"Vết thương của đại ca đã tịnh dưỡng gần khỏe hẳn rồi, phải đi." Vạn Nhất vỗ vào bờ vai nhỏ của Hạ Phi: "Hi vọng lần sau lúc chúng tôi tới, có thể nhìn thấy nhóc vượt qua kỷ lục của đại ca ở trên đảo."
"Yên tâm đi, không thành vấn đề." Hạ Phi vô cùng tự tin nói: "Còn không bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ phá vỡ được kỷ lục của đại ca Lục."
"Có muốn tới thăm đại ca không?" Vạn Nhất nói: "Lần này chúng tôi đi, không biết lần sau gặp lại là vào lúc nào đâu."
"Không đi đâu." Hạ Phi nói: "Tôi còn phải đi luyện tập."
Nói xong, Hạ Phi xoay người đi tới phòng huấn luyện.
Lục Cận Phong đã rất nôn nóng muốn rời khỏi đảo, quay trở về Đế Đô.
Thu dọn xong xuôi, xế chiều hôm đó anh đã lập tức xuất phát.
Ngoài miệng thì nói không gặp Lục Cận Phong, nhưng mà lúc anh đi thì Hạ Phi vẫn chạy tới.
Cậu bé đứng ở bên bờ, nhìn thuyền chở Lục Cận Phong rời xa, trong lòng lại vẫn cảm thấy luyến tiếc không thôi.
"Hạ Phi, sao thế, lưu luyến rồi à?" Chẳng biết từ lúc nào, Xa Thành Nghị đã đứng phía sau Hạ Phi lên tiếng hỏi.
"Thầy Xa." Hạ Phi ngẩng đầu nhìn Xa Thành Nghị.
"Trong khoảng thời gian đại ca Lục dưỡng thương ở trên đảo đều là do nhóc chăm sóc, có phát sinh cảm tình cũng là chuyện bình thường." Xa Thành Nghị lại nói: "Nhóc không cha không mẹ, lại sùng bái đại ca Lục coi anh ta làm gương mà noi theo, trong lòng cũng đã vô thức xem anh ta là cha rồi."
"Thầy Xa, tôi không có." Hạ Phi phủ nhận, cậu bé sẽ không để cho người khác nhìn thấu được suy nghĩ của mình.
Xa Thành Nghị cười nói: "Đừng quên tôi chính là thầy của nhóc đó, môn tâm lý học này cũng đã có nghiên cứu qua rồi."
"Thầy Xa." Hạ Phi bĩu môi nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình, không biết bọn họ có dáng vẻ ra sao. Đại ca Lục nói sẽ giúp tôi đi tìm cha mẹ."
Xa Thành Nghị hỏi: "Vậy nhóc muốn tìm thấy bọn họ không?"
"Không biết." Hạ Phi lắc đầu. Cậu bé thật sự không biết, nhưng mà nhìn Lục Cận Phong rời đi, quả thật cậu cảm thấy có chút mất mát.
Khoảng thời gian này là giai đoạn huấn luyện, Lục Cận Phong sẽ đi hướng dẫn, giống như một người thầy cũng giống một người cha.
Cảm giác này khác hẳn lúc cậu được ông Tiết và Xa Thành Nghị dạy.
Xa Thành Nghị nhìn con thuyền chở Lục Cận Phong, khẽ nói một câu: "Nhóc với Lục Cận Phong quả thật có rất nhiều điểm giống nhau, tựa như cha con vậy."
Hôm nay, Tô Yên cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi. Sở Hướng Nam không có tặng hoa tới nữa.
Mấy ngày nay thông qua chuyện bán hoa, cô cũng kiếm được tầm mười ngàn, còn dự định tối nay sẽ mời An Hinh và Hạ Vũ Mặc ăn một bữa no nê.
Chuyện phẫu thuật của Tô Duy đã sắp xếp xong xuôi rồi, cũng là vào ngày mai, đây cũng là một tin tốt.
Người có chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái, lúc Tô Yên thu dọn đồ đạc để tan sở cũng ngoác môi cười tủm tỉm.
Vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy một người quen, tâm trạng đang vui vẻ của cô bỗng chốc biến mất.
Tô Vân đã đứng ở cửa công ty chờ một lúc lâu.
Sau khi biết chuyện Sở Hướng Nam ngày ngày đều tặng hoa cho Tô Yên, Tô Vân đã suýt chút kìm không được cơn tức giận.
Chồng của mình đi tặng hoa cho người phụ nữ khác, Tô Vân không thể điên tiết sao?
Vừa nhìn thấy Tô Yên, Tô Vân chỉ hận không thể đi tới xé xác người kia ra.
"Chị, nhận hoa của chồng người khác tặng có cảm giác gì vậy?" Giọng điệu của Tô Vân quái gở, rõ ràng là đang rất tức giận nhưng vẫn cố nén.
"Vô cùng thoải mái." Tô Yên cũng cố ý khiêu khích Tô Vân: "Mỗi ngày đều tặng một bó hoa lớn như vậy, tâm trạng thật sự không tệ. Đúng rồi, Sở Hướng Nam đã tặng hoa cho cô chưa? Hai ngày nữa là lễ tình nhân rồi, nhớ nhắc nhở anh ta đó."
Tô Vân nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên, chị không thể buông tha cho Sở Hướng Nam sao? Anh ấy đã là chồng tôi rồi, chị còn quấn lấy anh ấy làm cái gì chứ?"
Tô Vân thật sự là hết cách rồi, Sở Hướng Nam không nghe lời cô ta, bản thân cô ta cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể tìm tới Tô Yên.
"Lúc trước cô bày mưu hãm hại tôi để gả cho anh ta đó, phải nên nghĩ tới ngày hôm nay." Tô Yên cười lạnh: "Lúc cô đối phó tôi, bày mưu hãm hại tôi hết lần này tới lần khác thì sao? Một tên Sở Hướng Nam, cô cũng không cầm trụ nổi rồi à?"
Thật ra, Tô Yên hy vọng Tô Vân có thể quản lý Sở Hướng Nam cho tốt, bản thân cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
"Đầu óc của anh ấy đều ở chỗ của chị, tôi có thể làm gì chứ? Bây giờ chị là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, Sở Hướng Nam theo đuổi chị thì có thể mang tới lợi ích cho anh ấy, sẽ không dễ dàng buông tay đâu." Giọng nói của Tô Vân lộ vẻ bất lực, như thể sắp khóc tới nơi rồi: "Tôi cầu xin chị, nhường Sở Hướng Nam lại cho tôi đi. Chị cũng có bạn trai rồi, nên buông tha cho anh ấy đi."
Tô Yên nghe được vẻ bất lực trong giọng nói của Tô Vân.
Cô ta thật sự hết cách với tên Sở Hướng Nam mặt dày đó rồi.
"Tô Vân, năm năm trước, người đàn ông mà hai mẹ con cô đã sắp đặt đó là ai?" Lần đầu tiên Tô Yên mở miệng hỏi Tô Vân: "Đứa bé năm đó, thật sự đã chết rồi sao? Chỉ cần cô nói thật, tôi sẽ xem xét buông tha cho Sở Hướng Nam."
Tô Yên không tin tưởng được Tô Đình Nghiêm.
Tần Phương Linh cũng đã mấy lần lấy đứa bé đó ra uy hiếp cô. Có thể đứa bé không có trong tay của bà ta, nhưng không hẳn đã chết.
"Người đàn ông kia, anh ta, anh ta..."
Tô Vân nhất thời không trả lời được. Năm đó cô ta hãm hại Tô Yên, nhưng mà đều đã qua lâu như vậy rồi. Người đàn ông năm đó, cô ta cũng không có giữ liên lạc nữa.
"Sao thế?" Ấn đường Tô Yên thoáng nhíu lại.
"Nói thật với chị, đã qua lâu vậy rồi, tôi cũng không biết làm thế nào để liên lạc với người kia. Lúc đó chỉ là tìm đại một người thôi." Tô Vân nói: "Còn chuyện đứa bé con của chị, đó là do cha xử lý, tôi không rõ. Nhưng mà mẹ tôi nói, đứa bé đó còn sống."
