Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 83: Sứ giả




Lý Tri Mân chung quy không có yêu cầu Ứng Vô Cữu nói với Ứng Khâm cái gì chỉ ra mặt tiếp kiến Ứng Vô Cữu, nói chút lời cảm tạ hắn tới cứu viện rồi hứa sẽ hướng triều đình thưởng công linh tinh, lại thưởng chút chiến lợi phẩm. Sự thương cảm và phẫn nộ một ngày trước mà hắn không muốn cho người khác thấy đã không còn, nhóm tướng lĩnh chỉ nhìn thấy một vị Vương gia khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ, cách nói năng khiêm nhường, cử chỉ ổn trọng, phong vận khí độ, không có chỗ nào để chê.

Trước khi Ứng Vô Cữu mang theo binh lính của mình về thì Triệu Phác Chân có đi gặp hắn một lần, nhờ hắn cảm tạ Ứng phu nhân đã hỗ trợ thật lòng.

Ứng Vô Cữu nhìn Triệu Phác Chân đã lần nữa thay bộ y phục xanh đen của tiểu nội thị thay cho những quần áo xinh đẹp mẫu thân may cho nàng, bả vai gầy yếu, gương mặt nhọn gầy, cả người trông có vẻ nhỏ bé thì không khỏi có chút thương tiếc: “Giờ chiến sự đã tốt hơn, dù triều đình nghị hòa hay tiếp tục đánh thì đại khái cũng ổn định đại cục rồi. Nhưng bên này muốn cái gì cũng không có, thật sự quá mức kham khổ, không bằng ngươi trước cùng ta về phủ tiết độ sứ, chờ hồi kinh rồi chúng ta sẽ đưa ngươi về cùng.”

Triệu Phác Chân giương mắt xem hắn, một đôi mắt hắc bạch phân minh khiến Ứng Vô Cữu bị nàng nhìn thì có hơi thất thần, chỉ đành bổ sung thêm: “Mẫu thân coi ngươi như nữ nhi, chúng ta cũng coi ngươi như muội muội, sẽ không có tâm tư nào không phải với ngươi đâu.”

Triệu Phác Chân lại đang suy nghĩ chuyện khác, nghe thấy thế thì kinh ngạc một chút, không có đáp lại, chỉ lắc lắc đầu cười nói: “Cũng không phải vì cái này, chỉ là Vương gia vốn không mang theo mấy người hầu hạ, phiền ngài thay ta cảm ơn lệnh đường đã tiếp đãi ta mấy ngày nay,” sau đó nàng hỏi tiếp: “Lệnh tôn nhất quán đều không quá để ý tới ý chỉ của triều đình, lần này có tiếp tục đem quân tiêu diệt toàn bộ quân của Ô Tác Khả Hãn không?” Vương gia bị nghi kỵ, Ứng gia lại có quân quyền nơi tay, không ai dám chọc, nếu bọn họ đi giết Ô Tác Khả Hãn thì trận chiến này sẽ kết thúc, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi lấy sức.

Ứng Vô Cữu lắc đầu cười nói: “Ngưng chiến nghị hòa đều đã được ban ra, tiết độ sứ các nơi ngày thường không quá hưởng ứng lệnh triều đình nhưng nếu hiện giờ tiếp tục đi tấn công Ô Tác Khả Hãn thì vẫn không đáng. Trừ bỏ công lao, chiến lợi phẩm thật sự nào cũng không có, tiết độ sứ coi trọng chính là lợi ích, nhưng lợi ích thực tế đã sớm bị Vương gia chiếm, lúc đánh nhau đã thu được không ít đồ. Lần này ngươi thật ra có thể đòi Vương gia thưởng nhiều chút —— mấy tòa thành kia cũng không phải chỗ tốt gì, thu hồi về còn phải nộp lên triều đình, công lao bắt được Ô Tác Khả Hãn không có còn bởi vì kháng chỉ mà có khi bị vấn tội, bị nắm nhược điểm thì đúng là không hay. Phải biết rằng mỗi người đều có thể trở thành nghịch tặc, đến lúc đó những tiết độ sứ xung quanh mượn cớ thảo phật thâu tóm hoặc bị triều đình lấy tội danh nay hỏi xuống thì đúng là không đáng. Hiện giờ chỉ có chúng ta cùng U Châu tiết độ sứ Tiết Nhuận. Mà tên kia cũng là tên cáo già, sẽ không khinh suất mà tiến đánh, bọn họ và Đông Dương công chúa nháo đến nước này, sao có thể để người ta có cơ hội nắm tóc.”

