Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng của Nhất Phàm?...đó là những câu cuối cùng tôi còn nghe được trước khi mọi thứ tối sầm đi đối với tôi....

Tôi mơ hồ tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh thì tôi nhận ra đây là mật thất nơi Nhất Phàm dùng để giấu thánh Huyết Sa kiếm, tôi loạng choạng đứng dậy rồi làm nhưng động tác mở mật thất mà Nhất Phàm đã từng dậy cho tôi.

ra khỏi mật thất tôi thật sự vô cùng hoang mang khi thấy cả tư phu đều bị đổ nát điêu tàn, rốt cuộc tôi đã ngất đi bao nhiêu lâu và chuyện gì đã xảy ra khi tôi ngất đi.

mắt tôi đảo 1 vòng thì nhìn thấy Giai Âm nằm bất tĩnh 1 góc.

- Giai Âm..Giai Âm.! cô có làm sao không?

Nhưng cô ấy không có chút phản ứng nào, bỗng nhiên Tôi nghe từ đâu đó có tiếng người nói lao xao kèm theo những tiếng nổ lớn.

Tôi liền kéo Giai Âm vào Mật Thất, rồi từng bước ầm thầm đi theo tới nới phát ra tiếng động.

- Như vậy đã đủ chưa?, cô theo ma đạo không sợ bị giam vào tháp trấn yêu đời đời kiếp kiếp chịu đòn sét hay sao? đó là lời của Nhất Phàm, Chàng đang lơ lững trên không trung, tay nắm chặt Thanh Huyết Sa Kiếm mặt đầy sát khi.

- Ngươi nhìn ta xem có giống như là đang sợ không? Thách Mạch Mạch trả lời với ánh nhìn đầy thách thứ, bây giờ nhin cô ta không còn là 1 yêu nữ mỹ miều như xưa nữa,mà thay vào đó là 1 nữ ma đầu,mặt mũi hung hăn, nộ khí u ám vây quanh người cô ta thật đáng sợ.

1587209146649.jpg-original600webp

Xem ra là Nhất Phàm đã cùng ả ta quyết đấu 1 trận nên mới làm tư phủ đổ nát như vậy.

- Nhất Phàm...ngươi nên đầu hàng đi, ta đã nuốt hơn 100 quỷ hồn rồi, 1 quỷ hồn ta mạnh thêm 1 bậc, bây giờ ngươi còn là đối thủ với ta sao?.

ả ta chỉ tay vào Nhất Phàm quát lớn,

- Thật kinh tởm! Nhất Phàm nói.

- Haha...không sai! Rất kinh tởm, nhưng ta vẫn phải nuốt những thứ kinh tởm đó là vì ngươi, ngươi và ả tiện nhân đó liên kết hại chết Nam Phong của ta, làm cho chàng hồn phách tiêu tán...!

Từng câu từng chữ Thác Mạch Mạch nói ra đều mang hận ý,

- Cô bị đại huynh ta lừa rồi, hắn không yêu cô, nếu yêu cô sao hắn lại bắt cô mang cả tính mạng ra để trộm Huyết Sa Kiếm, cô mau tỉnh ngộ đi.! Nhất Phàm cố dùng lời lẽ khuyên ngăn.

" Phu quân ngốc, giờ này mà con rảnh hơi... ả ta đã thành ma nhân rồi đó, không hiểu đạo lý đâu."

- Ngươi im đi! Ả ta gào lên rồi lao đến người Nhất Phàm, cả 2 không ai kém ai.

" Cô ta ra tay thật độc ác, không niệm tình xưa sao? "

ả ta ra đòn nào cũng đều là đòn chí mạng, Nhất Phàm liên tục tránh né không thể ra tay.

- Cô tỉnh táo lại đi.!

- Ta sẽ giết ngươi, chớ nhiều lời.! Nhất Phàm nhận thấy không thể cứu chữa được tâm ý của ả nên bây giờ đành ra sức tấn công.

Nhất Phàm ra đòn rất chuẩn xác, phát nào cũng trúng đính, nhưng ả thật sự đã rất mạnh, những đòn đánh không hề có sát thương cao đối với ả ta.

- Ngươi chỉ có vậy thôi sao haha?, ngươi không xứng đáng làm Diêm La Vương, Diêm La Vương đáng lý ra phải là Nam Phong của ta, ngươi chết đi...

cô ta tạo 1 khối nộ khí trên tay, bay nhanh về phía Nhất Phàm với ý muốn dùng khối nộ khí đó làm tổn thương Nhất Phàm.

Rất may Nhất Phàm tránh được và thẳng tay cho cô ta 1 đường kiếm vào bụng, mọi chuyện xảy rất nhanh.

Tôi không ngờ Chàng ấy lại có thể ra tay với ả, xem ra tôi đã xem thường phu quân của mình rồi, Nhất Phàm quả là công tư phân minh.

Ả ta ăn 1 nhát kiếm xuyên người, rơi đùng xuống đất, Nhất Phàm cũng từ từ hạ xuống.

- Ta đã nói rồi, cô nên biết sai mà quay đầu đi, e là còn kịp.!

- Người đừng có mà đắc chí, ta không thua ngươi đâu.! cô ta vẫn cứng đầu, 1 lòng 1 dạ muốn giết chết Nhất Phàm nhất quyết không buông bỏ.

- Vậy thì ta xin lỗi Thác Mạch Mạch, tội cô thật không thể dung thứ.!

Nhất Phàm chỉ vừa vung kiêm lên.

- Khoan đã, ngươi không thể cứ như vậy mà trị nó, còn ta đây!

Tôi nhìn ta nơi phát ra tiếng nói. Đó là yêu đế Thác Mạc Thanh, " Ông ta đến đây làm gì, không phải là đến để bênh vực con gái đấy chứ,?"

Nhất Phàm sau khi thấy yêu đế liền lùi xuống 1 bước. Lão ta đi đến đây cùng với một đội quân yêu nhân và còn và có cả Dạ Nguyệt.

Thì ra là Dạ Nguyệt báo tin cho lão ta sao? Tôi vẫn cứ ở yên 1 chỗ quan sát mọi thứ, tôi không muốn làm cho Nhất Phàm bận tâm.

- Nhất Phàm...chẳng lẽ ngươi không muốn báo cho ta 1 tiếng trước khi ra tay sao?

lão ta ngồi trên lưng con hồ yêu to lớn, " Thật là quá đáng, kêu ngạo như thế là cùng "

Mọi người đều đỗ dồn hết ánh nhìn vào Nhất Phàm mà quên mất Thác Mạch Mạch yêu nữ đang nằm đó.

" mấy người bị sao vậy, cứ nhìn phu quân của tôi như vậy, tên yêu nữ đàng nằm trơ trơ ra kìa kìa "

nhưng thật không ngờ, ả ta bất ngờ bay lên tóm lấy cổ 2 tên yêu nhân của yêu tộc...

" Ả ta muốn làm gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.