Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 32




Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 33: Chạm mặt.

Chẳng mấy chốc đã phát hiện ra căn cứ của Mộ Vấn Lập. Nó cao tuốt trên một cái đỉnh núi được bao bọc bởi những cái cây đại thụ to vô cùng. Lục Tuyến Yên đậu xe gần đó được cho là không nằm gần lãnh địa của Mộ Vấn Lập rồi hai chân bước thẳng vào trong.

Trước khi vào căn cứ của hắn, Lục Tuyến Yên nép lại một góc cây khuất tầm ngắm của camera. Trên tay cô thả một con chip nhỏ như móng tay ngón út xuống đất. Nó như chạm phải nút kích hoạt mà mọc ra sáu cái chân như nhện lẻn vẻn đến gần bờ tường của căn cứ Mộ Vấn Lập. Nó leo lên trên cái bức tường cao hơn 10m chỉ trong nháy mắt rồi nhảy hẳn vào trong.

Trong thời gian chờ đợi, Lục Tuyến Yên lấy một cái khăn nhỏ che mặt mình lại, chính xác là cái vết thẹo chưa kịp xử lí kia. Rồi con chip lại xuất hiện nhảy lên tay Lục Tuyến Yên. Cô nắm lấy nó bỏ vào cái ô nhỏ cực kì nhỏ trên gọng kính của mình. Lập tức trước mặt xuất hiện một cái bản đồ không gian ba chiều. Cô nhìn vào nó rồi xem cho mình con đường nào là phù hợp nhất để vào bên trong.

Cô phát hiện, ở một phía duy nhất có hai tên đang thay ca. Và đúng hơn là phía hắn đang không có người. Lục Tuyến Yên chơi liều một phen đi nhanh tới, mắt vẫn dán lên cái bản đồ trên cặp kính. Rồi nhận ra, không phải đang thay ca mà là thay đổi vị trí canh gác.

Đôi chân đi trên giày cao gót chạy đến nhưng lại phát ra tiếng lộc cộc. Rất nhanh đã tìm ra cách giải quyết, Lục Tuyến Yên lấy một ít băng gạt từ dụng cụ y tế mini mình mang theo dán xuống cái đỉnh guốc rồi chạy đến với một màn đêm đen bao phủ. Tiếp theo, cô phóng tay lên trên, trong ống tay có thứ gì đó đã nhận được đủ lực liền văng ra chạm cứng trên bức tường cao gần 10m. Tay kia của Lục Tuyến Yên liền tháo hai miếng băng gạt đã dán ra nhấn vào cái nút gì đó rồi đi lên tường. Chất dính được tán ra, Lục Tuyến Yên rất nhẹ nhàng di chuyển trên bức tường 90• với mặt đất mà không gây ra tiếng động.

Khi gần leo lên được đến đỉnh tường, bàn tay Lục Tuyến Yên vô thức chạm lên nó. Không may, bị điện giật. Cô vội tháo tay ra khỏi hơi bị lung lay một chút. Cái móc thép dán lên bức tường cũng đang muốn rơi ra. Cô nhìn xuống bên dưới, tên kia đang rất cảnh giác nhìn ngắm xung quanh. Chỉ cần lơ là một chút và rơi xuống dưới, không chừng cô sẽ không thể toàn thây trở về.

Lục Tuyến Yên kích hoạt cái mắt kính còn lại. Không gian liền trở nên màu đỏ, và những dợi dây điện vô hình giăng lên tường càng đỏ chói hơn. Cô dùng tay đặt lên những lỗ hổng của sợi dây để giữ vũng bản thân, một chân bước lên rồi hai chân. Lục Tuyến Yên cố gắng giữ cho thân mình thăng bằng với sợi dây bằng hai cái gót giày.

Phút chốc cô đã leo khỏi đó và nhìn xuống, chẳng lấy một ai canh gác và cả xung quanh. Chẳng thèm bận tâm chúng có ý đồ gì, điều mà Lục Tuyến Yên quan tâm hiện giờ chính là thoát khỏi bức tường đầy cạm bẫy này.

Hấp!!! Hụp!!!