Triệu Phác Chân lúc trước nghe một vài tướng sĩ nói những tiết độ sứ khác tất nhiên sẽ nhặt tiện nghi này nhưng không nghĩ tới lúc nói cụ thể thì lại như vậy. Khó trách Vương gia căn bản không để ý tới đề nghị của nàng…… Quả nhiên là đối với nhân tâm hắn đã tính toán không bỏ sót sao? Cho nên mới cắn răng nuốt máu vào trong, không thể không tiếp nhận quyết định nghị hòa sao?

Ứng Vô Cữu thấy đôi mắt nàng lập tức ảm đạm xuống thì bỗng nhiên cảm vô cùng không muốn nàng thất vọng, linh cơ vừa động liền nói: “Kỳ thật, tuy rằng không thể đường đường làm nhưng Ô Tác Khả Hãn kia muốn nghị hòa, cũng sẽ không thể cả đời rúc trong thành, nếu ra khỏi thành gặp phải trộm cướp gì đó, hoặc là đụng phải một hai tên thích khách thì cũng không phải không thể.”

Triệu Phác Chân quả nhiên mắt sáng lên: “Thích khách sao?”

Ứng Vô Cữu lại cười nói: “Tất nhiên, những đại hiệp giang hồ đều là vì nước vì dân, là nam nhi trọng nghĩa khí, có một hai người đi ám sát Khả Hãn, cũng là vô cùng có khả năng.”

Triệu Phác Chân hiểu rồi, đây là giống như lần trước ăn trộm tiền giả, sai người đi ám sát Khả Hãn là có thể. Khóe miệng nàng mỉm cười, hành lễ với hắn: “Ứng tướng quân vì nước vì dân, thật dũng cảm nghĩa khí.”

Ứng Vô Cữu cười: “Triệu nương tử mới là người lòng mang quốc gia thiên hạ, yên tâm đi, ngươi chỉ cần lo đợi tin tốt là được.”

Hai người đang nói giỡn thì nơi xa bỗng nhiên xuất hiện Thượng Quan Lân đi tới. Hắn hỏi Triệu Phác Chân: “Tiểu Chân Nhi, không hầu hạ Vương gia, ở chỗ này làm chi?” Hắn vẫn giữ bộ dáng hi hi cười như cũ, không nghiêm túc chút nào. Hiện giờ thái độ với Ứng Vô Cữu lại như không có gì, thập phần khinh mạn, sắc mặt Ứng Vô Cữu hơi hơi có chút xấu hổ, chắp tay nói: “Thượng Quan huynh.”

Thượng Quan Lân cười lạnh một tiếng: “Ứng tướng quân không phải đến nhà ta đi cầu hôn sao? Tuy nói chúng ta chưa đáp ứng nhưng tướng quân ở bên ngoài cũng nên giữ chút lễ nghĩa mới phải a.”

Lời này nghe vào trong tai Ứng Vô Cữu lại là một ý khác. Trêи mặt hắn quẫn bách, chắp tay nói vài lời khách sáo, thấy Thượng Quân Lân không quá để ý, cùng với thái độ ý hợp tâm đầu, cùng săn thú uống rượu lần trước vào kinh cầu hôn khác hẳn thì vô cùng xấu hổ. Hắn vội vàng cáo từ, mang binh đi mất.

Nhìn Ứng Vô Cữu đi rồi, Thượng Quan Lân mới tức giận nói với Triệu Phác Chân: “Ta trước đó bận quân vụ bên ngoài, trở về mới biết được Vương gia thế nhưng sai ngươi đi theo Tống tiên sinh đi thuyết phục Ứng Khâm đi! Buồn cười! Kia chính là phường trộm cướp a! Ngươi phải cẩn thận, cách xa bọn họ một chút.”

