Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 7




- Mạch Mạch sẽ đi cùng ta và ngươi đến gặp gia gia của ta.

không cần tôi hỏi hắn chỉ nhìn tôi là đã biết tôi cần hỏi về cái gì rồi.

Tôi nhìn qua Thác Mạch Mạch cố ý cười với cô ta 1 cái nhưng vẫn điệu hạnh đó không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, nét mặt lạnh tanh y như hắn.

- Vậy giờ đi được chưa vậy.

Tôi hỏi, tôi muốn đi nhanh rồi về cho rồi chứ nhìn cặp này thấy ngứa mắt không chịu nỗi.

- Đi thôi....! Mạch Mạch à, nàng đưa tay cho ta nào,ta dìu nàng lên kiệu nha...đi từ từ thôi nào!

Hắn nói xong thì 1 tay nắm lấy tay Mạch Mạch còn tay kia khẽ ôm vai cô ấy.

Ông ơi ông à... có cần làm quá vậy không?

Từ đây đi ra kiệu có là bao, làm như hớ ra là có người cướp mất nương tử của hắn không bằng.

Bên ngoài có hai chiếc kiệu đã chờ sẵn, không cần nói cũng biết là hắn sẽ ngồi chung kiệu với nương tử của hắn, còn ta thì ngồi 1 mình trên cái còn lại.

Xiáaaaaa.... không sao, bổn cô nương đây đã quen rồi.

Nhưng điều tôi không ngờ là nữ tỳ khi nãy lại cùng tôi lên kiệu.

- Cô cũng đi với ta sao?

tôi ngạc nhiên hỏi.

- Dạ đúng thưa phu nhân, đây là lệnh của đại nhân.

cô ấy cuối đầu đáp.

- Vậy thì ta đỡ buồn rồi.hihi

tôi cười, cô ấy cũng cười đáp lại

Kiệu đi được một lúc, quá chán nên tôi lại kiếm chuyện nói cho đỡ nhàm.

- Cô tên là gì? Tôi cười hỏi.

- Dạ thưa phu nhân, nô tỳ tên là Lý Giai Âm.

Cô ấy vẫn cứ giữ lễ với tôi, cuối đầu khép nép.

- Hay quá cô cũng họ Lý hả, tôi cũng họ Lý này, Lý Lạc Lạc là tên tôi.

tôi cười lớn rồi nói.

- Dạ thật trùng hợp quá thưa phu nhân.

cô ấy cười nhẹ

- Vậy từ nay hai ta coi nhau như tỷ muội nha có được không.?

Trong lòng tôi thật sự rất muốn tìm 1 người để mà kết bạn cho đỡ cô đơn khi ở 1 nơi xa lạ như nơi này.

- Dạ thưa phu nhân nô tỳ không dám.

- ấy.. dà....! phu nhân cái gì chứ cô không cần gọi ta như vậy đâu, dù sao hắn cũng đâu có xem ta ra gì,

sau này cứ gọi ta là Lạc Lạc nha.

tôi cười rồi nắm lấy tay cô ấy, tay cố ấy thật lạnh nhưng tôi giờ đã không còn thắc mắc và lạ lẫm nữa.

- Dạ thưa phu nhân, người đã muốn vậy nô tỳ xin theo ý ạ.

- Lại Phu nhân, gọi ta là Lạc Lạc được rồi.

- Dạ..phu... à..Lạc Lạc.

- Vậy ta cũng sẽ gọi cô là Giai Âm.

- Dạ, Lạc Lạc.

càng nói chuyện chúng tôi lại càng thấy hợp nhau, nên cứ Mãi nói chuyện,cho nên tôi không để ý là chung tôi đã đến nơi, Nhất Phàm hắn gọi chúng tôi xuống kiệu.

- Giai Âm à, có phải giờ chúng ta phải đi qua hết những Điện Diêm Vương kìa để đến được ngũ Điện của gia gia hắn không?

Tôi hỏi trong lo lắng vì nếu phải mấy chỗ đó đi qua thì tôi có chút ghê sợ.

" Địa ngục mà có gì đẹp đẽ đâu mà đi cho nhiều, lỡ gặp ma nó hù cho, eo ơi...sợ quá.."

- Không đâu, Chúng ta sẽ đi lối riêng để tới thẳng Ngũ Điện của Diêm La Vương gia gia của đại nhân ạ.

tay cô ấy vỗ nhẹ lên bàn tay tôi để trấn an.

