Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 25: Dư Vỹ trở về.
- Họ là bạn của tôi. Là từ thuở nhỏ và thời đại học... nhưng chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh chứ?!
Mặc Băng Tước chỉ im lặng không nói.
- Từ thời đại học vốn dĩ chỉ có một mình. Nhưng rồi cho đến khi cuộc thi hoa khôi của trường, bốn chúng tôi đã thân với nhau. Gồm tôi, Quách Ân, Tuệ Mẫn và Dư Vỹ.
Mặc Băng Tước nghe cô kể, cũng im lặng lắng nghe mà không nói gì.
- Tuy vậy nhưng sự hạnh phúc đó chỉ kéo dài bốn năm đại học. Sau đó, chúng tôi hoàn toàn bị chia nhau ra. Vì một số lí do... nếu có ngày, tôi sẽ giới thiệu cho anh người đạt giải nhất trong bốn chúng tôi.
- Cô nghĩ tôi có hứng thú sao?
- Tắt... anh có thể đừng làm mất hứng người khác như vậy không? Hứ!!
Cũng tốt, như vậy mà hắn không còn nhìn cô với ánh mắt tra khảo nữa. Hắn đứng dậy.
- Đến công ty.
Lục Tuyến Yên vui vẻ đứng dậy chạy lên lầu. Hắn bỗng nhiên nói vọng lên.
- Không cần mặc quần áo nhân viên.
Lục Tuyến Yên hiểu ý miểm cười, cái này không phải là muốn cho cô nghỉ làm, chỉ là cho cô được thoải mái một bữa. Và chắc chắn, lần này cô sẽ được đi bằng lối bí mật của hắn. Nghĩ đến đây Lục Tuyến Yên cao hứng lên phòng chọn đồ sau đó xuống ngay. Cô mặc bên trong là áo sơ mi của hắn dài đến tận đầu gối. Không biết tìm ở đâu ra một cái áo khoác người nam tính nhỏ nhắn, một lúc sau hắn mới ngộ ra nó là của Tống Liêm.
Lục Tuyến Yên biết bản thân vì sao lại thoải mái thế này. Cũng chỉ là nghe theo tiếng nói con tim mình, nó nói rằng hãy vui vẻ khi ở bên hắn, cô sẽ không phải chịu khổ. Với lại, thật sựkhi bên hắn cô luôn cảm thấy yên bình khó đoán, chỉ cần rời xa hắn là lòng bức rức khó chịu bồn chồn không yên. Còn về cái chuyện giường chiếu kia, Lục Tuyến Yên không thực sự cảm thấy phiền lầm ngược lại bản thân còn cảm thấy rất hài lòng với nó. Cái này có thể gọi là nhu cầu sinh lí chăng?
Mỗi con người đều có nhu cầu sinh lí riêng của mình. Giờ thì cô đã nhận ra của mình là gì, phải chăng là tình dục?
- Tối nay chúng ta sẽ gặp Tống Đăng Tường.
Bước chân Lục Tuyến Yên có hơi hụt hẫn rồi lại trở lại bình thường. Vì bỗng nhiên có cảm giác bất an xảy đến. Không biết là đến với hắn hay là đến với cô.
- Ta lại ăn cơm rồi mới đi gặp ông ta chứ?
Hắn gật đầu nhẹ, Lục Tuyến Yên lại tiếp tục nở nụ cười. Kể từ giờ đây, Lục Tuyến Yên đã có người cùng nhau ăn cơm uống nước rồi.
Niềm vui của cô cứ như vậy mà kéo dài đến khi lên xe của hắn. Mặc Băng Tước nhìn qua gương chiếu hậu vẻ mặt của cô, nó hồn nhiên đến nỗi không thể nhìn ra trong cái ánh mắt đó chất chứa thứ gì không phải là một màu thuần khiết. Bỗng nhiên hắn nghĩ, quá khứ con người chính là thứ tàn nhẫn nhất phải không? Nó có thể thay đổi một người như dời núi Thái Sơn, một thứ mà chẳng phải là hiện vật.
...
Trong sân bay đông nghịt người qua lại, xung quanh hầu như mọi người đều ríu rít ôm ấp nhau sau bao nhiêu lâu không gặp mặt. Nhưng trong đó, hình như chỉ duy nhất một người vẫn ung dung đi ngược dòng người đơn độc kéo vali về phía cổng sân bay. Dư Vỹ vuốt tóc rồi tháo kính, một vẻ đẹp rạng ngời khó ai sánh bằng.
