Có người...... Đang ấn chuông điện.
Cao Dịch Khải không muốn tỉnh lại,nhưng tiếng chuông vẫn cố chấp vang lên, vang lên như vĩnh viễn sẽ không dừng loại.
Trốn không được chuông điện bướng bỉnh,hắn kéo thân thể nặng nề,miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy.
Ngày hôm qua sau khi tan việc,Khuyết Thánh Vĩ tới nơi này,còn giúp hắn tìm bác sĩ.
Không nhớ được xảy ra chuyện gì,chỉ mơ hồ nhớ được Khuyết Thánh Vĩ mắng hắn, mắng hắn tại sao biến mình thành như vậy.
Ngăn tủ bên giường,còn đặt thuốc do Khuyết Thánh Vĩ giúp hắn mua.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào,hiện tại hẳn là đang giờ làm việc,có người nào tới tìm hắn nha?
Chuông điện quấy nhiễu hồi lâu,Cao Dịch Khải rốt cục xuống giường.
Hai ngày này hắn không xuống giường,cho nên khi chân tiếp xúc đến sàn nhà,để cho hắn có loại cảm giác xa lạ.
Đứng dậy,nhưng chân mềm nhũn, hắn vội vàng bắt được một bên hộc tủ cố gắng ổn định mình.
Đi ra ngoài cửa, tiếng chuông điện vẫn chưa từng gián đoạn.
Mở ra khóa bên trong,hắn rốt cục mở cửa ra ——người đứng ở ngoài cửa là Phạm Quân Thần.
“Dịch Khải,nghe đồng nghiệp em nói em ngã bệnh.” Lúc thấy Cao Dịch Khải,trong thanh âm Phạm Quân Thần lộ ra lo lắng.
Hôm nay vốn là ngày Cao Dịch Khải đến Bách Thái,nhưng đến là một người thay thế, hắn từ trong miệng người khác mới biết được tin tức Cao Dịch Khải ngã bệnh.
Biết hắn đã bị bệnh hai ngày,Phạm Quân Thần ở công ty một khắc cũng đợi không được,không để ý bí ánh mắt kinh ngạc của bí thư,trong thời gian làm việc hắn chạy ra khỏi công ty.
Ánh mắt quan tâm nhìn đến thân hình tiều tụy,chuyển sang lo lắng.”Em có chuyện gì,tại sao đột nhiên bệnh nặng như thế?”
Nhưng sự quan tâm của hắn, Cao Dịch Khải chịu không nỗi —— Phạm Quân Thần quan tâm,hắn cũng chịu không nỗi.
Hắn trở tay muốn đóng cửa lại, Phạm Quân Thần kinh ngạc,đang hỏi đột nhiên nhanh chóng chen vào bên trong cửa.
“Mời...... Rời đi.”
Cao Dịch Khải miễn cưỡng mở miệng,mặc dù hắn bây giờ,ngay cả mở miệng nói chuyện cũng vô cùng cố hết sức.
“Dịch Khải? Em có chuyện gì?”
Phạm Quân Thần không hiểu Cao Dịch Khải tại sao lạnh lùng.
Cao Dịch Khải tức giận nhìn chằm chằm hắn,muốn chỉ trích hắn,chỉ trích hắn tại sao có vợ có con,còn muốn phát sinh quan hệ với hắn.Nhưng hỗn độn trong đầu, nhưng một chữ cũng chen chúc không ra.
“Anh đi đi ——”
Không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nhìn thấy hắn, thấy hắn, sẽ làm mình không khỏi nhớ tới… khuôn mặt tương tự hắn,nhắc nhở sai lầm hắn mắc phải.
Dùng sức nói,cảm giác choáng váng lại đột nhiên đánh tới,Phạm Quân Thần thấy thế, vội vàng đi đến đở lấy hắn.
“Tránh ra!”
“Nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Phạm Quân Thần cái gì cũng không tính nói sao? Hắn đến tột cùng muốn gạt mình đến khi nào?
Lý trí kéo căng như dây cung,trong nháy mắt toàn bộ bộc phát.
“Anh kết hôn rồi, phải không?” Lời ra khỏi miệng,trong nháy mắt kia Cao Dịch Khải kinh ngạc tĩnh táo trong giọng nói mình.
Hắn cảm giác được Phạm Quân Thần ôm hắn cả người cứng đờ.
“Em biết?”
Nghe thanh âm của hắn,Cao Dịch Khải tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đứa nhóc kia thật sự là con hắn ——
Mãi cho đến một khắc tiếng kia ra khỏi miệng,Cao Dịch Khải mới phát giác mình vẫn mong đợi, mong đợi tất cả chỉ là hắn hiểu lầm,đứa bé kia không phải con của hắn,nhưng những lời Phạm Quân Thần vừa nói,làm tất cả hi vọng của hắn hoàn toàn vỡ nát!