Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Chương 354: Không nói nhiều, quất luôn




Lâu Doanh đúng thật là trêu ghẹo từng người một một phen, thậm chí cô còn vỗ ghế sofa, mời gọi bảo: “Mấy bé yêu, đừng đứng đó chứ, ngồi hết cả đi.”

Một tiếng “mấy bé yêu” khiến Tô Yên ở đầu bên kia tai nghe sởn da gà.

Ngay cả Tần Nhã Hân đang đứng trước camera cũng bị bất ngờ trước cảnh tượng này, đây hoàn toàn không giống tác phong của Tô Yên, nhưng trong camera, lại quả đúng thật là gương mặt của Tô Yên.

Tần Nhã Hân bị làm cho ngơ ngác.

Lâu Doanh trái ôm phải ấp, hưởng thụ sự phục vụ của đám đàn ông, người thì bóp chân, người thì đấm vai, đấm chân, thư thái vô cùng.

Tần Nhã Hân thật sự không kìm nổi nữa, đang muốn nói gì đó về hướng camera, thì ánh mắt của Lâu Doanh bỗng trở nên sắc bén, nhìn vào camera.

Khoảnh khắc Lâu Doanh ngẩng đầu lên, Tần Nhã Hân thấy đôi mắt lạnh lẽo sắc bén ấy liền kinh sợ đến đơ người, nhất thời đứng yên không phản ứng gì.

Lâu Doanh nhìn camera, mở lời trước, cô học theo giọng điệu của Tô Yên, bảo: “Mấy người giống đám chuột không dám phơi mình dưới ánh sáng, núp sau camera thật sự khiến bà đây xem thường, bất luận cô có chiêu trò gì, cứ việc bày ra hết đi, con trai tôi chỉ cần mất một cọng tóc, thì tôi chắc chắn sẽ bóp nát cổ cô, không tin, thì cô có thể thử.”

Lâu Doanh lăn lộn bao nhiêu năm, kinh nghiệm chốn giang hồ phong phú vô cùng, vừa vào quán bar cô đã nắm rõ tình hình xung quanh rồi, và đương nhiên cũng đã phát hiện camera ngay trên đỉnh đầu kia.

Tần Nhã Hân bị chọc tức: “Tô Yên, hôm nay cô đã đến rồi thì đừng hòng trở về toàn vẹn, muốn đưa con trai cô về, vậy thì uống hết rượu trên quầy bar, hưởng thụ những tuyệt sắc mà tôi chuẩn bị cho cô đi.”

Giọng Tần Nhã Hân vô cùng khàn đặc, dây thanh hoàn toàn khác lạ, Lâu Doanh và Tô Yên đều không nghe ra đó là giọng Tần Nhã Hân, chỉ là đoán được tám chín phần rằng người đó là Tần Nhã Hân.

Nhưng bất luận là ai, đối phương chính là người đã bắt cóc bé Tư.

Lời vừa nãy Lâu Doanh nói chính là đang ra ám hiệu cho cô biết, trong quán bar có camera, vậy mỗi hành động của Lâu Doanh đều sẽ bị giám sát, nếu cô phát ra tiếng, thì sẽ bị phát hiện.

Lâu Doanh đứng lên, đi đến trước quầy bar, nhấc ly rượu sớm đã chuẩn bị sẵn lên.

Lâu Doanh dùng giọng điệu của Tô Yên đàm phán với đối phương: “Muốn tôi uống thì cũng được thôi, nhưng tôi phải gặp con trai tôi cái đã.”

“Tô Yên, cô không có tư cách trả giá với tôi.” Tần Nhã Hân hung hăng bảo: “Nhưng tôi có thể để cô nghe tiếng khóc của con trai mình.”

Vừa nói, tiếng khóc của trẻ con truyền từ camera ra.

Tô Yên cũng nghe thấy, giọng đứa nhỏ khàn cả rồi, hiển nhiên là đã khóc đến khàn giọng.

