Tô Yên đang lo cho Tam Bảo nên cũng không nghĩ nhiều, cô vội trở về phòng bệnh.
Truyền nước biển hạ sốt hơi chậm, Tô Yên lại chọn cách hạ nhiệt độ vật lý, vì vậy cứ một lát lại phải dùng nước ấm lau người cho Tam Bảo để hạ nhiệt.
Sau khi lặp lại nhiều lần hơn một tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể cũng đã giảm xuống, chỉ còn 38.2 độ.
Tô Yên thở phào một hơi, lúc đứng dậy đã không thể thẳng lưng lên được nữa.
Sau khi sinh con xong Tô Yên lúc nào cũng bị đau lưng, bình thường con cái đều được Hạ Phi Hạ Vũ Mặc hoặc là bà vú và Trần Tố Anh chăm sóc, vì vậy cô cũng không thấy đau lưng rõ rệt như vậy.
Vừa rồi khom lưng quá lâu nên không chịu được nữa.
"Chị, hay là để em đi." Lâu Doanh nhìn thôi cũng thấy mệt giùm Tô Yên.
Chăm sóc trẻ con phải cẩn thận tỉ mỉ, Tô Yên nhìn Lâu Doanh nói: "Em tay chân vụng về, không biết canh, vẫn nên để chị làm cho."
Lâu Doanh không chịu thua, lẩm bẩm: "Chị, em không đáng tin đến vậy sao?"
Tô Yên suy nghĩ một lát, sau đó đưa khăn cho Lâu Doanh: "Vậy em học làm đi, coi như luyện tập trước, sau này em có con cũng không vụng về nữa, có thêm kinh nghiệm."
"Chị, em còn chưa có bạn trai, chị đã nói đến con cái rồi." Lâu Doanh lắc đầu nói tiếp: "Em không định sinh con đâu."
Lâu Doanh chứng kiến quá trình Tô Yên mang thai sinh con rồi lại lạc mất con, cô ta nhìn thôi cũng thấy mệt, chuyện nuôi con khiến người ta quá mệt mỏi.
Con cái sẽ trở thành sự uy hiếp của chính mình, một khi bị kẻ địch nắm lấy, đó chính là điểm yếu chí mạng.
Lâu Doanh sống một cuộc sống vô cùng tàn khốc, kẻ thù cũng không hề ít hơn Lục Cận Phong.
Bác sĩ vào kiểm tra tình hình hạ sốt của Tam Bảo, Tô Yên cũng không nói gì nữa.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Bắt đầu hạ sốt rồi, tốt lắm, trẻ con bị sốt, uể oải chán ăn, người lớn phải chú ý điều này, dạo này đang là thời kì dễ bị cảm, trẻ con bị bệnh rất nhiều."
"Ừm, cảm ơn bác sĩ." Tô Yên nói: "Tôi sẽ để ý."
Tô Yên đưa con đi truyền nước biển, hơn ba tiếng đồng hồ mới hạ sốt hẳn, như vậy đã rất nhanh rồi, có thể đưa con về nhà rồi.
Giày vò mấy tiếng đồng hồ, Tô Yên rất mệt mỏi, phải nhờ Lâu Doanh đi làm thủ tục giúp.
Tô Yên bế con rời khỏi bệnh viện, vừa bước ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy một người quen.
Chính là Lạc Gia Bách bước ra từ một lối đi khác xuống lầu.
Còn người phụ nữ bên cạnh Lạc Gia Bách chính là người Tô Yên đã nhìn thấy trên hành lang trước đó.
Người phụ nữ bế một đứa trẻ, vẻ mặt hai người đều rất lo lắng.
Trong bệnh viện này, người lớn lo lắng cho con cái, có vẻ mặt thế này cũng không có gì lạ.
Nếu như là lúc bình thường, Tô Yên cũng sẽ không có ý muốn chào hỏi Lạc Gia Bách, nhưng hôm nay không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lên tiếng gọi anh ta: "Bạn Lạc."
Một tiếng gọi này suýt chút đã làm Lạc Gia Bách sợ mất hồn.
Lạc Gia Bách ngẩng đầu nhìn Tô Yên đang bế con bước về phía mình, anh ta vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Mau đưa đứa bé vào trong xe đợi tôi."
Người phụ nữ cũng sợ đến mức tim đập liên hồi, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, lúc bước đi chân còn hơi run rẩy, cô ta không dám nhìn Tô Yên, vội bế đứa bé bước nhanh ra ngoài.
Tô Yên nhìn người phụ nữ rời đi, hỏi: "Bạn Lạc, người vừa nãy là ai vậy?"
"Chị tôi, con chị ấy bệnh rồi, chị ấy đưa con đến bệnh viện, bây giờ tôi đến đón chị ấy về." Lạc Gia Bách giữ vẻ bình tĩnh, nhìn đứa bé trong lòng Tô Yên, nói: "Tổng giám đốc Tô, đây là con trai của cậu sao? Trông đáng yêu ghê."
Trước đây Lạc Gia Bách toàn gọi tên của Tô Yên, tiếng "tổng giám đốc Tô" này lại khiến Tô Yên chợt sửng sốt.
Lạc Gia Bách nhếch khóe môi lên, cười nói: "Tổng giám đốc Tô, bây giờ tôi đang làm việc trong tập đoàn Yên Phong của cậu, mới vào làm, vẫn chưa lên chính thức."
Tô Yên còn không biết chuyện này thật, công ty nhiều nhân viên như vậy, cô đâu thể nhớ hết từng người một.