Triệu Phác Chân mỉm cười nói: “Thượng Quan đại nhân không cần lo lắng, Ứng đại công tử làm người tuy rằng hữu dũng nhưng vẫn thập phần giữ lễ. Huống hồ ta ở phủ tiết độ sứ, cũng chỉ hầu hạ bên người Ứng phu nhân thôi.”

Thượng Quan Lân ngẩn ra: “Ứng phu nhân?” Hắn chần chờ một lát lại hỏi: “Ứng phu nhân kia là người thế nào?”

Triệu Phác Chân cười nói: “Là một nữ hào kiệt, phụ nhân bình thường không thể so được.” Thượng Quan Lân gật gật đầu: “Nàng lần trước mang theo Ứng Vô Cữu vào kinh cầu hôn, một người thuyết phục được cha ta. Lúc ấy ta đã tò mò loại phụ nhân nào có thể làm được việc ấy. Phải biết rằng cha ta không phải người thường có thể nói động —— muội muội của ta dưỡng ở trong nhà nhiều năm như vậy, lại được yêu thương như thế, để ông ấy đồng ý gả ra không phải dễ a.”

Triệu Phác Chân nghĩ đến dung nhan bị hủy của Ứng phu nhân, thập phần tò mò hỏi: “Thượng Quan công tử đã gặp Ứng phu nhân chưa?”

Thượng Quan Lân nói: “Ngày ấy phụ thân ngày đặc biệt gọi ta tới bái kiến. Để ta bái kiến nữ quyến thì đúng là kỳ quặc nhưng bà ta mang mạnh che mặt, ở trong phòng cũng không ra ngoài nên ta vẫn chưa thấy dung nhan. Bà ta chỉ hỏi ta vài câu về chuyện học hành và mấy câu nhàn thoại về công việc trong cung. Nói chung không có gì đặc biệt, nhưng ta cũng cảm thấy người này dễ thân văn nhã. Ứng Khâm kia chính là đầu lĩnh trộm cướp lại có một phu nhân văn nhã như thế cũng thật không đơn giản, nghe đồn hắn còn sợ vợ như hổ nữa chứ.”

Triệu Phác Chân nghe hắn nói đến buồn cười thì cũng chỉ nhấp miệng mà cười trêu ghẹo nói: “Nói đến cùng Thượng Quan đại nhân vẫn là lo lắng cho muội tử nhà mình mới giận chó đánh mèo với Ứng gia đại công tử đi?”

Thượng Quan Lân hơi hơi lúng túng nói: “Mẫu thân ta chết trong tay sơn phỉ nên ta đối với việc hôn nhân này của muội muội rất không đồng tình……” Triệu Phác Chân ngẩn ra, trong lòng xẹt qua một tia không đúng, muốn hỏi thêm thì lại thấy tiếng ngựa chạy đến, ở cửa thành có mấy con tuấn mã chạy nhanh vào, có người cầm một cây long kỳ sắc vàng. Sắc mặt Thượng Quan Lân khẽ biến: “Sứ thần nghị hòa tới.”

Triệu Phác Chân kinh ngạc: “Tới nhanh như vậy sao?”

Sắc mặt Thượng Quan Lân ngưng trọng: “Không biết người được phái đi là ai —— có thể là người của Đông Dương công chúa hay không?”

Thấy tiên phong đi qua, một lúc sau quả nhiên thấy một đội Vũ Lâm Doanh hộ tống một chiếc xe ngựa chậm rãi vào thành. Triệu Phác Chân lại di một tiếng, ở trong đám người phát hiện một người quen. Hắn thẳng lưng ngồi trêи lưng ngựa, một thân huyền y, sắc mặt lạnh nhạt. Thượng Quan Lân cũng lập tức phát hiện: “Công Tôn Nhận? Sao hắn lại tới đây? Hắn không phải luôn luôn đều theo sát huynh trưởng của mình sao?” Chỉ nhìn thấy Tống Triêm từ bên trong đã đi ra đón, hiển nhiên là đại biểu cho Vương gia đi nghênh đón sứ giả triều đình. Lúc này xe ngựa cũng dừng lại, Công Tôn Nhận xoay người xuống ngựa, đi đến trước xe ngựa xốc mành, quả nhiên từ bên trong đẩy ra một chiếc xe lăn…… Công Tôn Ngạc mặc bạch y, tươi cười hòa khí, như tắm mình trong gió xuân.

