Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Chương 499: An Hinh mang thai rồi.




Người đến chính là Từ Như Phúc.

Từ Như Phúc xách theo một rổ trái cây với hoa tươi, đứng trước cửa, lịch sự gõ lên trên cửa.

“Anh Lục, cô Lục.”

Sự xuất hiện của Từ Như Phúc khiến Tô Yên và Lục Cận Phong không ngờ tới.

Trong lòng hai người đều biết Từ Như Phúc đến là vì cái gì, không ra tay đánh người tươi cười, Từ Như Phúc đã mang theo quà tới bệnh viện, hoàn toàn là tư thái của một người đi thăm bệnh, vợ chồng bọn họ không thể nào cứ mãi đuổi người ta.

Ánh mắt Lục Cận Phong trở nên âm trầm: “Anh Từ.”

Từ Như Phúc đi vào, để hoa quả xuống: “Tôi nghe nói anh Lục và cô Lục xảy ra chuyện phải nhập viện, nên đã đặc biệt đến thăm, hai người không bị gì nghiêm trọng chứ”

Từ Như Phúc đã thay đổi bộ dạng hùng hổ dọa người ban đầu, hiện tại vô cùng lương thiện.

Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, đáp: “Vẫn tốt, cảm ơn sự quan tâm của anh Từ.”

Từ Như Phúc nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nhìn Lục Cận Phong: “Anh Lục, tôi đã về nước để phát triển, sau này vẫn mong anh có chiếu cố một chút, có cơ hội hợp tác.”

Từ Như Phúc ở phố Wall rất tốt, về nước làm gì?

Không lẽ vẫn là vì chuyện của La Hiện Đình?

Nhưng mà, Từ Như Phúc của hôm nay, không hề nhắc đến chuyện của La Hiện Đình một từ nào.

Từ Như Phúc sau đó cũng chỉ ở lại vài phút là rời đi.

Tô Yên cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ông xã, anh nói xem Từ Như Phúc có ý gì? Anh ta có còn điều tra chuyện Tiểu Duy hại chết La Hiện Đình không?”

“Yên Yên, những chuyện này em không cần nhọc lòng, yên tâm dưỡng thương là được rồi.” Lục Cận Phong không hề muốn Tô Yên vì chuyện của Tô Duy mà nhọc lòng chút nào.

Sau khi Từ Như Phúc ra khỏi bệnh viện, Lương Nghi ở trên xe nhìn thấy anh ta, một tay ăn kem một tay vẫy, thần thần bí bí nói: “Như Phúc, mau qua đây, có chuyện tốt.”

Từ Như Phúc đi tới: “Có chuyện gì?”

Lương Nghi ở trên xe nhìn thấy anh ta, một tay ăn kem một tay vẫy, thần thần bí bí nói: “Như Phúc, mau qua đây, có chuyện tốt.”

Lương Nghi và Từ Như Phúc là bạn bè, cũng là bạn học cũ, công là bạn đối tác trong kinh doanh.

Hai người sau khi tốt nghiệp năm đó, thì đã cùng đến phố Wall để lập nghiệp phát triển, tay trắng làm lên cơ đồ, thời gian mười năm đứng ở phố Wall cũng đã làm lên tên tuổi của bọn họ.

Lương Nghi vươn đầu ra ngoài, hai tay bám lên cửa xe, cười nói: “Tôi đã nhìn thấy nam thần của cậu rồi, chính là tên trai bao lần trước nắm dây đỏ cùng với ngươi ở thành cổ.”

Trai bao?”

Nếu như lời này bị Bạch Phi Minh nghe thấy, nhất định sẽ đánh cho đối phương đến bố mẹ không nhận ra.

Vừa nghe thấy Lương Nghi nhắc tới Bạch Phi Minh, trong lòng Từ Như Phúc giống như mặt hồ nước bình phẳng bị ném vào một cục đá, lăn tăn gợn sóng.

Bên ngoài Từ Như Phúc không có biểu hiện gì: “Nói chuyện thì chú ý một chút, tôi thấy tính cách người kia không tốt, câu nói này của cậu bị anh ta nghe được, nếu như mà bị đánh, đừng trách tôi không nhắc cậu trước.”

Từ Như Phúc nhớ lại Bạch Phi Minh ở bến tàu Mân Giang thể hiện thân thủ, người đó làm sao có thể là người thường được.

Lương Nghi xem thường, cắn một miếng kem: “Cái có thể bé nhỏ đó, ai đánh ai còn không biết, ngược lại cậu đến lúc đó đừng có mà đau lòng.”

“Tôi đau lòng gì chứ.”

“Cậu không quay về phố Wall, mà về nước phát triển, đừng có nói với tôi chỉ vì chuyện của La Hiện Đình.” Lương Nghi làm ra vẻ nhìn thấu Từ Như Phúc, cười xâu xa: “Cậu nhìn trúng tên trai bao đó rồi đúng không? Hơn nữa đó là sợi dây mà là nguyệt lão buộc, có câu nói phải nói thế nào nhỉ, ông trời đã an bài sẵn, cậu hãy chấp nhận số phận đi.”

Từ Như Phúc giơ nắm tay, bộ dáng muốn ra tay với Lương Nghi: “Có phải da của cậu lại ngứa rồi đúng không, ngồi ra ghế sau.”

Lương Nghi lẩm bẩm: “Nam thần của cậu còn chưa đi xa, có muốn đuổi theo không?”

Từ Như Phúc từ kẽ răng phát ra hai chữ: “Lương, Nghi.”

Giọng điệu mang tính uy hiếp cực cao.