Lục Tuyến Yên đáp đất an toàn rồi nhìn xung quanh lần nữa. Vô may một tên xuất hiện sau cánh tường, nhưng trước khi hắn kịp hô toán lên cô đã nhanh hơn tay luồng ra sau vào trong áo khoát rút ra một khẩu súng gây mê. Cô mang theo nó là bởi vì nó gây ra tiếng động cực kì nhỏ, lại không giết được người nếu không ghim trúng huyệt. Rồi cô lại đi theo con đường hành lang thông qua cửa chính nép lại một cách rón rén. Tránh xa những ánh mắt của những tên canh gác. Cô đã biết vị trí của Mộ Vấn Lập. Vấn đề bây giờ là làm cách nào để thuận tiện đến đó.

Bập!!!

Bỗng nhiên từ xa một viên đá bay đến. Lục Tuyến Yên có phát hiện ra nó nhưng lại không né kịp. Tốc độ nó lao đi một cách kinh hoàng, chỉ kịp nép đầu đi một chút để nó không va phải cái kính. Ngay bây giờ, nó chính là thứ giúp cô có thể tồn lại ở nơi này.

Đây không phải là một viên đá sần sùi bình thường. Cô ôm lấy cái đầu đang muốn rỉ máu của mình nhìn lên. Trên lầu trên có một cô gái đang đứng đắc ý cười tươi gian manh nhìn cô một tay thảy đá một tay xoay ná. Biết mình bị nhìn thấy cô ta liền thả tay ra, chiếc ná cùng những hòn đá rơi xuống nghe lạch cạch. Rồi cô rời đi vào trong bóng tối. Ở nơi đó, chiếc kính của cô không hiểu làm sao lại chẳng thể nhìn thấy. Đó cũng chính là phòng của Mộ Vấn Lập.

Không chần chừ nữa Lục Tuyến Yên đưa tay rút một khẩu súng ra phòng thủ rồi lại rón rén đi lên trên. Đến cửa của căn phòng đó nhìn vào qua ổ khóa, Lục Tuyến Yên thấy bên trong xa xa còn thêm một cánh cửa, hai bên có hai tên to con lực lưỡng canh gác.

Vừa nãy, cô còn lo sợ mình sẽ ra tay giết người mất. Nhưng bây giờ, nỗi hận về Mộc Vấn Lập không thể nguôi ngoai. Hắn là kẻ đã khiến một người trong gia đình lớn của cô mất đi rời xa trần thế. Cũng khiến cô suốt cuộc đời còn lại chẳng thể tâm sự cùng ai. Ở Lục gia, cô chỉ có ba mình và ông Mộc là tri kỉ. Suy nghĩ đó chợt xảy đến khiến Lục Tuyến Yên nổi điên lên. Cô đạp mạnh cánh cửa lao vào bên trong rồi đóng cửa lại thu hút hai tên lực lưỡng trên kia. Không bận tâm, Lục Tuyến Yên quay lại rút trong thiết bị trên cánh tay mình ra một sợi dây kim loại thật chắc chắn đến nỗi lửa cũng không thể hóa lỏng nó cột chặc hai nắm cửa lại một cách thuần thạo.

Lục Tuyến Yên xoay lưng tiến đến bọn chúng. Tiếng bước chân lộc cộc vang đều khắp hành lang.

Hai tên cao to ấy thoáng chốc đã chú ý đến con người với âu phục đen đang hướng về phía mình. Chúng quay lại nhìn nhau khó hiểu rồi gật đầu quyết định đi với hướng ngược lại với Lục Tuyến Yên. Cô thì vẫn trầm tĩnh như thế, đợi bọn chúng đến.

Đúng lúc, khi cô và chúng chỉ còn cách nhau một mét thì Lục TUyến Yên nhảy lên một tay nắm lấy gáy sau tên này đập ập vào tường thật mạnh đến chảy máu. Còn lại thì giơ chân ra sau, cái chân của đôi giày cao gót đột nhiên phóng ra một con dao nhỏ đâm thẳng vào cổ họng tên còn lại. Thế là, cả hai đều chưa kịp hét lên một tiếng đã rất nhanh cùng chầu diêm vương.

Lục Tuyến Yên nhìn một chút máu dính lên tay mình có chút chột dạ.