Tôi được Giai Âm dìu đi theo hắn, trên đường đi tôi nghe xung quanh lãng vãng đâu đó tiếng la hét van xin, tiếng khóc, còn có cả tiếng chửi rủa la mắng nữa,nghe mà rợn hết cả tóc gáy của tôi.

Không khí còn tối tăm âm u hơn cả chỗ của hắn, lâu lâu lại còn có gì đó lấp ló nữa chứ...

Còn trước mặt tôi là hắn, hắn vẫn cứ ôm ấp dìu cô nương tử bé nhỏ của hắn như vậy từ đầu tới giờ.

Cái tên này làm tôi càng ngày càng ngứa mắt, dù là bất đắt dĩ nhưng tôi cũng đã cùng hắn bái đường, hắn làm như vậy trước mặt tôi thì tôi không quan tâm, nhưng mà nhỡ để ai thấy cảnh tượng này thì tôi thật là mất mặt.

- Lạc Lạc à! chúng ta tới nơi rồi.

Giai Âm nói nhỏ vào tai tôi. "Tôi khẽ giật đầu ra hiệu đã nghe "

Chúng tôi tiến dần vào chánh Điện, càng gần tôi càng thấy rõ một người đàn ông to lớn mặt mũi dữ tợn.

Là ông ta người đã xuất hiện trong đêm đó.

- Diêm Nhất Phàm xin bái kiến gia gia

- Tiểu nữ Thác Mạch Mạch xin bái kiến Diêm La Vương.

- Nô tỳ Lý Giai Âm là thuộc hạ của Diêm Nhất Phàm đại nhân xin bái kiến Diêm La Vương.

Bọn Người họ chồng 2 tay trước ngực đồng thanh lên tiếng.

Tôi vẫn còn đang ngay người ra vì mãi lo nhìn ngài ấy, lập tức Giai Âm liền kéo tay áo tôi ra hiệu làm theo.

- Tiểu... Tiểu nữ bái kiến Diêm La Vương..!

Tôi giật mình luống cuống làm theo.

- Ngươi là người cùng Nhất Phàm bái đường hôm đó đúng không?

Ông ta liếc nhìn tôi với đôi mắt sắt lạnh và hỏi bằng giọng trầm đặc.

- Dạ... đúng là..tiểu nữ thưa...thưa ngài.

Tôi run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt đó

Ngay lúc đó hắn vội vàng lên tiếng.

- Gia gia à. Xin ngài nghĩ giúp con, là có cách nào con có thể thoái hôn thật nhanh để lập tức đưa Mạch Mạch về làm nương tử hay không thưa gia gia.

Ngài ấy trầm mật 1 lúc rồi nói.

- Ta nói cho con nghe, con là cháu trai mà ta trọng dụng và yêu thương nhất, về sau này cũng sẽ là Diêm La Vương tương lai, vậy cho nên chuyện lập thê cho con cũng không phải là chuyện đơn gian...

" ngài ấy thở dài 1 hơi rồi nói tiếp"

Con chỉ mới bái đường 2 ngày nay đã muốn thoái hôn, liệu cái Âm Giới này có mấy ai hiểu chuyện?

Chắc chắn là sự kính trọng và nể phục sẽ vơi đi phần nào, vậy thì thử hỏi nếu sau này con thay ta mà cai quản ngũ điện này, con có dám chắc rằng họ sẽ tin tưởng và kính phục con không hay chỉ nghĩ con có chức vị này là nhờ thân thế vốn là cháu của ta?

Hắn nghe vậy im thinh thít không nói được lời nào.

" không trả lời được là phải rồi, nói đúng quá mà "

- Bây giờ con muốn lấy Thác Mạch Mạch thì cô ta không thể nào là chánh thê được, chỉ còn cách là nạp thiếp thôi.

Ngài ấy nói thêm.

- Gia gia à, như vậy không được đâu sẽ rất thiệt thòi cho nàng.

Hắn nhăn nhó trả lời.

- Không! Tiểu nữ đồng ý, để được làm nương tử của Nhất Phàm thì là tiểu thiếp thì tiểu nữ đây sẳn sàng bằng lòng.

Mạch Mạch chặn ngay lời của Nhất Phàm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.