Tô Duy?
Em trai của Tô Yên, cũng chỉ có mình Tô Duy!
Tô Yên bảo người giúp việc chăm sóc đứa bé, rồi rồi vội vàng xuống tầng.
Trong đại sảnh, một tia hoàng hôn chiếu vào, trải dài trên sàn nhà, chiếu sáng lấp la lấp lánh, nhìn rất đẹp nhưng cũng rất hư ảo.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Cũng giống như Tô Duy ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, Tô Yên cũng cảm thấy không chân thực.
"Tiểu Duy?"
Tô Yên nhẹ giọng gọi.
Lục Cận Phong đã không đưa Tô Duy về nước G trước đó, thậm chí Lâu Doanh cũng không tìm thấy cậu ta, sau khi Lê Quốc Minh bị bắt, cũng không có tin tức gì về Tô Duy.
Tô Duy đột nhiên trở về, khiến Tô Yên hết sức kinh ngạc.
Tô Duy ngẩng đầu, mỉm cười, gọi một tiếng: "Chị."
Cảnh này rất giống với cảnh Tô Duy từng làm nũng với cô khi còn nhỏ, nhưng không còn giống nữa.
Suy cho cùng, Tô Duy đã không còn là một đứa trẻ, cậu ta đã là người trưởng thành rồi, ánh mắt Tô Duy cũng không còn rực rỡ, sau bao nhiêu chuyện như vậy thì cậu ta cũng không còn là cậu thiếu niên khí phách kia nữa, và cũng không còn phóng túng nữa.
"… Ừ.” Tô Yên sững sờ vài giây mới kịp phản ứng lại, cười đáp: "Em quay trở về thì tốt rồi, để chị nhìn xem nào.”
May mắn thay, sau khi Lệ Quốc Minh vượt ngục đã đưa Tô Duy đi, nhưng ông ta cũng không bắt Tô Duy làm bất cứ điều gì phạm pháp.
Tô Duy còn có thể quay đầu.
Tô Nhiễm cười mang theo vài phần ngây ngô: "Chị, em không sao đâu! Lúc trước em đã khiến chị lo lắng rồi."
"Không sao, chỉ cần em an toàn trở về, thì chị đã rất vui rồi.” Tô Yên sờ sờ cánh tay Tô Duy: "Rất rắn chắc, tốt lắm, lúc trước người thông báo cho chị biết là em đúng không?"
"Đúng ạ!" Tô Duy nói: "Lệ Quốc Minh canh giữ, em rất khó thoát đi, cũng chỉ có thể dùng cách đó để nhắc nhở chị thôi, chị, em không nhận ra Lệ Quốc Minh, tất cả chỉ để lừa ông ta mà thôi, bởi vì em biết ông ta còn đang cất giấu một lô hàng, nếu lô hàng này thâm nhập vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu gia đình bị ngộ độc, em ở lại bên cạnh ông ta cũng chỉ vì muốn tìm ra tung tích của lô hàng này, nhưng đáng tiếc là, em vẫn chưa tìm ra được lô hàng đó.”
"Tốt lắm, chị biết Tiểu Duy của chị không phải người không phân biệt được đúng sai.” Tô Yên rất vui mừng: "Sau này đừng làm như vậy, việc này quá nguy hiểm, trong khoảng thời gian này, chị đã rất lo lắng cho em."
"Rất xin lỗi chị.” Tô Duy áy náy nói: "Sau này em sẽ không làm vậy nữa, mà em phải nói chị trở thành tội phạm giết người, đây là chuyện gì vậy?"
"Đây đều là do Tần Nhã Hân hãm hại."
Tô Yên lôi kéo Tô Duy ngồi xuống, giải thích đại khái: "Chỉ cần bắt được Tần Nhã Hân, thì chị có thể báo thù cho mẹ chồng, nghi ngờ về chị cũng có thể xóa bỏ.”
"Tần Nhã Hân người này xảo quyệt, thâm độc tàn nhẫn, Chu An bắt nạt cô ta, cô ta lại trực tiếp dội nước lên người Chú A, bây giờ lại giết người, chị, em lo sợ cô ta sẽ lại làm tổn thương chị.”
"Chị còn đang sợ cô ta trốn tránh không dám xuất hiện đây.” Tô Yên cười lạnh, nói: "Chỉ cần cô ta dám tới thì chị và anh rể của em sẽ để cô ta có đến nhưng không có về.”
Tô Duy gấp gáp hỏi: "Chị , có phải chị đang có kế hoạch gì không?"
"Chị với anh rể của em quả thực có một kế hoạch..” Tô Yên nói được nửa chừng, đột nhiên ngừng nói: "Tiểu Duy, em cũng đừng quan tâm những chuyện này nhiều, chị sẽ xử lý, bây giờ em đã trở về rồi, viên đá trong lòng chị cũng rơi xuống rồi, sau này cứ ở lại nơi đây đi, đừng có chạy lung tung nữa.”
"Vâng.” Tô Duy cười nói: "Chị à, em là người thân duy nhất của chị, sau này cũng chỉ có thể dựa vào chị.”
"Tiểu Duy, em và Lâu Doanh..."
"Chị, em biết rồi.” Tô Duy ngắt lời Tô Yên: "Nhưng trong lòng em, chị mới là là chị của em.”
Tô Duy và Lâu Doanh cũng không có cảm xúc gì, hai người đột nhiên nhận ra nhau, điều này quả thực rất đột ngột.
"Tiểu Duy, thật ra em còn có một người thân nữa.” Tô Yên nói: "Mẹ chị vẫn còn sống.”
"Mẹ vẫn còn sống?"
Tô Duy kinh ngạc, cậu ta được Lệ Uyển đưa về nhà họ Tô, dù biết người đó không phải mẹ đẻ của mình nhưng trong thâm tâm của Tô Duy, cậu ta vẫn luôn coi Lệ Uyển như mẹ đẻ của mình.
"Ừ, vẫn còn sống." Tô Yên siết chặt cánh tay Tô Duy nói: "Khi nào rảnh chị sẽ dẫn em đi gặp bà ấy, chắc hẳn bà ấy vẫn đang ở Đế Đô.”
Tần Chấn Lâm đã gặp Lệ Uyển, vậy chắc hẳn Lệ Uyển vẫn đang ở Đế Đô.
Ông cụ Lục đột nhiên từ trên tầng đi xuống: "Tiểu Yên, đám cưới của con với Tiểu Phong chuẩn bị thế nào rồi? Ngày cưới là thứ bảy tuần sau hả?"
"Ông nội, Lục Cận Phong anh ấy vẫn đang chuẩn bị.” Tô Yên nói: "Ngày cưới là thứ bảy tuần sau, thiệp mời đã gửi đi hết rồi ạ.”
Tô Yên và Lục Cận Phong không có nói cho ông cụ Lục biết về chuyện đám cưới giả này, bọn họ không muốn để ông cụ lo lắng.
Tô Duy nghe thấy vậy, ánh mắt phức tạp, hỏi: "Chị, chị và anh rể sắp tổ chức hôn lễ sao?"