Lòng Tô Yên nhói đau, Lâu Doanh bình tĩnh nhìn tai nghe trong áo, quay lưng về camera, nhỏ giọng nói với Tô Yên: “Vhị, em uống trước, người chắc chắn đang ở gần đây, chị tìm kĩ đi.”

Lâu Doanh và Tô Yên đều biết rõ rằng trong rượu có thể có gì, nhưng nếu muốn kéo chân đối phương, thì chỉ có thể uống thôi.

Giọng Tô Yên truyền từ tai nghe ra: “Em nắm chắc được mấy phần?”

“Chắc là có thể gắng gượng một hồi.”

Lâu Doanh vừa nói, liền xoay người, nhìn về camera, nóc hết ngay.

Tần Nhã Hân thấy cô đã uống, khóe miệng để lộ nụ cười đắc ý: “Tô Yên, chỉ cần cô chịu được một tiếng đồng hồ, thì tôi sẽ trả con cho cô.”

“Nói lời giữ lời, nếu cô dám lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ đích thân bắt cô lại, đưa vào trong.”

Bên camera không nói gì nữa, Lâu Doanh uống xong rượu, lúc này đã có phản ứng rồi, cô gọi đám đàn ông kia, bảo: “Mấy bé yêu, đi, vào trong phòng, tìm nơi rộng rãi, chúng ta chơi cho đã nào.”

Đám đàn ông đi theo Lâu Doanh vào phòng, rất nhanh, trong phòng liền phát ra những âm thanh kịch liệt.

Tần Nhã Hân thông qua camera nghe động tĩnh bên trong đó, trong mắt cô tràn ngập sự vui vẻ, cô cảm thấy sướng vô cùng, cô chưa từng thấy đã như thế.

Thứ trong rượu nặng cỡ nào, Tần Nhã Hân rất rõ, tám người đàn ông, cô dùng số tiền lớn dặn dò kĩ rồi, nhất định phải hầu hạ tốt.

Cô phải xem xem, Tô Yên bị làm cho dơ bẩn thế rồi, Lục Cận Phong còn cần không, còn bảo bối cô ta vậy không.

“Đi, đến bến cảng đón đứa nhỏ.” Tần Nhã Hân tắt camera, nói với người bên cạnh: “Giải quyết bên Trần Tố Anh luôn đi.”

“Dạ.”

Tần Nhã Hân nhìn cảnh trời mưa ngoài cửa sổ, những người từng khiến cô đau khổ, cô sẽ không tha cho ai.

Trong chiếc xe, Tô Yên nghe được âm thanh bên phía tai nghe bên kia, cũng rất lo lắng, cho đến khi giọng Lâu Doanh vang lên: “Em không sao, chị, chị đi kiếm người trước đi.”

Sau đó, Tô Yên không nghe thấy âm thanh tai nghe bên kia nữa, tai nghe bị Lâu Doanh tắt mất rồi.

Tô Yên lòng như lửa đốt, lúc này, cô nhìn thấy chiếc xe đằng sau kính chiếu hậu đột nhiên nổ máy.

Chiếc xe đi ngang qua xe Tô Yên, ngay khoảnh khắc lướt ngang đó, Tô Yên nhìn rõ người trong xe là ai.

Ở ghế sau, một người phụ nữ cả gương mặt đều quấn đầy băng bó, chỉ thấy được mũi và miệng, nhưng dù có là thế, Tô Yên cũng nhận ra ngay, đó chính là Tần Nhã Hân.

Khi hận một người tận xương tủy, thật đấy, không chừng đối phương có hóa trang tro bạn cũng nhận ra.

Lâu Doanh nói đúng, Tần Nhã Hân ở gần đây, mà hơn nữa, cô và Lâu Doanh cũng không ngờ là, Tần Nhã Hân lại ở gần như thế, xe của Tần Nhã Hân cách xe cô, chỉ vỏn vẹn 50 mét mà thôi.

Đứa nhỏ không có trên xe, nhưng Tần Nhã Hân chắc chắn đi gặp đứa nhỏ.