Hai mắt Dư Vỹ to tròn nhìn quang cảnh xung quanh mình, dường như chẳng có gì thay đổi. Dư Vỹ vận trên mình một bộ đầm liền thân màu vàng phô ra ba vòng đầy đặn 90-60-90. Hai chân bước uyển chuyển trên đôi guốc đỏ chót trong ánh mắt say đắm của bao chàng trai. Khiến cho bạn gái họ phải nhìn Dư Vỹ bằng ánh mắt ganh ghét khó ưa. Nhưng cô lại thích điều đó quay.
Những ánh mắt đó khiến cô đã tự tin rồi càng tự tin hơn với ngoại hình của mình. Dưa Vỹ nhếch môi hình bán nguyệt với màu son đỏ chót. Đôi môi mỏng manh mấp máy một chút. Hai mắt cô rất to và còn tròn nữa cực kì hạp với khuôn mẫu khuôn mặt, nó gần như chữ điền nhưng cũng gần giống trái xoan. Mũi thì hơi tẹt như cũng hơi cao vừa vặn với tỉ lệ khuôn mặt, xương mặt nâng lên hạ xuống theo đường đi của chân mày khiến Dư Vỹ trong mắt mọi người càng trở nên hoàn hảo.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, dù thật sự cảm thấy phiền nhưng Dư Vỹ vẫn phía bắt máy. Chuông to như thế, không bắt cũng kì.
- Alo.
- Con đã đến nơi chưa.
- Con đến rồi, ba mẹ không cần đến, con sẽ bắt xe về thẳng công ty.
- Được được. Tối về nhé Vỹ Vỹ, mẹ nấu cho món mà con thích nhất. Một năm ở Mĩ chắc con ăn toàn sơn hào hải vị nên thiếu hương vị quê hương phải không...
- Thôi được rồi được rồi. Tối con sẽ về công việc đã hoàn thành.
Nói rồi Dư Vỹ tắt máy chẳng để mẹ mình nói thêm câu nào đi thẳng ra ngoài bắt taxi đến công ty.
- Đến Băng thị.
...
Sau khi xuống xe Lục Tuyến Yên mới nhận ra mình đang ở tầng hầm. Cô bước ra khỏi xe theo sau hắn không nói lời nào. Đây rồi, chính là lối đi bí mật mà hắn thường dùng để không bị nhân viên xuất hiện. Trong cái Băng thị này có ba thứ mà Lục Tuyến Yên vẫn chưa khám phá ra cái hiện đại của nó. Một là thứ hiện đại sắp sùng nó để di chuyển, hai cái còn lại là hai cái nhà náy để sản xuất đồng hồ kia. Nhưng mà cô lại có hứng thú với cái nhỏ hơn. Nếu được chắc chắn sẽ lẽn vào xem sao?
- Nghĩ gì vậy?
Lục Tuyến Yên liền giật mình nhìn sang hắn, rồi mớ nhận ra bản thân mình đã đứng trong thang máy tựa lúc nào. Và tốc độ của nó cũng rất nhanh, thoáng chốc đã đến tầng bốn mươi. Và Lục Tuyến Yên vẫn chưa xem xét được gì hết. ()
Cánh cửa thang máy đã mở ra báo hiệu đến tầng bốn mươi. Nhưng Lục Tuyến Yên chỉ kịp nhớ được hình dáng kết cấu của nó chính là xung quanh được bao phủ bằng một màu đen công nghệ. Với lại trong lúc di chuyển lên cô còn thấy rất nhiều chữ cái nhỏ nhảy lòng vong xung quanh rất rối loạn cho nên không thể nhận ra đó là gì. Có lẽ là mật mã gì chăng? Lần sau chắc chắn sẽ theo hắn đến nơi này một lần nữa, một lần nữa. Vừa nói Lục Tuyến Yên vừa giơ tay thanh nắm đấm nâng lên như muốn nói rằng "chai dộ".
- Còn đứng đó làm gì?
Cô hớ người nhìn hắn rồi hạ tay xuống bước ra khỏi thang máy. Thì ra cánh cửa chính là tấm gương dài to một cách bất thường như thế này bên trong phòng riêng của hắn. Nếu như vậy có thể cho rằng ngoài hắn thì chỉ có mình cô đặt chân vào trong này rồi. Tại sao hắn lại đối xử với cô đặt biệt thế nhỉ?
