Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 92: 92: Bị Thương




Cậu mở hướng dẫn ra rồi bắt đầu làm theo đó.

Tiếng lạch cạch lạch cạch của bàn phím cứ vang lên dần, những ngón tay thon dài chuyển động vô cùng nhanh chóng, chả mấy mà trên màn hình đã xuất hiện một loạt các con số và mã điện tử.

Trên trán Huyết Tư Vũ đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu cứ bấm rồi lại bấm, cuối cùng trên màn hình cũng đã xuất hiện biểu tượng "đang xử lí dữ liệu."

Một phần trăm...

Hai mươi phần trăm...

Bốn mươi phần trăm...

Sáu mươi phần trăm...

Chả mấy chốc trên màn hình đã xuất hiện tới số 88%.

Huyết Tư Vũ cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt mình.

Nhưng chỉ mới vừa tới 98% thì một âm thanh khác lại phát ra.

"Cạch." - Là tiếng mở cửa.

Huyết Tư Vũ giật thót mình, một giây sau cuối cùng dữ liệu cũng đã được lưu vào xong, bức tường lửa lúc này cũng đã được củng cố.

Cậu tắt ngay máy tính rồi đứng bật dậy.

Bỗng lúc này có người bật công tắc đèn lên.

Cả căn phòng ngay lập tức sáng đèn.

***

Sáng hôm sau lúc Huyết Tư Vũ về tới Dương Thị đã là chín giờ sáng, cậu ngáp ngắn ngáp dài rồi đi thẳng lên văn phòng của Dương Nhất Thiên.

Anh vẫn đang tập trung làm việc.

Cốc cà phê trên bàn đã cạn, điếu thuốc vẫn lập lòe ánh lửa.

Thế nhưng đôi tay vẫn không ngừng nghỉ mà lướt nhẹ trên chiếc bàn phím màu đen.

Âm thanh lạch cạch của máy tính vang lên.

"Lão đại à, xong thật rồi..." Cậu cất tiếng nói.

Dương Nhất Thiên đang làm việc bỗng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là khuôn mặt tiều tụy của Huyết Tư Vũ.

Bộ đồ trên người cậu lúc này đã bị rách tơi tả, cánh tay có một vệt dài màu đỏ, nhìn y hệt như bị người khác lấy dao chém vào.

Chiếc khẩu trang và nón vẫn còn, chúng che đi gần nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt thâm quầng như gấu trúc kia thì vẫn không thể nào dấu được.

Dương Nhất Thiên khẽ nhíu mày, anh đứng dậy rồi tiến về phía trước, cất tiếng hỏi han.

"Cậu bị sao vậy, chẳng lẽ có người tấn công à?"

Huyết Tư Vũ thở dài rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Cậu im lặng một lúc, sau đó tiến tới chiếc sofa gần đó nằm dài ra, lúc này mới thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Người tối hôm qua mở cửa đi vào chính là CEO của công ty đó, hình như hắn ta nghe thấy có tiếng động lạ nên mới mở cửa vào xem, lúc thấy một người mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân ở trong phòng thì ngay lập tức kêu bảo vệ tới.

Huyết Tư Vũ lúc đó cũng không lo lắng gì nhiều, chỉ nghĩ đó là một tên bình thường, nhưng tới lúc thấy rõ mặt thì chân tay lại bủn rủn hết cả lên.

Người đó chính là bạn của Trương Tuyết Y, cái cậu con trai tên là Trịnh Minh Bảo gì đó.

Hắn ta đã lao vào đánh nhau với Huyết Tư Vũ trước, từng nắm đấm như chiếc búa đòi mạng của tử thần, mà chẳng hiểu sao lúc đó cậu chẳng đánh đấm gì được, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn, tới lúc tỉnh lại thì khuôn mặt đã sưng vù.

Nhưng ngoài dự đoán là trên người Trịnh Minh Bảo lại có dao, đó là một con dao đa năng, có thể bỏ túi được.

Do sơ suất nên Huyết Tư Vũ đã bị chém một đường dài ở trên tay, máu đỏ nhuộm ướt cả tay áo, chảy dọc xuống quần.

Khi đó khoảng mười người bảo vệ cùng lao lên.

Do đã tới đường cùng nên Huyết Tư Vũ đành phải mạo hiểm trốn thoát bằng đường cửa sổ, cậu thả người rơi tự do từ trên xuống, nhưng may mắn lại ngã ngay xuống một chiếc xe tải chở quần áo ở phía bên dưới đang đậu ngay đó.

Đống quần áo rất mềm và nhiều, là nơi thuận tiện để Huyết Tư Vũ trốn đám người kia, may mắn là đã thoát nạn.

Chứ nếu bị bắt là kiểu gì cũng bị kiện bởi tội đột nhập trái phép và tấn công vào mạng lưới nội bộ.

Thương tích của cậu cũng không nhiều lắm, nặng nhất chỉ có vết chém ở cánh tay thôi, ngoài ra thì chỉ bị chấn động não nhẹ với lại bong gân.

Huyết Tư Vũ đã qua đêm ở đó, rạng sáng mới lặng lẽ trốn đi, vào một căn nhà nghỉ tĩnh dưỡng và lúc này đây mới gọi người tới đưa về Dương Thị.

***

Dương Nhất Thiên sau khi nghe xong chẳng nói gì mà chỉ im lặng nhâm nhi tách cà phê.

Phải vài giây sau mới lên tiếng.

"Cậu tới bệnh viện rồi nghỉ ngơi vài ngày đi, còn chuyện ở đây cứ để tôi lo."

Huyết Tư Vũ vươn vai, cậu gật đầu ngay lập tức, tiện thể hỏi thêm một câu.

"À mà Lục Kiên đâu rồi vậy, sao mấy nay chả thấy cậu ta đâu vậy?"

"Lục Kiên về nước S để giải quyết vấn đề gia đình rồi, bên phía công ty nhà cậu ta đang gặp chút chuyện, Hàn Yên Nhi cũng đi theo qua bên đấy luôn để xử lý vài chuyện lặt vặt." Dương Nhất Thiên đáp lời.

"Thì ra là vậy..." Huyết Tư Vũ gật gù, cậu chỉ ngồi lại nói chuyện một chút thôi rồi đi tới bệnh viện để băng bó vết thương, tránh trường hợp để lâu quá sẽ bị nhiễm trùng.

Chỉ còn lại một mình Dương Nhất Thiên trong căn phòng trống rỗng và lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.