nói xong thì dừng lại.

Mấy ngày nay có Hạ Vũ Mặc điều hòa tâm trạng, lại thêm chuyện chia tay với Lục Cận Phong, căn bản là không rảnh để ý đến mẹ con nhà Tần Phương Linh và Tô Vân.

Hôm nay Tô Đình Nghiêm nói hết mọi chuyện là vì mục đích này, mẹ con Tân Phương Linh đã tặng cô một món quà lớn trong tiệc nhận thân, cô cũng nên đền đáp cho phải lễ.

Nếu như lúc trước Tô Yên nói thân thế của Tô Vân có vấn đề, Tô Đình Nghiêm chắc chắn không tin, nhưng mà bây giờ, gieo hạt giống nghi ngờ cũng sẽ cắm rễ ở đáy lòng.

Nếu cô muốn phá hủy Tần Phương Linh hoàn toàn, vậy thì phải để Tô Đình Nghiêm thật sự nhìn rõ Tần Phương Linh.

Cô ngược lại muốn xem thử xem Tô Đình Nghiêm bị cắm sừng có nhịn được giận mà nuôi con gái hộ người ta tiếp nữa không.

Tô Yên lên xe, cũng mặc kệ sắc mặt Tô Đình Nghiêm ra sao.

“Chị, sao sắc mặt người đó lại khó coi vậy, chị nói gì chọc ông ta giận thành vậy à?” Tô Duy nhìn vẻ mặt Tô Đình Nghiêm vô cùng khó coi trong lòng cũng vui vẻ không thôi.

“Kêu ông ta về điều tra cho kỹ thân thế của Tô Vân.” Tô Yên lạnh giọng nói: “Mẹ con nhà đó quá rảnh rỗi nên mới có thời gian tìm chị sinh sự, vậy thì cứ để bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc là được rồi.”

Tô Duy vui vẻ: “Thật muốn thấy kết cục mẹ con nhà đó bị đuổi.”

“Chị đưa em về bệnh viện trước.”

Nghỉ có nửa ngày, đến chiều cô phải đi làm, cô sợ sẽ đến muộn, nhưng nếu không đưa Tô Duy trở về, cô lại lo Tô Duy sẽ quanh quẩn ở bên ngoài.

Đến bệnh viện, bác sĩ chuyên chữa trị của Tô Duy đến tìm, nói có một chuyên gia tim mạch từ nước ngoài cũng đã tìm thấy một trái tim phù hợp với Tô Duy chẳng bao lâu nữa có thể làm phẫu thuật được rồi.

Tin tức này làm Tô Yên bất ngờ không thôi.

Gần như phát khóc vì vui sướng.

Cô đợi ngày này lâu lắm rồi.

Tô Duy mãi chưa tìm được trái tim thích hợp để phẫu thuật, hơn nữa Tô Duy còn yếu, cơ hội thành công rất nhỏ, Tô Yên không dám mạo hiểm.

Bác sĩ chuyên chữa trị cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, vị chuyên gia đó không phải tôi mời đến, mà tôi cũng không mời nổi.”

“Vậy là ai?”

Tô Yên khó hiểu nhưng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi xuống cầu thang.

Lục Cận Phong?

Tô Yên như quỷ xui ma khiến đuổi theo.

Đến lối ra cầu thang, Tô Yên hét lên: “Lục Cận Phong, anh đứng lại cho tôi.”

Tô Yên thở hồng hộc, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt mình.

Dưới tán cây ngô đồng, vạn tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu ánh sáng mờ ảo lên người anh.

Bóng lưng anh cao to mang theo nét u sầu, có chút trống trải. 1646361968470.png

Trái tim Tô Yên kẽ chấn động, ký ức về đêm hôm đó lần đầu tiên hiện rõ trong tâm trí cô.

Đầu đột nhiên đau dữ dội khiến người đàn ông trong ký ức đột nhiên quay lại, nhưng cô chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ của người đó thì tiếng khóc của một đứa trẻ đã kéo Tô Yên từ trong mơ hồ trở về từ thực tại.

Tô Yên định thần lại, một người mẹ đang rất lo lắng ôm đứa con ốm yếu khóc to bước vào đại sảnh của bệnh viện.

"Sao vậy?"

Một giọng nói trầm và êm dịu vang lên trên đầu cô.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong trước mặt, trong lòng thoáng hiện ảo giác vạn năm.

Làm sao cô có thể đột nhiên nhớ về cái đêm năm năm trước?

Có lẽ đối mặt với Lục Cận Phong, làm cô cảm giác có tội lỗi sâu sắc khiến cô nghĩ đến chuyện đó.