Lương Nghi nhanh chóng rồi ra ghế sau, không sợ chết lại nói một câu: “Tôi nghe nói ở Đế Đô có một bar gay cực kỳ lớn, cậu có muốn đi thử một chút không, không thì có nhìn trúng…”

Còn chưa nói xong, Từ Như Phúc đã trực tiếp khởi động xe, đạp ga phóng đi.”

Lương Nghi chưa thắt dây an toàn, theo quán tính ngã ra phía sau, anh ta bị dọa sợ phải lập tức thắt dây an toàn.

Tô Yên ở trong bệnh viện ngoài việc ăn uống đi vệ sinh, thì là đi ngủ, cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Hiện tại cô vẫn chưa thể xuất viện, muốn tìm thú vui nên đã gọi điện gọi cho Tần Chấn Lâm và Tô Đình Nghiêm đến bồi cô giết thời gian, lại kéo thêm cả Lục Cận Phong, bốn người ở trong bệnh viện đánh mạt chược.

Lục Cận Phong áp lực tựa như núi lớn, hai người là cha vợ, một người là vợ mình, ai cũng không thể được phép thắng, cho dù là bà xã nhà mình có hẹp hòi, anh cũng không dám thừa, chỉ có thể ‘bo bo giữ mình’ , đánh theo kiểu không thắng không thua.

Bài của Tần Chấn Lâm và Tô Đình Nghiêm làm sao đẹp bằng của Tô Yên, vì thế chỉ có thể đưa tiền cho Tô Yên.

Tô Yên thắng không ít, tâm trạng cũng tốt theo, Lệ Uyển đến đưa cơm cho bọn họ, ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Tô Yên cười tươi như hoa: “Tứ kép, mau nộp tiền, nộp tiền.”

Lệ Uyển đã rất lâu không nghe thấy giọng cười vui vẻ như vậy của Tô Yên, tâm trạng của bà cũng theo đó tốt lên nhiều.

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Lệ Uyển mở cửa bước vào.

Tần Chấn Lâm thua đến ví tiền thấy cả đáy: “Tiểu Uyển, tài trợ xíu.”

Câu nói này cũng chỉ là nói đùa, Tần Chấn Lâm cũng không dám mong Lệ Uyển sẽ thật sự cho tiền, nào ngờ Lệ Uyển lại vui vẻ hỏi: “Mượn bao nhiêu?”

Mượn, tức là phải trả.

Dựa theo quan hệ của hai người, đã mượn rồi còn phải trả sao?

Tần Chấn Lâm cười hì hì: “Không nhiều không việc, mượn năm mươi là được rồi.”

Đơn vị, vạn.

“Được, Lệ Uyển để thẻ trên bài: “Ông có thể làm con gái tôi vui là được rồi.”

Tần Chấn Lâm kích động một phen, trực tiếp đứng lên ôm Lệ Uyển xoay vòng vòng.”

Tô Yên đùa giỡn: “Hú hú, đồng chí Tần, oai phong.”

Lệ Uyển đỏ mặt, tay đấm vào ngực Tần Chấn Lâm: “Thả tôi xuống, đều đã là người mấy chục tuổi rồi, ông có thấy xấu hổ không hả.”

Con gái con rể, còn có chồng trước đều ở đây, Lệ Uyển cảm thấy cực kỳ ngại.

Tần Chấn Lâm vui tới mức tự sờ đầu mình, cười nói: “Có gì mà xấu hổ chứ.”

Lục Cận Phong thân là con rể, nào dám phát biểu ý kiến ạ.

Tô Đình Nghiêm sớm đã biết tâm tình của Lệ Uyển, ông ta chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ, cho dù Lệ Uyển không chọn Tần Chấn Lâm, thì cũng sẽ chọn Thương Quan Ân, dù sao cũng không đến lượt ông ta, so với hai người đó, bất cứ điểm nào ông ta cũng không sợ được.”

Lệ Uyển lườm Tần Chấn Lâm: “Ăn cơm của ông đi, tiện thể ngậm miệng lại.”

Tần Chấn Lâm hết sức vui vẻ, thoải mái cười nói: “Ăn ăn ăn.”

“ Ăn xong, mấy người họ lại tiếp tục đánh mạt chược, đánh mệt rồi Tô Yên lên giường bệnh nghỉ ngơi, những người khác nên đi đâu thì đi.

Tô Yên mới chợp mắt được một lúc thì An Hình tới.”

Tô Yên rất vui khi gặp được An Hinh, Lục Cận Phong chu đáo đi ra ngoài, để hai chị em họ có không gian riêng.”

“Tô Yên, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại rồi, thấy cả cậu và mình đều không sao thì mình yên tâm rồi.”

“Mình không có vấn đề gì nghiêm trọng, cậu thì sao?” Lúc Tô Yên đến thành cổ, cũng rất lo lắng cho An Hinh.

An Hinh sống trong những lụa, làm gì có chịu qua ủy khuất nào.

“Mình rất tốt.” An Hinh sung sướng trong lòng nói: “An Minh gặp báo ứng rồi, hiện tại anh ta đang ở phòng bệnh dưới tầng, xảy ra tai nạn, suýt chút nữa mất mạng, ông trời vẫn còn có mắt, không đâm chết anh ta.”

Trong lời An Hinh tràn ngập oán hận, An Hinh trước kia mà Tô Yên quen biết, không phải là như vậy.

An Hinh vô lo vô nghĩ, sống phóng khoáng, coi trọng nghĩa khí, không oán không hận.

“Hinh Hinh.” Tô Yên kéo tay An Hinh, cô không biết phải an ủi An Hinh thế nào.

“Mình thật sự không sao…khụ… khụ khụ…” An Hinh còn chưa nói xong, trong bụng như sóng biển đảo lộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.