Đích đến đã trước mặt đây, còn muốn day dưa ân hận cái gì nữa? Cô đã hứa với ba trước khi qua đời là không được để bàn tay dính máu. Nhưng bây giờ, muộn mất rồi. Lục Tuyến Yên cười khổ, cô giết người rồi!!!

Lục Tuyến Yên mất ba giây để định thần lại. Cô lại trực tiếp bước về phía trước cúi đầu nhìn vào lỗ khóa. Sẵn tiện luôn cúi người về phía trước kéo một đường khuy được may dưới chân quần lên. Liền xuất hiện những loại thanh kim loại lớn nhỏ. Lục Tuyến Yên lần mò rút một cái lên. Tay kia của cô vuốt nó qua một lần, không hiểu sao bỗng nhiên nó sáng lên. Rồi Lục Tuyến Yên lại đẩy vào trong ổ khóa. Nó có ánh sáng, rất nhanh đã nhìn ra và mở được ổ khóa cửa. Lục Tuyến Yên giơ chân đạp mạnh không do dự tiến vào.

Thì ra đây cũng chỉ là một cái bẫy, vừa bước vào khoảng năm bước, cánh cửa tự động đóng lại và khóa chặc.

Phía trước, có cánh cửa sổ đang mở. Qua cái ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ thì nhìn thấy một bóng người cao to đang nhàn nhã nhấp ly rượu đáy. Có lẽ Lục Tuyến Yên đơn thuần đã biết hắn là ai, nhưng thật sự nhìn hắn rất có sức hút, cực kì quýên rũ.

Sau đó, trong cái không gian yên tĩnh lại nghe tiếng đung đưa của ghế ngựa gỗ. Lục Tuyến Yên cảm giác có điều gì đó không hay liền nâng cao cảnh giác dùng súng bắn về trước đúng phía của hắn mà cô đã ước lượng. Nhưng âm thanh rất rõ đã vang lên, là bắn hụt.

Hạ súng xuống cô lại tiếp tục cảm nhận được bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một ai đó. Lục Tuyến Yên đưa súng qua định nhắm vào hắn rồi bóp còi nhưng tốc độ còn chậm. Mộ Vấn Lập đã rất nhanh nắm lấy một bên tay Lục Tuyến Yên ghì chặc, một chân gạt mạnh cho cả hai cùng ngã xuống nằm trên chiếc giường êm ái. Tay còn lại nắm thuần thạo tấm khăn che mặt của cô, còn cái kính, dù đã bị vô hiệu hóa ở không gian này cũng bị hắn tháo đi văng về một góc.

Biết mình đã hoàn toàn bị cho vào tròng nhưng Lục Tuyến Yên vẫn cực kì bình tĩnh. Cô nằm yên một chỗ không chúc nhích mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Vì bây giờ bản thân cô chằng còn gì để mất nữa.

Mộ Vấn Lập cảm thấy cực kì thoải mái với kiểu tư thế nam trên nữ dưới như thế này. Hắn ghé sát vào tai Lục Tuyến Yên mê muội nói.

- Em có biết... anh đã mong chờ khoảng khắc hai chúng ta gặp nhau như thế này bao nhiêu lâu rồi không?! Thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai cả, em càng lớn lại càng khiến anh mê hoặc hơn.

Hắn bỗng nhiên ngưng lời không nói nữa. Chính là đang mong chờ câu nói gì đó từ Lục Tuyến Yên. Nhưng cả hai đều ở khoảng cách cực kì nhỏ như thế, Mộ Vấn Lập cứ cảm thấy như cô chẳng quan tâm đến mình dù chỉ một chút, dù trong tay hắn đang giữ người trong gia đình cô.

Mộ Vấn Lập không chịu nỗi nữa nhất thời lên tiếng.

- Em đến... chỉ để tôi đè xuống giường như thế này thôi sao?!

Lục Tuyến Yên liền rất nhanh trả lời. Giọng điệu như đã rất muốn buông tất cả những bực tức của mình ra ngoài ngay bây giờ.

- Tại sao anh lại biết những thứ về cơ thể tôi?

Từ nãy đến giờ hắn nói gì, chào hỏi cô như thế nào cô cũng không hề quan tâm.

Mộ Vấn Lập nghe xong câu hỏi thì phì cười. Hắn không muốn trả lời chúi mình xuống một bên cổ của Lục Tuyến Yên hít một hơi thật mạnh, làm cho cơn kho chịu trong cô càng ngày càng tăng lên.

