Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Chương 65: Nếu anh chết em phải làm sao bây giờ




Con đường sau cơn mưa vô cùng lầy lội khó đi, rất dễ trơn trượt, nếu không giảm tốc độ xe sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may.

Đây là chỗ khúc cua, một bên là vách đá, một bên là sườn núi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là lập tức xe nát người mất.

Tô Yên thấy xe đang muốn tông vào xe đối diện, Lục Cận Phong lại không giảm tốc độ, người lái xe phía trước cũng bị dọa đến mức không biết phải làm sao, lạng lách trốn tránh sang hai bên.

Tô Yên kinh hoảng hỏi: "Lục Cận Phong, làm sao vậy?"

"Phanh xe hỏng rồi, em ngồi yên đi."

Lục Cận Phong rất bình tĩnh, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đánh tay lái, né chiếc xe đối diện, làm cho xe dán vào vách đá, dùng cách này để giảm tốc.

Va chạm kịch liệt giữa xe và vách đá dẫn đến sự xóc nảy khiến cho dạ dày trong bụng Tô Yên nhộn nhạo một hồi, cô khẩn trương nắm chặt dây an toàn, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

Tim muốn nhảy lên tới cổ họng.

Con đường núi này quá dốc, khúc cua có rất nhiều, tiếng ma sát giữa xe và vách đá vô cùng chói tai, tốc độ xe đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn không cách nào dừng lại như cũ.

"Lục Cận Phong, chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này ư?" Bởi vì sợ hãi mà giọng nói của Tô Yên giống như vỡ òa.

Việc này quá mạo hiểm, bọn họ lúc nào cũng có khả năng sẽ lật xe, táng thân ở chỗ này.

"Đừng sợ, có anh ở đây." Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, giúp cô trấn tĩnh lại.

Một tay thì nhanh chóng đánh tay lái, làm cho xe cẩn thận dán vào vách đá.

Xe đi qua một cái hố to, bởi vì tốc độ quá nhanh, chiếc xe dường như rời khỏi mặt đất, bay lên.

Cảm giác mất đi trọng lực làm Tô Yên sợ hãi nhắm mắt lại, tay nắm chặt lấy Lục Cận Phong.

Nếu xe cứ tiếp tục lao xuống như vậy, lao xuống vách núi, hai người chỉ có thể chết ở chỗ này.

Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tô Yên nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói của Lục Cận Phong: "Tô Yên, nhắm mắt lại, đừng nhìn."

Tô Yên vô thức muốn ngẩng đầu, lại nghe thấy một tiếng vang lớn, là tiếng xe va vào vách đá, cô được Lục Cận Phong che chở ở dưới thân, bên tai là một trận nổ vang, sau đó cái gì cô cũng không biết nữa.

Xe đụng vào sườn núi, toàn bộ xe bị lõm vào, xe cũng bị làm cho tắt máy.

Xe cách vách núi chừng một mét thì dừng lại, lật nghiêng, mà tổn hại nghiêm trọng nhất ở thân xe chính là chỗ người lái xe.

Vì để làm cho Tô Yên giảm bớt sự va đập, Lục Cận Phong tự mình đụng vào phía vách núi.

Hai người đều hôn mê ở trong xe, mà Lục Cận Phong vẫn duy trì tư thế bảo vệ Tô Yên ở trong lòng.

Mưa vẫn đang tí tách rơi, giống như bông tuyết, dâng lên một màn hơi nước giữa ngọn núi.

Sau tiếng va chạm kịch liệt vang vọng núi rừng đó, không gian lại trở về sự yên tĩnh, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ.

Không biết đã qua bao lâu sau, Tô Yên yếu ớt mở mắt ra, một giọt máu đỏ tươi từ trên trán Lục Cận Phong nhỏ xuống trên mặt Tô Yên.

"Lục Cận Phong, Lục Cận Phong." Tô Yên khó khăn mở miệng, nhưng Lục Cận Phong một chút phản ứng cũng không có.

Tô Yên gấp đến độ khóc lên, trên trán anh toàn là máu, trên cánh tay cũng như vậy, cô muốn chạm vào anh, nhưng không thể vươn tới.

"Tinh tinh tinh tinh tinh tinh..."

Là tiếng chuông điện thoại.

m thanh phát ra từ trong khe hở của xe, trong lúc va chạm điện thoại đã rớt vào đó.

Tô Yên muốn nhặt điện thoại, nhưng tay cô không cách nào với tới, bên trong xe đều là mảnh thủy tinh vỡ, mu bàn tay của Tô Yên trong lúc kiếm điện thoại bị mảnh vỡ cắt qua, trong nháy mắt máu tuôn trào.

Mà máu của Lục Cận Phong vẫn đang nhỏ lên người cô, cô đã không phân biệt được rốt cuộc trên người mình là máu của ai nữa.

"Lục Cận Phong, tỉnh lại đi, Lục Cận Phong..." Giọng nói của Tô Yên mang theo tiếng nức nở cùng sợ hãi: "Anh không được chết, nếu như anh chết, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh, em sẽ lập tức quay đầu tìm một người còn đẹp trai hơn anh, quên đi anh!"

Lục Cận Phong không có chút phản ứng nào, Tô Yên vừa vội vừa sợ, cô thử từ trong xe chui ra ngoài, chỉ có như vậy bọn họ mới có cơ hội sống sót.

