Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 69: Khuyên phụ thân




“Phụ thân không từ chối lời cầu hôn của Ứng gia là có suy tính gì?” Thượng Quan Quân vội vàng thi lễ, giương mắt hỏi phụ thân mà mình vẫn sùng kính nhất.

Ứng Vô Cữu là một kẻ mãng phu thô tục, nghĩa tử của đầu lĩnh thổ phỉ. Thượng Quan gia cùng Ứng gia lại không có lui tới, một bên và quan văn một bên quan võ, một là chưởng quân cường hào, một là trăm năm thế tộc, vô luận nghĩ thế nào thì Thượng Quan Quân cũng không hiểu được lập trường của Thượng Quan Khiêm.

Thượng Quan Khiêm cầm sách, chần chờ một lát mới nói: “Ta đã khảo sát học thức của Ứng Vô Cữu, hắn cũng không phải kẻ võ phu thô tục trong lời đồn, mà là một người văn võ song toàn, tướng mạo cũng không tồi, đủ xứng với con ta. Ngươi nếu không yên tâm thì ta có thể an bài để ngươi gặp hắn. Ứng phu nhân lại là người quen cũ, đối với ngươi…… nhất định sẽ coi như con gái ruột mà đối đãi. Thái Tử Phi đã định, ngươi về Hà Tây chọn rể cũng chưa chắc chọn được người trong sạch. Trong lòng vi phụ cảm thấy chi bằng để ngươi gả đi Phạm Dương, hẳn có thể có ngày lành, cả đời bình an.”

Trêи mặt Thượng Quan Quân đều là kinh ngạc không thể tin: “Phụ thân là thật sự nghĩ đem ta gả cho Ứng gia sao? Chính là Ứng gia bắt được nhược điểm gì của ngài để uy hϊế͙p͙ sao? Mẫu thân táng mệnh vào tay sơn phỉ, chẳng nhẽ ngài đã quên huyết hải thâm thù này?” Trong cảm nhận của nàng, phụ thân luôn tôn trọng sủng ái chính mình, phụ thân không có lập tức từ hôn hẳn là có suy tính chính trị nào đó. Hiện giờ xem ra ông thực sự muốn đem nàng gả ra. Nhất định là Ứng gia xuất thân thổ phỉ đã bắt được nhược điểm gì của phụ thân khiến ông phải làm vậy. Nàng quỳ gối, rưng rưng nói: “Phụ thân nếu có nỗi khổ gì thì chỉ cần nói với nữ nhi, nữ nhi vì phụ thân mà có thể tan xương nát thịt.”

Thượng Quan Khiêm nhìn nữ nhi, trong lòng mềm nhũn. Nữ nhi này của ông ta băng tuyết thông minh, thiên phú cực cao, lại đối với ông ta cực kỳ hiếu thuận. Ông cũng vẫn luôn ký thác kỳ vọng cao, hy vọng nữ nhi có thể trở thành nữ tử phi phàm. Nhưng mà thời thế trêu người, tạo hóa trêu người, ông ta kéo nữ nhi, thở dài: “Ta là vì suy xét cho ngươi mới muốn đem ngươi gả đi Phạm Dương, hiện giờ thế tộc phần lớn là mặt ngoài đẹp nhưng nội bộ không chịu nổi. Lang quân vừa tuổi của bốn họ phần lớn đều không để chúng ta vào mắt. Bọn họ tự cho mình là thanh cao, không chịu tham gia khoa cử, mà cho dù để bọn họ tham gia khoa cử thì cũng chưa chắc bằng bá tánh bình dân. Phần lớn bọn chúng chỉ có một bụng mưu mô, ngoài miệng học đòi văn vẻ, hành vi phóng đãng, phong lưu, thế thϊế͙p͙ đầy đàn. Nàng dâu vào cửa trước tiên phải giúp hắn phụng dưỡng cha mẹ chồng, xử lý sản nghiệp. Nghe nói Tạ gia nữ nhi gả vào Lư gia, ngày ngày nhọc lòng việc nhà, phụng dưỡng cha mẹ chồng, giáo dưỡng đệ muội. Gia đình như thế quy củ lớn, một chút cũng không thể sai lầm, sáng sớm phải dậy, canh ba mới nghỉ, không được mấy năm đã bệnh thành tật, nôn ra máu mà chết. Nàng lúc còn ở khuê phòng cũng là tài nữ được ngưỡng mộ đó thôi! Tạ gia cũng là đại tộc, còn bất đắc dĩ như vậy, con ta đọc sách nhiều năm, há có thể gả cho gia đình như thế. Ta đúng là đau lòng ngươi, mới không chịu nhận hư danh, muốn đổi cho ngươi chút lợi ích thực tế. Bên Phạm Dương đều là do Ứng gia làm chủ, ngươi qua đi đó chính là chủ nhân hậu viện rồi, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Ứng phu nhân là người quen cũ, tuyệt sẽ đối đãi với ngươi như nữ nhi. Ứng Vô Cữu lại được Ứng phu nhân thu dưỡng, đối đãi cha mẹ thập phần hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không làm trái một chữ. Hắn hiện giờ không thê không thϊế͙p͙, cũng đã đáp ứng sẽ không nạp thϊế͙p͙. Ngươi gả qua mới có ngày thư thái. Ứng gia cũng không có những lễ nghi phiền phức của thế gia, con ta chỉ cần tận hứng là được.”