- Này Băng à, anh là tổng giám đốc của Băng thị tại sao lại phải di chuyển một cách...
- Không phải lén lút. Mà là đang kiểm soát nhân viên của mình.
- ... - Hắn luôn phản ứng nhanh nhẹn, hơn cô tưởng.
Ra khỏi đó liền thấy Liễu Hê và Khả Sanh ngồi tán gỗ ở salon. Họ cũng chẳng còn gì bất ngờ nữa khi thấy Lục Tuyến Yên bước ra từ căn phòng đó. Những chuyện này đều do Mặc Băng Tước quyết cả. Nếu hắn chọn cách tin tưởng một ai đó như thế thì chắc chắn người này sẽ không làm họ thất vọng.
- Lục Tuyến Yên!!
Liễu Hê trố mắt nhìn Lục Tuyến Yên trong bộ trang phục đơn giản là áo sơ mi nam và áo khoác jean nhỏ nhắn. Nhìn cô như này nhỏ con cực kì, lại rất là đáng yêu trong mắt người khác. Khả Sanh bên cạnh cũng chăm chú ngắm nghía một chút, trên đời đây là lần đầu tiên anh thấy một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi lại trông trẻ trung năng động như thế khi đổi cách ăn mặc.
- Xoay một vòng tôi xem nào.
Nghe vậy cô liền làm theo xoay một vòng cho Liễu Hê xem. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là áo sơ mi, xoay một chút mà xém đã lộ hết nội y rồi. Thế là chỉ mới nửa vòng hắn đã kéo Lục Tuyến Yên lại giấu ngay sau lưng.
- Lại kia ngồi.
Hắn chỉ tay, là vị trí chiếc ghế tổng giám đốc đã được thay mới.
- Tôi được dùng máy tính chứ.
Nghe đến đây Mặc Băng Tước liền thay đổi thái độ lạnh lẽo nhìn Lục Tuyến Yên, ánh mắt có thể phóng dao mà giết người. Thật sự lúc này muốn đùa giỡn với hắn chút, nhưng trông nghiêm túc như thế thì ai dám hé răng nữa đây?
- Ý tôi là... tôi có thể dùng máy tính của mình chứ?
Lần này hắn không nói gì, sắc mặt trở lại bình thường mà quay sang Liễu Hê và Khả Sanh.
- Vào vấn đề thôi.
Cả ba người họ đều ngồi xuống salon đối diện nhau, lúc này Lục Tuyến Yên đi sang bàn làm việc lấy máy tính thì nghe rõ ràng lời Liễu Hê nói.
- Đã sa thải 134 nhân viên ở tầng một và tổng cộng 123 nhân viên ở các tầng khác. Có tổng cộng là 198 nữ nhân viên và còn lại là nam.
Lục Tuyến Yên ngồi xuống ghế kinh hoàng lẩm nhẩm số nam nhân viên bị sa thải, lên đến tận 59 người. Nhưng thế quái nào lại đuổi họ? Tận 134 người ở tầng 1. Không phải là cái lần hắn cùng cô dùng bữa ở cănteen đó chứ? Lúc ấy hắn ăn xuất ít hơn, không lẽ là để xem xét chất lượng nhân viên của mình sao? Nhưng mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có thể quyết đoán như thế, hẳn hắn ít nhất cũng phải có một đầu óc tinh vi lanh lợi cùng cái trí nhớ siêu phàm rồi.
Vậy cô có làm gì sai để bị hắn đuổi đi không ta? Cô có ăn chơi xa đọa lắm không? Có trang điểm lòe loẹt lắm không?
- Làm gì vậy? Có muốn ăn trưa không?
Hắn xuất hiện ngay trước mắt Lục Tuyến Yên trong một không gian không hề phát ra tiếng động. Nghe hắn nhắc đến ăn cô lại đói bụng, đồng thời cũng lo cho cái công việc của mình hiện tại. Nuốt nước miếng xuống cô nói.
- Tôi cũng đói rồi.
What!! Mày nói cái *** gì thế? Phải nói là "Tôi vẫn còn no" chứ. Đúng là không thể phản bội lại con tim mình mà.
- Đồng phục bên này. Tuyến Yên, thay rồi hãy cùng Băng xuống dưới nhé.
- Tôi... ăn cùng anh sao?
- Vấn đề gì?
