Lấy Thân Phận Bạn Thân Để Bên Em

Chương 24




Trong lúc coi, cảnh phim có một vài chỗ khá kịch tính làm cho Tô Băng Linh bị giật mình. Khi vừa thấy thế Vương Hạ Vũ liền quay sang nhìn, lo lắng quan sát biểu cảm của cô.

Tô Băng Linh cầm hộp bắp rang trong lòng vừa xem vừa ăn, Vương Hạ Vũ không thích ăn lắm nên anh chỉ bốc một vài lần rồi thôi, còn lại đều do cô ăn hết.

Ăn xong cô bỏ hộp rỗng gọn gàng vào bên dưới sàn, để tiện cho việc xem phim rồi tí hết phim sẽ mang ra ngoài vứt sau.

Phim đoạn đầu rất gây cấn và hài hước nhưng đoạn sau lại rất buồn, khiến cho Tô Băng Linh không kiềm chế nổi nữa mà rơi nước mắt.

Giọt nước mắt vừa rơi xuống cô đã nhanh chóng đưa tay lên lau đi, nhưng vẫn là Vương Hạ Vũ nhanh hơn mà nhìn hết vào tầm mắt.

Anh lục lọi kiếm gì đó trong túi áo khoác, nhanh chóng lấy ra một bịch giấy và đưa sang lau cho cô.

Tô Băng Linh mặt mày mếu máo quay sang nhìn anh, hoàn cảnh này khiến cô càng muốn khóc thật to. Nước mắt như thi nhau tuôn trào, cô không thể nào kiểm soát được nữa.

Vừa đúng lúc đó phim chiếu cũng đã hết, đèn bên trong rạp được bật tất cả lên sáng trưng. Những người khác cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tô Băng Linh liên tục oà khóc, Vương Hạ Vũ lau nước mắt cho cô mãi không hết. Thấy càng ngày cô càng khóc nhiều hơn thì vội đứng dậy kéo cô ôm vào lòng an ủi.

"Nín đi nào… Chỉ là phim thôi mà, có phải sẽ trở thành sự thật đâu mà cậu khóc như thế."

"Ai mà biết được, lỡ nó có ở hiện thực thì sao?"

Tô Băng Linh thút thít đáp lại lời của Vương Hạ Vũ, giọng của cô còn có chút nấc lên. Vương Hạ Vũ phải nói liên miên những câu nói an ủi nhưng Tô Băng Linh vẫn không có dấu hiệu ngừng khóc.

Anh phải khoác vai cô đi ra ngoài, bàn tay rảnh rỗi đưa lên xoa nhẹ đỉnh đầu Tô Băng Linh. Miệng bịa đại ra một câu chuyện phía sau của bộ phim vừa xem, cô có vẻ như đã bị thuyết phục nên dần ngừng khóc.

Tô Băng Linh nói với Vương Hạ Vũ là mình muốn vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại, anh cũng chẳng phản đối gì mà đứng ở phía trước chờ cô.

Lúc Tô Băng Linh đi ra, cô dường như nghe thấy Vương Hạ Vũ đang nói chuyện với ai đó. Cố gắng thò đầu ra xem chuyện gì thì thấy anh đang đứng với một cô gái.

"Xin lỗi, tôi có người yêu rồi."

"… Anh nói xạo đấy à?"

Tô Băng Linh chẳng thấy Vương Hạ Vũ nói gì nữa, chỉ thấy anh bấm gì đó ở điện thoại rồi đưa sang trước mắt cho cô gái kia xem.

Đứng ở góc độ của cô không thể thấy được màn hình của anh đang mở cái gì, Tô Băng Linh tò mò nhíu mày nhướn chân lên cố gắng xem là gì nhưng mãi không xem được.

Cô gái kia sau khi thấy màn hình điện thoại anh đưa sang thì liền lộ ra vẻ mặt khó xử, rối rít cúi đầu xin lỗi Vương Hạ Vũ rồi chạy đi.

Tô Băng Linh đưa tay chỉnh lại đồ rồi nhẹ nhàng bước ra như chưa từng nghe thấy vụ việc vừa rồi. Cô ngó anh, dùng ánh mắt tò mò nói:

"Tớ ở trong nghe thấy cậu đang nói chuyện, với ai thế?"

"À, người ta tới xin phương thức liên lạc thôi."

"Sau đó cậu nói sao?"

"Không có gì, con nít con nôi biết gì mà hỏi!"

Vương Hạ Vũ dùng giọng trêu chọc mà nói với Tô Băng Linh, cô nghe xong có chút trầm tư, nụ cười trên mặt cũng biến mất đi.

Cả hai cùng mở cửa đi xuống bên dưới tầng hầm để xe, Tô Băng Linh sau đó chẳng nói thêm câu gì, lâu lâu ngước lên nhìn Vương Hạ Vũ rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Xuống tới xe, Vương Hạ Vũ mặc áo khoác của mình lên cho Tô Băng Linh, lấy trong xe ra tấm che nắng ra mặc lên cho đối phương.

Suốt quá trình Tô Băng Linh chẳng nói câu nào, làm cho Vương Hạ Vũ cảm thấy làm lạ. Lên tiếng hỏi cô có chuyện gì nhưng câu trả lời lại là không có gì…

Trên đường về nhà Vương Hạ Vũ bắt chuyện với Tô Băng Linh nhưng cô chỉ trả lời cho có rồi thôi, không muốn tiếp tục trò chuyện với Vương Hạ Vũ nữa.

Chạy đến tới nhà, Tô Băng Linh nhanh chóng cởi bỏ hết tất cả ra rồi đưa sang cho Vương Hạ Vũ, tiện tay lấy chiếc túi đang được anh đeo trên cổ ra cầm trên tay mình.

"Tớ vào đây, về cẩn thận!"

Nói dứt câu cô liền đi vào trong, không có một cái ngoảnh đầu lại nhìn anh. Trong lúc trong thang máy Tô Băng Linh không ngừng suy nghĩ đến việc Vương Hạ Vũ nói ban nãy.

Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu cô. Cậu ấy có người yêu rồi à? Là ai thế? Có từ bao giờ vậy, sao mình chẳng biết gì hết? Tại sao lại giấu mình.

Tô Băng Linh cảm thấy buồn bã mà cúi mặt xuống đất, nhìn chăm chăm vào một khoảng không. Vào đến nhà, cô thẳng chân đi về phòng của mình.

Cánh cửa được đóng lại, cô ngồi gục xuống rơi nước mắt. Nhớ lại bộ phim tình cảm nam nữ ban nãy vừa xem cô lại khóc càng nhiều hơn, khóc đến mức nằm rạp xuống đất ngủ thiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.