Tô Yên lập tức đuổi theo, cùng lúc đó, cô cũng gọi cho Lục Cận Phong, điện thoại reo chuông nhưng không ai bắt máy.

Tô Yên vội đuổi theo Tần Nhã Hân nên liền ném điện thoại sang một bên.

Hai chiếc xe vừa lần lượt rời đi thì nhóm người Vạn Nhất và Hạ Vũ đi từ phía khác đến.

Sau khi Hạ Vũ nhận được cuộc gọi của Lục Cận Phong, liền lập tức xem định vị của Tô Yên, cuối cùng chắc chắn cô đang ở quán bar cầu Nhị Tiên.

Xe dừng lại, Vạn Nhất thấy cửa quán bar mở toanh, bên trong truyền ra tiếng hét, anh liền trực tiếp xông vào.

Vạn Nhất vào căn phòng trong quán bar, nhìn thấy cả sàn đều là đàn ông, ai cũng đang nằm trên sàn kêu la đau khổ, còn Lâu Doanh mang gương mặt của Tô Yên đó, đang cầm bình nước tưới lên đầu mình.

“Lâu Doanh, sao cô lại ở đây?”

Vạn Nhất cũng chả biết sao, anh vừa nhìn liền nhận ra đó là Lâu Doanh, mà không nhận nhầm đó là Tô Yên.

Gương mặt đó đúng thật là Tô Yên, nhưng khí chất hoàn toàn không giống, cảm giác không đúng lắm.

Lâu Doanh vô cùng kinh ngạc, cô ném bình nước đi, hất hất nước ở trên đầu: “Gà luộc, được phết, bổn tiểu thư ngụy trang thành thế rồi, mà anh cũng nhận ra à.”

“Cho dù cô hóa thành quỷ dữ, tôi cũng nhận ra.” Vạn Nhất bước vào trong: “Mấy thứ trên sàn này là gì thế?”

Lâu Doanh không rảnh quan tâm cái đám bị đánh lăn ra đất đó, bây giờ cô nóng vô cùng, chút ít nước ban nãy, không có tác dụng gì cả.

“Gà luộc, anh tốt nhất là bây giờ ra ngoài ngay đi, nếu không lát nữa bổn tiểu thư làm gì anh, thì đừng trách tôi.” Lâu Doanh cả mặt ửng đỏ.

Vạn Nhất dường như đã hiểu ra gì đó.

“Có cần…”

Vạn Nhất vốn định nói, có cần đưa cô đến bệnh viện không, nhưng vì bài học lần trước, nên liền đổi lời: “Tôi ra ngoài đợi cô.”

Để lại câu đó xong, Vạn Nhất liền đi ra ngoài.

Lâu Doanh ngơ người, miệng cô chửi: “Đồ tồi.”

Vạn Nhất cũng chưa đi bao xa, chỉ ở trong đại sảnh quán bar, Hạ Vũ bước vào: “Anh Vạn, chị dâu có ở bên trong không?”

“Không có, cậu đưa người đi tìm bác gái trước đi, tôi liên hệ với đại ca rồi đến sau.” Vạn Nhất nhớ đến tình trạng của Lâu Doanh nên điều Hạ Vũ đi nơi khác trước.

Sau khi Hạ Vũ đi, Vạn Nhất ngồi trên chiếc ghế sofa trong đại sảnh quán bar, dưới ánh đèn mập mờ, Vạn Nhất bề ngoài bình tĩnh vô cùng nhưng bên trong lòng đã dậy sóng rồi.

Vạn Nhất nắm chặt hai tay, qua hơi tầm mười mấy phút, anh đứng dậy, đang chuẩn bị bước vào phòng thì đột nhiên Lâu Doanh bước ra, lớp ngụy trang trên mặt đã được cởi ra.

Lâu Doanh nhìn thấy anh cứ như sói nhìn thấy cừu non, Vạn Nhất nuốt nước bọt: “Lâu Doanh, cô…ổn chứ?”

Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất hết mấy giây, đột nhiên, cô đè anh ra sofa, không nói nhiều, quất luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.