- À... không!! Không gì cả.- Lục Tuyến Yên cười ngượng nhìn hắn.- Chúng ta đã cùng nhau một lần thì cũng có thể lần hai mà.
- Vậy lần ba rồi sẽ có lần bốn chứ?
- Anh... vấn đề này không liên quan đến ăn uống. A!!
Mặc Băng Tước không thương tiếc búng vào trán Lục Tuyến Yên một cái rõ đau.
- Đầu óc còn rất tinh vi đấy.
Lục Tuyến Yên đỏ bừng mặt, hắn nói không sai. Cô đúng là có đầu óc đen tối mà.
Thấy hắn đã đi đến cầu thang Lục Tuyến Yên liền lấy bộ âu phục giành cho nhân viên vào trong phòng thay đồ rồi phóng ra như một chiếc xe tăng. Hắn khoanh tay chờ đợi, trông thấy cô liền nhấn nút xuống tầng dưới cùng.
Lúc này Lục Tuyến Yên chỉ nghĩ đến một phương án. Liệu lần này hắn sẽ đuổi thêm bao nhiêu nhân viên? Và trong số đó có Lục tiểu thư này hay không? Haong mang thật!! (=.=!!)
Trông thấy Lục Tuyến Yên lại bước ra cùng anh chàng đẹp mã đó, Liễu Nạch từ xa đã cảm thấy ghét rồi còn cay cú hơn. Cô đưa cho cô gái hầu cạnh mình khay cơm rồi đi đến quầy dành cho các đầu bếp.
- Nhan sắc của ta đây làm sao có ai sánh bằng.
Liễu Nạch vừa nói vừa trộn cơm lên cho vào miệng nhai nhồm nhoàm. Cô ta nhếch miệng nhìn Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước ngồi xuống một cái bàn trông miệng lẩm nhẩm.
- Lại sắp thành heo đói rồi.
Hai cô hầu bên cạnh chả biết gì đâu. Nhưng nhìn Liễu Nạch cười cũng cười theo cho có cớ thôi. Chứ biết cô ta đã làm cái ** gì.
Đúng như dự đoán, lần này lại là Lục Tuyến Yên đi lấy thức ăn. Mặc Băng Tước trong thấy cô như thế cũng không ngăn cản ngồi yên đợi đồ ăn đến.
Và cũng không nằm ngoài dự đoán, Lục Tuyến Yên lấy cho mình một suất thật to hết mức. Còn hắn như đã quá quen với việc này nên cũng không nói gì nhiều nữa. Cả hai cùng nhau cắm cúi ăn. Quy luật được đưa ra là khi ăn không được hé miệng.
Lục Tuyến Yên vừa cho vào miệng miếng đầu tiêng và nhai liền cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Vì cô dị ứng với cái gì sẽ cực kì nhạy cảm với thứ đó. Và, trong nước chan cho cơm của cô lại có mùi của tôm chiên. Không chần chừ thêm giây phút nào Lục Tuyến Yên ôm miệng chạy khỏi đó. Cô muốn tìm thứ gì đó để nhả toàn bộ thức ăn vào.
Mặc Băng Tước ban đầu vẫn ăn rất ngon lành. Nhưng khi nhìn thấy Lục Tuyến Yên ôm bụng chụp miệng như thế chỉ nghĩ đến một phương án. Khổng lẽ có thai rôi?
Đó cũng chỉ là nghi hoặc, hắn vẫn đi theo sau xem sao.
Lục Tuyến Yên nhìn thấy một cái sọt rác trước mắt liền dừng lại ói tất cả thức ăn vào đó. Cơ thể cô bắt đầu nóng lên, cảm thấy rõ ràng làn da mình không còn mịn màng như trước nữa.
Mặc Băng Tước cũng vừa vặn đến nơi xuốt lưng cô hỏi hang.
- Không sao chứ?
Lục Tuyến Yên liền nói.
- Tôi bị dị ứng với hải sản.
Nói rồi cô nép vào thân người to lớn của hắn mong sẽ che mình đi trước mặt mọi người. Hắn cũng hiểu liền cởi áo khoác của mình choàng lên đầu Lục Tuyến Yên rồi dẫn cô đi.
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Khu y tế của Băng thị.
Là bất quá hắn mới đưa cô đến đây. Nếu không thì đừng hòng một lần đặt chân đến.
...
Thấy Lục Tuyến Yên chạy đi Liễu Nạch liền cười như được mùa, hai cô gái bên cạnh cũng không kém cười như con điên. Cuối cùng cũng được một lần hả dạ, một lần vật ngã được con đàn bà này.