Tô Yên định thần lại, hỏi: "Bác sĩ của Tiểu Duy, là do anh tìm sao?"

“Ừm, tôi đã hứa với em rồi, cho dù là chia tay thì tôi cũng sẽ giữ lời hứa.” Nét mặt của Lục Cận Phong không chút biểu cảm, nói: “Bác sĩ Vương này là chuyên gia hàng đầu, một khi anh ấy đã lộ diện thì em có thể yên tâm rồi.”

“Cám ơn anh.” Tô Yên thực cảm kích: “Cánh tay của anh, vẫn ổn chứ?

Trước đó Lục Cận Phong nói cánh tay của anh đã bị trầy xước.

“Vẫn ổn.” Vẻ mặt của Lục Cận Phong vẫn nhàn nhạt, như thể hai người họ không phải là những người rất quen thuộc, họ chỉ lịch sự như những người xa lạ.

"Vậy còn đầu của anh?"

"Vẫn ổn."

"Ồ, vậy thì tốt rồi."

Thái độ của Lục Cẩn Phong quá lạnh nhạt, Tô Yên đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Lục Cận Phong trước kia nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, luôn mỉm cười gọi cô là Yên Yên, đối với cô cũng là cầu được ước thấy.

Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giống như một người xa lạ mà quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu, không thích ứng được.

Nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay, chuyện này là bình thường, hơn nữa còn là cô đá anh, cô còn mong Lục Cận Phong sẽ tươi cười chào đón cô sao?

Sự im lặng kéo dài đột nhiên chen giữa hai người.

Rõ ràng trời đã tạnh mưa và nắng chói chang, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lēo.

Lục Cận Phong nói: "Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước."

“... Được rồi, không sao nữa rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.” Tô Yên cố gắng nở một nụ cười, giọng điệu giả vờ thoải mái.

Tô Yên nói xong, Lục Cận Phong thật sự xoay người rời đi không chút do dự nào.

Tô Yên: "..."

Người đàn ông lật mặt còn nhanh hơn lật một cuốn sách.

Tô Yên đứng yên tại chỗ một lúc, quay trở lại phòng và dặn dò Tô Duy một tiếng, còn hỏi bác sĩ về chi phí của cuộc phẫu thuật.

Bác sĩ nói sẽ không mất tiền, bệnh viện đã thay Tô Duy xin miễn giảm rồi.

Đây là một tin tuyệt vời.

Tô Yên sau khi liên tục cảm ơn, muốn trở lại công ty làm việc nên rời đi trước.

Tô Yên bắt taxi ở lối vào bệnh viện, đợi rất lâu nhưng vẫn không có xe.

Bây giờ là thời gian cao điểm.

Tô Yên đang định đi tàu điện ngầm thì một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe được kéo xuống, tài xế chính là Lục Cận Phong.

“Lên xe đi, tôi chở em đi.” Lục Cận Phong chỉ liếc nhìn Tô Yên.

"Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm."

"Không phải tôi chở đi miễn phí, em phải trả tiền."

Tô Yên: "..."

Anh chỉ coi cô như một người khách bình thường.

Nghĩ đến việc vừa rồi Lục Cận Phong giải quyết xong ca phẫu thuật của Tô Duy, hơn nữa còn trả tiền đi xe, ngồi xe ai cũng giống nhau cả thôi.

Tô Yên kéo cửa xe ra ngồi vào.

“Đi đâu?” Giọng điệu của Lục Cận Phong luôn lạnh lùng.

"Trụ sở chính tập đoàn Lục Thị."

Khởi động xe, Lục Cận Phong lái xe rất vững, bên trong xe rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, có chút ngượng ngùng.

Tô Yên tìm đề tài phá vỡ bầu không khí yên ắng này: "Xe của anh, vừa mới mua sao?"

Đây không phải là xe bình dân trước đây.

I

“Ừ.” Giọng điệu của Lục Cận Phong vẫn bình thường.

Tô Yên cười ngượng ngùng: "Làm sao anh biết bác sĩ Vương? Anh ấy là chuyên gia quốc tế."

“Vạn Nhất giới thiệu.” Lục Cận Phong trực tiếp dùng Vạn Nhất làm lá chắn.

Khóe miệng Tô Yên giật giật.

Lục Cận Phong dường như hỏi gì đáp nấy, nhưng lại có chút xa lánh.

Trong lòng Tô Yên có một nỗi buồn chán không nói nên lời.

Lục Cận Phong bắt gặp biểu hiện của Tô Yên qua gương chiếu hậu, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt anh.

"Công ty mới cảm thấy thế nào?"