"Thật sự còn sống?" Trong lòng Tô Yên có chút kích động. Có thể là ở chung với Mặc Hạ Vũ đã lâu rồi, bản năng làm mẹ từ sâu trong lòng của cô trỗi dậy. Gần đây cô rất muốn lại đứa bé đó.
"Tôi gạt chị làm gì, nhưng mà tôi cũng không biết đứa bé đó ở đâu." Tô Vân nói: "Dù sao thì vẫn là còn sống, nếu không thì ở bữa tiệc nhận thân đó, chúng tôi đã không tìm người giả danh rồi."
Lời nói của Tô Vân và Tô Đình Nghiêm không giống nhau, cho dù ai là nói thật, ai là nói dối thì cô cũng đều muốn đích thân đi xác nhận.
Tô Vân quan sát vẻ mặt của Tô Yên, lòng lại nghĩ ra một kế, nói: "Có thể là đã bị người đàn ông năm đó mang đi không chừng. Tô Yên, chỉ cần chị trả Sở Hướng Nam lại cho tôi, tôi có thể giúp chị đi tìm lại đứa bé. Tý nữa quay về tôi sẽ đi tìm người đàn ông kia, có lẽ có thể liên lạc được."
"Được." Tô Yên quá muốn đứa bé đó rồi.
Buổi tối, Tô Yên có hẹn với An Hinh. Cô đi đón Hạ Vũ Mặc, đi thẳng tới nhà hàng.
An Hinh vừa nghe được Tô Yên muốn mời mình ăn cơm, lập tức rất hào hứng.
"Tô Yên, một người tám trăm năm không hề mời người khác ăn như cậu, hôm nay phát tài rồi hả?" An Hinh nhìn thấy Hạ Vũ Mặc, cặp mắt lại lóe sáng: "Quao, Tiểu Vũ, sao nhìn con lại tròn trịa như thế này? Đáng yêu quá đi mất! Nào, để dì nựng mặt con một chút coi."
"Không được." Hạ Vũ Mặc lại trốn về phía Tô Yên, vểnh môi mà kiêu ngạo nói: "Chỉ có vợ tương lai của con mới có thể nựng mặt con thôi."
"Úi chà, còn nhỏ vậy đã muốn tìm vợ rồi." An Hinh trêu: "Tô Yên, sau này cậu hưởng phước rồi, Tiểu Vũ sẽ rước về mười tám cô con dâu để hầu hạ cậu."
Hạ Vũ Mặc ôm Tô Yên nói: "Sau này con sẽ để chị Yên làm vợ của con."
An Hinh sửng sốt, cười nghiêng cười ngả: "Chờ con lớn lên, chị Yên của con đều già cả rồi. Tô Yên, cậu là đang nuôi một ông chồng tí hon đó biết không."
Tô Yên trừng mắt nhìn An Hinh, nói: "Tiểu Vũ ồn ào thì thôi đi, cậu cũng hùa với nó nói nhảm. Mau chóng gọi món đi, lần này dùng khoản tiền phi nghĩa cũng lấp không nổi cái miệng của cậu."
"Dùng khoản tiền phi nghĩa gì cơ?" An Hinh thuận miệng hỏi.
Tô Yên kể lại chuyện mình mang hoa đi bán, người ở đây lại ôm bụng cười nắc nẻ: "Chiêu này thâm quá, mà cái tên Sở Hướng Nam này cũng mặt dày thật, phải nên làm như thế. Bữa ăn hôm nay là dùng khoản tiền của Sở Hướng Nam mời, vậy mình phải ăn thật thả ga."
An Hinh thật sự không hề khách khí, chọn không ít món ăn. Hạ Vũ Mặc cũng tự gọi món mình thích.
Ba người thỏa sức mà ăn, lúc ăn xong cũng đã gần chín giờ rồi. Tô Vân gọi điện thoại tới nói: "Chị, tôi đã liên lạc được với người đàn ông kia rồi. Tôi đã hẹn anh ta tới, mười giờ tối gặp ở đầu đường chỗ rừng cây đước."