Chuyện là lúc nãy nhân lúc các đầu bếp lo cho món khác Liễu Nạch đã nhanh chóng múc một muỗng lớn nước chan của tôm chiên mà rải đều lên thứ thịt mà lúc nào cũng thấy trong khay cơm của Lục Tuyến Yên. Chỉ biết là cô ta dị ứng, chứ ai ngờ lại nặng đến vậy.
- Hahaha.
...
Lục Tuyến Yên được hắn đặt xuống cáng. Sau khi mông vừa chạm lên chất vải mềm mại cô liền thò một bàn tay ra nắm lấy mép chăn phủ lên mình. Kín tay chân lẫn kín đầu. Tình cờ Mặc Băng Tước nhìn thấy, những đốm đỏ chi chít trên mu bàn tay của Lục Tuyến Yên.
Lúc này bác sĩ phụ trách khu y tế ở đây cũng xuất hiện. Đó không phải ai khác chính là Dư Vỹ. Cô khoác lên người chiếc áo blu bó sát lộ ra đường cong trên cơ thể. Mặc Băng Tước chán ghét quay mặt đi hướng khác.
Dư Vỹ cũng không ngờ người đến nơi này lại là Mặc Băng Tước. Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng lịch lãm của hắn khiến cô thẹn thùng đỏ mặt, sau một năm đi công tác nước ngoài quay về, dung mạo của anh vẫn không thay đổi.
- Người bệnh.
Hắn chỉ buông hai chữ nhưng cũng chẳng nhìn thẳng vào mặt Dư Vỹ. Cô liếc mắt sang người được cho là bệnh nhân đang ngồi một cục trên cáng, nhỏ con như thế chắc là phụ nữ rồi.
Dư Vỹ bắt đầu đeo bao tay cao su vào nhẹ nhàng lật một chút chiếc khăn xem như thế nào. Trùm kín như thế này chỉ có thể là dị ứng.
Nhưng khi vừa nhìn thấy làn da với những đốm đỏ ửng kia, Dư Vỹ ngay lập tức biết đối phương là ai. Cô tức giận lùi một chân ra sau thản nhiên nói những lời nói như đã thuộc lòng từ rất lâu.
- Bệnh nhân bị dị ứng với hải sản, tôi sẽ đi kê thuốc.
Nghe thấy giọng nói này, Lục Tuyến Yên không ngần ngại nhan sắc của mình tệ hại như thế nào liền chồi một chút ra khỏi khăn, và đó chính là Dư Vỹ, không sai vào đâu nữa.
- Dư Vỹ, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.
- Đừng nói như kiểu chúng ta là bạn.
- Cậu vẫn không thể tha thứ cho tớ sao?
- Khi nào Tuệ Mẫn sống lại, tôi nhất định sẽ còn yêu thương cô, giống như nỗi hận của tôi hiện tại vậy.
Nói rồi Dư Vỹ rời đi ngay. Còn lại Lục Tuyến Yên một mình trong phòng bệnh. Sao cô đau quá!! Đau lắm. Nhưng sao lại không khóc được?
Lục Tuyến Yên vội vớ cánh tay đầy mận đỏ ra khỏi không khí vớ lấy điện thoại. Trong chăn nhấn một con số rồi nhấn gọi.
Bên Mĩ hiện giờ đang là đêm. Quách Ân vừa tắm xong rời khỏi phòng tắm liền nhận được cuộc gọi. Và cái nhạc chuông này chính là cuộc gọi từ Trung Quốc. Cứ nghĩ rằng đó là bố mẹ nên rất niềm nở cầm lên. Nhưng khi nhìn thấy dãy số cùng cái tên lưu trên màn hình Quách Ân liền trở nên nghiêm trọng. Lục Tuyến Yên ư? Cô ấy chưa bao giờ chấp nhận bỏ một số tiền lớn để gọi đi ngoại quốc.
- Alo.
- Dư Vỹ... cậu ấy ở Băng thị.
***
Chương 26: Lại phải dời.
_Tớ muốn nói lời xin lỗi.Vì hôm nay gặp một số trường hợp quá cay cú và ức chế nên đã không kiềm được mà văng tục. Nhưng không sao, tác giả đã dùng ảo thuật biến nó thành dấu sao rồi:'>_
Mong mọi người thông cảm~~~