“Cũng được.” Tô Yên nở nụ cười nhàn nhạt: “Đồng nghiệp của tôi rất tốt, còn anh thì sao, gần đây anh...”

“Mẹ tôi đã giới thiệu đối tượng cho tôi rồi.” Lục Cận Phong cắt ngang lời Tô Yên, cố ý nói: “Cô ấy cũng làm việc gần trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị, vậy nên tiện đường đưa em đến đó.”

Hóa ra là tiện đường đi.

Tô Yên trong lòng có chút thất vọng, trên mặt cố gắng nở nụ cười: "Có đối tượng thì tốt rồi, người mà dì giới thiệu nhất định không tồi."

“Ừm, là một người tốt, tính tình tốt, dung mạo đẹp.” Lục Cận Phong quan sát sắc mặt Tô Yên, nói thêm: “Cũng rất dịu dàng.”

Dịu dàng?

Điều này ám chỉ rằng bạn gái cũ này đây không hề dịu dàng ư?

Tô Yên nhớ tới người phụ nữ mà cô nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó, hẳn là đối tượng mới của Lục Cận Phong. 1646361982153.png

Nghe vậy, khóe miệng Lục Cận Phong hơi nhếch lên: "Ồ? Cô Tô động tác cũng rất nhanh."

Một tiếng cô Tô đã khiến cho Tô Yên có cảm giác mình bị cậu cả Lục chỉ đích danh.

Giọng điệu của Lục Cận Phong pha trộn với một chút đùa cợt.

Người phụ nữ này thật là biết nói hươu nói vượn.

“Giống nhau cả thôi.” Tô Yên cười đáp lại.

Xe đỗ ở dưới lầu công ty, Tô Yên lấy ví tiền ra: "Bao nhiêu tiền?"

Lục Cận Phong nghiêm nghị nói: "131.4 tệ, trả Alipay hay là tiền mặt."

"Lẻ bốn nào cũng lấy?"

“Ngành này của chúng tôi kiếm được tiền rất khó khăn, một xu cũng phải lấy.” Lục Cận Phong đưa mã QR: “Cảm ơn.”

Tô Yên bĩu môi, vẫn lấy điện thoại di động ra thanh toán: "Nhìn đi, tôi trả tiền rồi."

Khóe miệng Lục Cận Phong nở nụ cười: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Tô Yên mở cửa xuống xe, không thèm nhìn Lục Cận Phong lấy một cái, bước vào công ty.

Vạn Nhất muốn đến công ty xem một chút, nhưng vừa tới cửa đã thấy Tô Yên bước xuống xe của Lục Cận Phong.

Hai người này làm hòa rồi sao?

Xe của Vạn Nhất cùng Lục Cận Phong lái xuống tầng hầm.

Ở công ty, Lục Cận Phong vẫn đeo mặt nạ trị sẹo, đang thay quần áo thì Vạn Nhất bước ra khỏi xe.

“Đại ca, làm lành với cô Tô rồi à?” Vạn Nhất nói: “Em nghe nói anh gọi Vương Tân từ nước ngoài trở về để phẫu thuật cho em trai của cô Tô, không cần trả bất cứ phí gì, có phải cô Tô rất cảm động nước mắt nước mũi chảy dài, chỉ muốn lấy thân báo đáp."

“Nói nhiều quá.” Lục Cận Phong lạnh lùng liếc nhìn Vạn Nhất: “Cậu nghĩ Lục Cận Phong này thiếu nữ nhân sao? Nếu không phải là cô ấy thì không được?”

Vạn Nhất lẩm bẩm nói: "Nếu anh thật sự có thể buông bỏ người ta, thì đã không vội vàng xuất viện rồi."

"Hử?"

Lục Cận Phong liếc anh ta một cái, Vạn Nhất biết điều, cười híp mắt nói: "Đại ca, ý em là cô Tô đã đá anh rồi, chúng ta không thể bỏ qua như thế được, chúng ta cũng phải giữ lại chút thể diện, đợi chút nữa lừa cô ấy lên núi, gây chút phiền phức, đại ca làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Lục Cận Phong trầm mặc không nói gì, Vạn Nhất biết anh đã đồng ý.

Về phía Tô Yên, còn ngồi chưa kịp ấm mông, Lưu Hạo đi tới nói: "Tô Yên, bản thiết kế này có chút vấn đề, cô có thể đi tìm thầy Viên xem nên sửa thế nào."

"Thầy Viên đang ở chỗ nào ạ?"

"Ở trên núi Đào Hoa, nếu bây giờ cô đi thì vẫn còn thời gian quay lại trước khi tan sở."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.