*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thẩn thờ đứng nhìn về vùng trời tâm tối của Minh Giới, hôm nay là ngày cuối cùng tôi phải lựa chọn đáp án cho riêng mình.
Tôi đang thở dài chán chường thì có 1 đôi bàn tay luồn từ sau lưng ra trước eo ôm tôi thật chặt.
- Nàng nhìn cái gì vậy? giọng trầm ấm của hắn vang lên bên tai tôi.
- Nhìn dơi nhìn quạ thích cái gì nhìn cái đó.
- Vậy nàng nhìn ta có phải hơn không? hắn buông đôi tay ra khỏi eo rồi nắm lấy 2 vai xoay nhẹ người tôi đối mặt với hắn.
- Chàng á hả, ta mặc kệ! miệng nói 1 đằng nhưng người lại làm 1 nẻo, tôi ngã đầu mình vào lồng ngực to lớn của hắn đang mở hửng hờ sau lớp áo lụa đen mềm mại.
- Ngoài này gió lắm, nàng theo ta vào trong đi.! tôi gật đầu rồi theo hắn vào phòng.
- Nhất Phàm à, thiếp hỏi chàng chuyện này? tôi nằm gọn trong vòng tay to lớn của hắn " bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để lựa lời dò hỏi thanh kiếm"
- Được nàng nói đi! hắn vẫn thản nhiên vuốt ve tóc tôi rồi cười nhẹ
- Những lúc chàng ra ngoài chàng luôn phải mang theo Huyết Kiểm hả?. tôi cố tỏ ra là mình đang hỏi chơi cho vui
- Không có! trả lời dứt khoát
- Vậy chứ chàng để nó ở đâu? " Hy vọng hắn sẽ trả lời câu hỏi này của tôi mà không nghi ngờ"
- Ta cất nó vào 1 căn mật thất, mà mật thất đó ta đã có trì 1 loại ấn ký đặc biệt chỉ cần ta ở bên ngoài đọc ký Lệnh thì kiếm sẽ được ấn ký đưa vào tay ta! hắn trả lời tôi chi tiếc không 1 chút nghi ngại
- Vậy là kiếm ở đâu cũng sẽ về lại tay chàng? tôi bật dậy và nhìn hắn trong nét mặt bất ngờ
- Ngốc thật, làm gì có! chỉ khi nào kiếm đang ở trong nơi có trì ấn ký thôi.
hắn cười khàn với tôi 1 tiếng, sau khi nghe hắn giải thích tôi ồ lên như kẻ vừa được khai sáng.
- Vậy mật thất đấy ở đâu?
- Đương nhiên là ở trong phòng ta rồi! mà kỳ quái,sao hôm nay nàng lại có hứng thú với Huyết Kiếm vậy?
" chết thật, hắn đã nghi ngờ tôi rồi"
- À...ta chỉ hỏi để lỡ như ta...ta có gặp nguy hiểm mà chàng không có ở đây thì có thể lấy Huyết kiếm ra để tự bảo vệ bản thấn ấy mà. tôi ấp úng trả lời " hy vọng là hắn tin "
Hắn lúc này tự dưng đứng bật dậy làm tôi không kịp phản ứng, hắn kéo nhẹ tôi đi theo hắn..." ồ thì ra là đi qua phòng của hắn "
vừa vào phòng hắn liền đóng sầm cửa lại rồi quay sang nhìn tôi.
- Bây giờ ta sẽ không nói gì nàng tập trung nhìn ta cho thật rõ rồi học theo nha.
nói rồi hắn bước đến gần giường rồi làm những thao tác kì lạ, hắn cố tình làm thật chậm nên tôi đã kịp nhìn rõ và nhớ trong đầu.
Lúc này mảng tường cạnh giường hắn kêu lên lịch kịch rồi từ từ xoay chuyển mở ra.
Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại 1 luồn sáng đỏ chói, tôi nheo mắt nhìn vào bên trong, tôi thấy thanh Huyết Sa kiếm đang lơ lững trên 1 chiếc bục bằng đá
- Nàng nhìn rõ rồi chứ! hắn nghiêm giọng hỏi, tôi gật đầu rồi hắn đóng lại mật thất, sau đó 2 chúng tôi cùng nhau trở về phòng của tôi.
(........)
Đợi đến khi Nhất Phàm ngủ say tôi lén đi về phòng hắn nhẹ nhàng lập lại nhưng thao tác mà hắn đã dậy cho tôi. " Nhất Phàm hy vọng là anh sẽ hiểu mà đừng trách em "
Tôi đã lấy được Huyết Sa Kiếm.Ôm hộp gỗ trên tay tôi bước ra cổng, bọn quỷ sai thấy tôi điều cuối chào không 1 chút dò xét.
tôi cố đi thật nhanh ra 1 nơi vắng vẻ " tên Nam Phong đó nói sẽ có yêu khuyển đến đón tôi nhưng mà nó ở đâu chứ? "
tôi vừa khép lại suy nghĩ thì 1 thứ gì đó nhảy phốc lại phía tôi,đợi đến khi nó đứng im tôi mới nhận ra nó là cái gì. tôi 2 mắt mở to kinh ngạc vì trước mắt tôi là 1 con chó khỗng lồ, nó to bằng cả con ngựa ấy.
lông thì đen xám mắt lại đỏ ngầu rắng lưỡi nhe ra gớm ghiếc.
nó hất đuôi quay lưng ngồi xuống ra hiệu cho tôi leo lên " Được rồi, bổn phu nhân sẽ leo lên lưng ngươi hy vọng ngươi không làm rơi bà đây dọc đường."
Ngôi trên lưng nó 1 tay ôm hộp kiếm 1 tay níu vào chùm lông của nó mà tôi muốn rơi không biết bao nhiêu lần, nó cứ nhảy sòng sọc không thèm ngó ngàng gì tới người trên lưng cả.
Sau đoạn đường dai trên lưng con yêu khuyễn đáng ghét thì tôi cũng đã tới được cái nơi gọi là Lan Nhược Địa Cung. tôi loạng choạng bước xuống và đi vào bên trong.
Trong lòng ngờ vực không biết là con yêu khuyễn đó có đưa tôi đến đúng nơi hay không mà sao từ đầu đến giờ tôi đi không hề thấy có chút động tĩnh nào và đến cả 1 ngọn đèn cũng không có.
Tôi cứ thế ôm chặt hộp kiếm trong tay sợ bị cướp mất.
- Ngươi đã đến rồi sao.! tiếng nới lớn vang lên kèm theo đó là hàng loạt ngọn đèn bốc cháy phát sáng cả 1 vùng.
- Diêm Nam Phong ta mang kiếm đến rồi đây, ngươi mau thả gia đình ta ra đi! tôi to mồm quát lớn với hắn.
- Ái chà chà, ngươi giỏi đấy, nhưng ngươi không sợ ta sẽ hại chết tướng công của ngươi sao? hắn ta nhìn tôi rồi nhếch môi cười khinh bỉ.
- Ngươi im đi, ta tin Nhất Phàm không thua ngươi đâu, nếu như chàng ấy không lợi hại thì ngươi cần gì phải 1 mực triệt tiêu chàng.