- Mùi hương của em thật quyến rũ Lục Tuyến Yên. Nếu anh có thể ôm em mỗi ngày và hưởng thụ nó thì tốt biết bao nhiêu.

Có qua có lại, Mộ Vấn Lập không nhanh không chậm quay sang bên kia. Làn da má của hai người vừa chạm nhau, Mộ Vấn Lập liền cảm thấy sự nhớt nhát truyền đến. Còn ngửi thấy mùi tanh tanh, chứng tỏ đó là máu. À thì ra, là cô gái dưới thân hắn đang chảy máu. Biết là chảy máu thông thường nhưng hắn lại có suy nghĩ khác. Mộ Vấn Lập chồm đến vết thương đưa môi hôn lấy một cái nhẹ rồi ngoạm lấy hút ngấu nghiến. Chính là hút máu. Cơn đau bỗng nhiên truyền đến khiến Lục Tuyến Yên nhíu mày.

- Lục Tuyến Yên!!! Anh muốn máu của em thấm ướt ga giường của anh.

Lục Tuyến Yên rất nhanh đã khinh bỉ trả lời.

- Rất tiếc, giường của anh không có phúc đó.

- Em yêu Mặc Băng Tước sao?

Mặt tượng của Lục Tuyến Yên đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảm xúc. Bắt đầu đảo mắt nhăn mặt cũng giống như tâm cảm của cô hiện giờ. Vì nó không rõ ràng lắm. Lục Tuyến Yên không nghĩ sẽ có ngày mình bị người khác hỏi câu này. Vậy, liệu là cô thích hắn... hay là yêu hắn?

Và tiếp tục, cô lại chọn cách im lặng đáp lại câu hỏi đó. Mộ Vấn Lập chỉ mới một hai lần như đã quen nói tiếp. Y như đang độc thoại một mình.

- Tôi biết tất cả mọi thứ về em Lục Tuyến Yên. Về cuộc sống của em, về cơ thể em, về bí mật của em và cả về gia đình em. Vậy mà em lại yêu hắn, một kẻ mà đến một chút nỗi lòng của em cũng không thấu nỗi. Em đúng là vẫn như xưa, luôn chọn thiệt thòi vì người khác. Như thế càng làm anh yêu em mãnh liệt hơn, và còn muốn em hơn nữa Lục Tuyến Yên...

Mỗi lần Mộ Vấn Lập nói ra một vế thì hắn lại điên cuồng cúi xuống hôn lên từng nơi trên mặt, vai và xương quai xanh của Lục Tuyến Yên. Hắn hành động cũng không khác gì Mặc Băng Tước. Nhưng, nếu là hắn thì thật là kinh tởm. Chưa hết, phía dưới của hắn đã cương cứng hung hăng đâm vào đùi cô. Lục Tuyến Yên bất giác run run. Nhưng đã đến đây rồi thì không thể lui được nữa.

Sau đó, Mộ Vấn Lập có lẽ đã chẳng thể kiềm chế dục vọng của mình nữa một tay lần mò vào trong sườn áo của Lục Tuyến khiến cô cảm thấy có phần hơi mát lạnh đằng sau.

- Tôi hận anh Mộ Vấn Lập.

Lục Tuyến Yên phun ra sáu chữ và còn cố ý nhấn mạnh tên của hắn. Để hắn biết rằng cái tên này đã in hằng vào trong tâm trí của cô. Lục Tuyến Yên đôi mắt có phần hơi căm phẫn nhìn hắn, đôi mắt như muốn phóng ra tia lửa.

Mộ Vấn Lập từ nãy đến giờ luôn giữ trạng thái chủ động nhưng bây giờ lại bị lật kèo. Hắn mở to mắt nhìn cô tức giận vùng tay cô ra khỏi mình như thể nó là thứ dơ bẩn. Hắn đứng dậy hét lớn.

- Cút!!!

Lục Tuyến Yên không do dự ngồi dậy. Thời gian lâu như thế cô đã sớm kích hoạt được chức năng còn lại hiếm có của kính áp tròng mình đang đeo. Cô đi đến góc tường cỏi trói cho cô gái đang bị buộc tay chân bịt cả miệng rồi kéo đi. Đây chính là người của Lục gia mà hắn đã bắt đi.