Lạc Gia Bách tự chế giễu nói: "Tổng giám đốc Tô, trước đây tôi tự đánh giá mình quá cao, tưởng rằng có thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, sau này tôi mới biết, cậu chính là vợ của Lục Cận Phong, làm bà chủ của nhà quyền thế, như thế chẳng phải tôi làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay sao?"
Lạc Gia Bách nói thẳng thừng khiến Tô Yên thấy cực kỳ khó chịu, trước đây cô và Lạc Gia Bách cũng không vui vẻ gì.
Lần trước gặp nhau là lúc vẫn chưa sinh con, cô tình cờ gặp Lạc Gia Bách ở trước cửa thang máy bệnh viện.
Tô Yên hỏi: "Cậu làm ở bộ phận nào?"
"Bộ phận kỹ thuật." Lạc Gia Bách bày ra dáng vẻ cung kính của cấp dưới khi gặp cấp trên, nói: "Tổng giám đốc Tô, quả thật trước đây chúng ta cũng sống không vui vẻ gì, nhưng vẫn mong tổng giám đốc Tô chừa một con đường sống, để đường kiếm cơm ăn."
Trước đây Lạc Gia Bách ở trước mặt Tô Yên đều ra vẻ người đàn ông kiêu ngạo, cảm thấy anh ta thích Tô Yên chính là vinh hạnh của cô, bây giờ bỗng nhiên trở nên cung kính như vậy, thậm chí còn hơi hạ thấp bản thân, cô vẫn thấy không quen lắm.
Ngoài mặt trông Lạc Gia Bách có vẻ rất thành thật, nếu như Tô Yên lợi dụng việc công để trả thù riêng chuyện trước đây, bụng dạ hẹp hòi sa thải anh ta thật, như thế sẽ thành cái cớ để người ta bàn tán chỉ trích.
Thêm việc cô dồn hết tâm trí vào con cái, làm gì có thời gian so đo với Lạc Gia Bách.
"Chỉ cần cậu làm việc chăm chỉ, qua thời gian thử việc sẽ được lên chính thức."
"Yên Yên."
Lục Cận Phong về đến nhà họ Lục mới biết Tam bảo bị sốt, anh lập tức chạy đến bệnh viện.
Tô Yên nhìn thấy Lục Cận Phong cũng không nói gì với Lạc Gia Bách nữa, cô bế con bước sang phía anh.
"Con sao rồi?" Lục Cận Phong đón lấy con, Tam Bảo đã ngủ say rồi.
"Đã hạ sốt rồi."
"Anh đưa bọn em về nhà trước."
Ba người đưa con về nhà, Lạc Gia Bách đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Yên và Lục Cận Phong cùng với Lâu Doanh, ánh mắt cũng dần dần trở nên hung ác.
Tô Yên lên xe của Lục Cận Phong, cô lại nhìn thấy người phụ nữ đó, người phụ nữ bế con đó đang ngồi trong xe của Lạc Gia Bách.
Tô Yên vừa nhìn sang, người phụ nữ đó lập tức cúi đầu xuống, dáng vẻ rất sợ hãi và chột dạ.
Tô Yên cảm thấy rất lạ, cô đáng sợ vậy sao?
Tam Bảo bỗng nhiên khóc rống lên.
Mà lúc này, con của người phụ nữ trong xe bên kia cũng khóc theo.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ vang lên không ngớt, Tô Yên nhớ lại cảnh tượng gào khóc của Tam Bảo và Tứ Bảo.
Song sinh đều có cảm ứng qua lại, lúc khóc cũng có thể khóc cùng nhau, lúc bị bệnh chỉ cần một đứa bị bệnh thì đứa còn lại cũng sẽ bị bệnh.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên kia, ánh mắt như muốn nhìn đứa bé xuyên qua cánh cửa kính.
Người phụ nữ vô cùng sợ hãi, vội dỗ dành nói: "Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc, mẹ biết con khó chịu, con bị bệnh, trong lòng mẹ cũng rất khó chịu."
Hóa ra là một bé gái.
Lâu Doanh nói: "Chị, có phải Tam Bảo đói rồi không?"
Tam Bảo đã bốn tiếng không ăn gì, có lẽ là đã đói thật.
Tô Yên vội dỗ nói: "Tam Bảo ngoan, sắp về nhà rồi, sắp được ăn rồi."
Lục Cận Phong nghe thấy tiếng khóc của con cũng rất sốt ruột, khởi động xe nói: "Yên Yên, em chịu khó dỗ con một chút đi, sẽ về nhanh thôi."
Xe của Lục Cận Phong vừa đi, Lạc Gia Bách đã bước ra ngoài, anh ta bước về phía xe mình, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Đứa bé vẫn còn đang khóc, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, nói: "Vừa nãy nguy hiểm quá, suýt chút đã bị phát hiện rồi, may mà tôi nói đây là một bé gái, nếu không đã có chuyện rồi."
"Sợ gì chứ." Lạc Gia Bách trách móc nói: "Ai bảo cô đưa đứa bé vào bệnh viện, lỡ như người ta nhận ra thì chúng ta sẽ ngồi tù đến hết đời đó."
Người phụ nữ nghĩ đến cũng thấy sợ, cô ta không phải chị gái của Lạc Gia Bách, mà là người từng qua lại với Lạc Gia Bách lúc trước, tên là Lưu Tuyền.
Lưu Tuyền đến Đế Đô nhờ vả Lạc Gia Bách, nào có ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
Bé trai cô ta đang bế trong người chính là con trai út bị mất tích của nhà họ Lục.