Rất nhanh bọn họ đã biết chức vụ của Công Tôn Ngạc —— Hành Quân Tư Mã. Hai huynh đệ nhà này trước đó còn là dân đen, đến tột cùng là làm sao gặp gỡ hoàn cảnh gì mà lại biến thành Hành Quân Tư Mã, còn đại diện triều đình đến nghị hòa với Đột Quyết chứ?

Hành Quân Tư Mã, nghe nói phẩm cấp không cao nhưng mấy vị Quốc Sư tiếng tăm lẫy lừng của Ung triều nghe nói đều từng đảm nhiệm chức vụ này. Hiện giờ hắn lại phụng hoàng mệnh, đại biểu cho Ung triều đi nghị hòa, vậy không giống bình thường.

“Công Tôn huynh đệ đã bị mang đi, cá đã cắn câu.” Triệu Phác Chân nghĩ tới một đêm kia, hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện. Cả người nàng trở nên kϊƈɦ thích, đây…… Cũng là Vương gia an bài tính toán sao?

Thượng Quan Lân thấp giọng nói: “Thật kỳ quặc, ta đi hỏi thăm chút mới được.” Vũ Lâm Quân hộ tống sứ thần tất nhiên có người quen của hắn. Hắn đi qua, rất nhanh đã bắt chuyện với người ta.

Không bao lâu sau hắn trở về nói: “Bọn họ nói là người này mấy ngày trước được Thái Tử tiến cử làm quan, rất có tài hoa. Thái Tử chỉ gọi hắn là tiên sinh, Đông Dương công chúa tựa hồ cũng rất thưởng thức hắn, nghe nói hắn y thuật cao minh, thay công chúa trị hết tật đau đầu, học thức cũng rất là uyên bác. Lần này nghị hòa, đám văn thần trong triều không mấy ai nguyện ý tới nơi này làm một việc khổ sai không lưu sử sách nhưng lại không dám để người của Đông Dương công chúa tới ký điều ước nhục nhã nào nên khi Thái Tử tiến cử Công Tôn Ngạc thì Hoàng Thượng cũng liền cho phép.”

Triệu Phác Chân nhìn Công Tôn Nhận đi bên cạnh như hình với bóng với Công Tôn Ngạc. Hắn vẫn như cũ, giống một thanh lợi kiếm trầm mặc, những đại thần trong triều và Thái Tử có biết thân phận “Quỷ sát” lừng lẫy của người này không?

Công Tôn huynh đệ, phía trước đều mang một bộ dạng ẩn cư phố phường nhưng lại xuất hiện bên người Thượng Quan gia, Vương gia, Thái Tử, hiện giờ còn dứt khoát xuất sĩ làm quan…… Bị mang đi, bọn họ rốt cuộc có phải người của Vương gia hay không? Lúc ấy cá cắn câu là ai? Chẳng lẽ lại là Thái Tử? Hay là Đông Dương? Hoàng đế vì sao lại cho phép người của Thái Tử cùng Đông Dương đi nghị hòa? Chẳng lẽ Đông Dương công chúa lần này mất mặt lớn như vậy mà hoàng đế còn không có chiếm thế thượng phong sao?

Một đống sương mù quanh quẩn trong lòng, rõ ràng nàng đã biết Tần Vương có nhiều việc không thể để người khác biết nhưng vẫn không thấy rõ an bài cùng mưu đồ của hắn.

Trước khi nghị hòa, tướng sĩ tự nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt. Lý Tri Mân ra mặt mở tiệc chiêu đãi, trong yến hội mọi người đều không cười, Tần Vương cùng vị Hành Quân Tư Mã mới nhậm chức là nói chuyện thập phần khách khí, thoạt nhìn cũng không giống như quen biết. Sau khi tan yến tiệc, toàn bộ lui xuống thì vẫn là việc công làm theo phép công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.