Cô rời khỏi đó một cách rất thuận lợi đến khi leo luôn lên xe. Lúc này cô gái kia mới dám òa khóc ào vào người Lục Tuyến Yên. Cô đưa tay vỗ lưng dỗ dành cô ấy.

- Tôi xin lỗi NiuLy.

- Không tiểu thư, cảm ơn cô đã không màn tính mạng cứu một đứa hầu gái thấp hèn như tôi.

Sau một hồi khóc lóc cả hai rất nhanh trở về tư thế. Lục Tuyến Yên bắt đầu lái xe nhủ rằng cần rời xa nơi này càng sớm càng tốt.

- Tiểu thư!!!

Trên đường đi cứ cảm thấy NiuLy cứ nhìn mình. Dù cũng là người trong Lục gia nhưng cũng tương đối khó chịu. Cô thở phào khi khi nghe NiuLy lên tiếng gọi.

- Tiểu thư bị thương sao?

- Sao?

Cô vội dừng lại tấp ngay vào lề đường định thần lại một chút kiểm tra xem bản thân mình có đau nhứt chỗ nào không. Nhưng nào có?!

- Đây này!!!

Niu Ly đưa tay chỉ vào vết máu vươn ra chảy xuống như giọt nước trên xương quai xanh của Lục Tuyến Yên. Cô nhìn nó rồi đưa tay chạm vào nhưng lại thôi, quyết định vớ người lên trước cầm lấy tấm khăn giấy chậm nhẹ. Vết máu được lau đi sạch sẽ, nhưng bên dưới chẳng có vết thương nào cả.

...

Trong Lục gia ở đại sảnh chính, tất cả mọi người đều rất im lặng nhìn lên tấm di ảnh mới tinh. Thời gian tưởng niệm này cứ kéo dài như thế, tưởng chừng như là mãi mãi.

NiuLy có nghe mọi người kể lại tất cả sự việc mà Lộc đã làm. Họ không biết cô muốn làm gì chỉ lủi thủi vào giáo đường. Nơi mà hiện tại không ai được đặt chân đến ngoài những người quét dọn mang thức ăn. Thật lâu sau không thấy cô ấy trở ra nữa.

...

Trong căn phòng tối om, Lục Tuyến Yên đã ở đó tận ba ngày. Cô ôm lấy một bên tóc của mình dựa vào cánh cửa ra vào bấy lực như kẻ vô hồn. Phải cố lắm mới có thể nhấp điện thoại lên nhấn phím gọi một cuộc gọi đi ngoại quốc.

Tại một căn phòng VIP trong khách sạn năm sao nổi tiếng ở Luân Đôn, một người phụ nữ đang nằm yên trên giường trong căn phòng tối om. Điện thoại chợt vang lên khiến bà choàng tỉnh. Nhạc chuông này bà chỉ đặc biệt cài cho một người. Bà định đánh một câu bằng tiếng anh, giọng bà trong trẻo, nghe sao thật dịu dàng ấm áp. Thật khó tin bà là kẻ đã ngoài năm mươi. Vì đang nói chuyện với con gái dù đang ngư trụ sống trên mảnh đất quê hương đã không biết bao lâu bà thành thạo nói với đối phương bằng tiếng Trung.

- Ta nghe đây con gái.

- Con giết người rồi!!!

Bên đầu dây kia im lặng một hồi lâu rồi lại cất tiếng.

- Eny, con trưởng thành rồi. Bây giờ ta có nhăm mắt cũng đã mãn nguyện. Phái Alextra giao lại cho con.

- Đừng mà mẹ!!!- Lục Tuyến Yên bỗng nhiên mếu máo.- Ông Mộc mất rồi, con chỉ còn một mình mẹ...

- Ta hiểu mà con gái...

Hai người cứ thế nói chuyện qua lại. Không biết mẹ của Lục Tuyến Yên nói gì mà khiến cô từ một trạng thái khóc lóc vì sợ hãi cô đơn trở nênvui vẻ cười đùa ráo đi nước mắt.

Cũng chẳng biết, đêm ấy Lục Tuyến Yên có nhắm mắt được giây nào không.

***

Chương 34: Trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.