Xe đang lật nghiêng lung la lung lay, hơn nữa Lục Cận Phong còn đang ở trên người cô, chân của cô bị kẹt ở chỗ ghế ngồi, miễn cưỡng cũng chỉ có thể chui được đầu ra.

Nước mưa đánh vào mặt khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.

Tô Yên chớp chớp mắt, la lớn: "Cứu mạng, cứu mạng, có ai không..."

Ngọn núi dường như không có người nào, hơn nữa đã trễ thế này, trời mưa, càng không có ai.

Tô Yên chạm đến cánh tay lạnh như băng của Lục Cận Phong, cô càng luống cuống hơn.

"Lục Cận Phong, anh không thể chết được, có nghe thấy không, anh không thể chết được..."

Đúng lúc này, Tô Yên nghe được tiếng bước chân đang đến gần, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đen đang từ trên núi xuống.

Tô Yên nhận ra, chính là người tài xế vừa rồi lên núi kia.

"Cứu chúng tôi với, cầu xin anh, cứu anh ấy trước, anh ấy sắp không chịu được rồi."

Tô Yên giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, cầu xin người đàn ông mặc áo mưa.

Người đàn ông mặc áo mưa đến gần quan sát, nói: "Đừng vội, tôi lập tức cứu hai người."

Người đàn ông mặc áo mưa ở bên ngoài mở cửa xe, tháo dây an toàn trên người Lục Cận Phong, kéo anh từ trong xe ra ngoài.

Bởi vì được Lục Cận Phong che chở, Tô Yên chỉ bị một chút thương tích ngoài da, cộng thêm chân bị kẹt trong xe đã trật khớp.

Tô Yên không lo cho bản thân, cởi áo khoác của mình che mưa thay cho Lục Cận Phong.

Người đàn ông mặc áo mưa nói: "Hai người cứ chờ một chút, tôi đi lái xe xuống dưới."

Ở nơi này gọi xe cứu thương cũng không thực tế.

Vết thương của Lục Cận Phong quá nặng, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

Tô Yên gật đầu một cái: "Cảm ơn."

Người đàn ông mặc áo mưa đi lái xe xuống đây, lúc này Tô Yên mới phát hiện đùi của Lục Cận Phong bị một mảnh thủy tinh lớn đâm vào, máu không ngừng chảy ra từ nơi đó, nước mưa cuốn theo, chẳng mấy chốc đã nhiễm đỏ cả mặt đất.

Thấy sắc mặt của Lục Cận Phong càng lúc càng tái nhợt, máu cũng không cầm được, cả người Tô Yên hoàn toàn gấp gáp, giây phút này, cô sợ tới cực điểm, cô sợ Lục Cận Phong cứ như vậy mà chết đi.

"Không, Lục Cận Phong, anh không được chết."

Tô Yên lảo đảo nghiêng ngả trở lại trong xe, đưa tay nhặt điện thoại, ghế ngồi trong xe đã gần như bị biến dạng, cô cũng không quan tâm.

Tô Yên lòng nóng như lửa đốt, khó khăn lắm mới nhặt được điện thoại lên, lúc đó cô vô cùng luống cuống, cô muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng lại không biết gọi điện cho ai.

Nhấn mở danh bạ, nhìn thấy cái tên Vạn Nhất, cô không chút nghĩ ngợi gọi qua.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói của Tô Yên xen lẫn khủng hoảng và nức nở: "Ngài Vạn, tôi với Lục Cận Phong trên đường tới núi Đào Hoa đã xảy ra tai nạn, anh ấy chảy rất nhiều máu, cả khuôn mặt đều trắng bệch..."

Tô Yên gấp gáp vừa nói vừa khóc, một tay cô dùng áo khoác che mưa giúp Lục Cận Phong, một tay cầm điện thoại gọi.

Mà Vạn Nhất ở đầu bên kia điện thoại bị câu nói của Tô Yên làm cho khiếp sợ, bật dậy khỏi ghế sô pha.

Ở đối diện, vẻ mặt Hạ Vũ Hạ Huy cũng trở nên căng cứng.

"Ngài Vạn, làm sao vậy?"

"Mau, đại ca xảy ra chuyện rồi."

Vạn Nhất đang chuẩn bị đi, ông cụ Lục từ trên lầu đi xuống: "Tiểu Nhất, Tiểu Phong làm sao vậy?"

"Ông nội Lục, đại ca trên đường đến núi Đào Hoa xảy ra tai nạn, bây giờ tình hình rất nguy cấp."

...

Người đàn ông mặc áo mưa lái xe xuống dưới, cùng với Tô Yên nâng Lục Cận Phong vào trong xe, khi di chuyển, miệng vết thương trên người Lục Cận Phong lại bị rách ra, một lần nữa trào ra máu tươi.

Trái tim Tô Yên vẫn luôn thấp thỏm lo lắng nói: "Mau lái xe, đưa anh ấy đến bệnh viện giúp tôi."

Tô Yên ôm Lục Cận Phong, vẻ mặt có chút dại ra nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Cận Phong, giọng nói rất khẽ: "Anh không được chết, có nghe thấy không, Lục Cận Phong, nếu anh chết, em biết làm sao bây giờ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.