Thượng Quan Quân một lòng lạnh lẽo, cho dù tốt thì Ứng Vô Cữu kia cũng bất quá là nghĩa tử cường đạo thôi. Nàng vốn có thể làm Thái Tử Phi, hiện giờ phụ thân thế nhưng lại muốn gả nàng cho một kẻ xuất thân lùm cỏ, chẳng qua để kết giao lấy lòng tiết độ sứ mà thôi! Thế tộc địa phương đích xác hiện tại không tốt, gả qua thì chỉ là thanh danh dễ nghe nhưng làm gì có lợi ích thực tế như kết thân với tiết độ sứ chứ? Nữ nhi như mình chẳng qua trước có hy vọng vào được Đông Cung, trở thành Thái Tử nguyên phi, ngày sau trở thành mẫu nghi thiên hạ khiến Thượng Quan tộc thăng tiến theo. Nhưng hiện tại gả không vào thì chỉ có thể lui một bước kết thân với cường hào.

Nhưng mà phụ thân hiện giờ đã ra chủ ý, mà tổ mẫu ban đầu nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, nếu mình cũng không nỗ lực thì chắc chắn sẽ phải gả cho nghĩa tử của cường hào kia rồi!

Thượng Quan Quân rơi lệ đầy mặt, ngẩng đầu nói: “Phụ thân, quan kinh thành cùng tiết độ sứ kết thân là không có lợi cho ngài, sao ngài có thể hồ đồ như thế?”

Thượng Quan Khiêm lắc đầu nói: “Ta cũng không phải vì cái hư danh này mà chậm trễ nữ nhi được. Lần này thực sự là vì lo nghĩ việc chung thân của ngươi. Ngươi ở trong kinh lâu rồi, tuổi còn nhỏ chưa thấy nhiều, không biết phụ nhân của thế tộc đau khổ thế nào. Nếu thật sự gả qua thì ngươi sẽ hiểu một mảnh khổ tâm của phụ thân a.”

Thượng Quan Quân trong lòng sóng to gió lớn, lại không dám trực tiếp chống đối phụ thân, chỉ có thể ôm lấy đầu gối phụ thân, đem tính toán mấy ngày nay buột miệng thốt ra: “Phụ thân! Không bằng vì nữ nhi mà giành vị trí Tần Vương phi, nữ nhi nhất định có thể vì Thượng Quan gia mà mưu đồ thêm trăm năm phú quý an khang!”

Thượng Quan Khiêm lắp bắp kinh hãi: “Tần Vương phi? Ngươi muốn gả cho Tần Vương sao?”

Thượng Quan Quân cắn răng, đập nồi dìm thuyền. Chỉ còn một con đường này thôi! Nàng ta cũng mặc kệ chuyện gì, chỉ ôm lấy đầu gối phụ thân mà nói: “Phụ thân nghĩ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tần Vương a. Hắn chính là người không tầm thường, mà thiên tử hiện nay cũng thế. Thái Tử yếu đuối, Tần Vương lại không phải như vậy, hắn là kim thượng đích trưởng tử……”

Thượng Quan Khiêm lắp bắp kinh hãi: “Hoàng gia đoạt vị, dữ dội hung hiểm, hắn lại khác với Thái Tử, không có đại nghĩa, không có dân tâm. Nếu một bước không tốt chính là chu di chín họ, há có thể bị cuốn vào đây?”

Thượng Quan Quân nhanh chóng suy nghĩ trong thời khắc quyết định nhân sinh của mình: “Phụ thân hồ đồ, Thái Tử bị Đông Dương công chúa cùng Thôi thị quản thúc, làm người lại yếu đuối, bên dưới có đám Nghiêm Tôn, đã bao giờ có thể tự chủ. Mà nay ba thế lực ấy đều đính trêи người Thái Tử, vì có thể mở rộng phạm vi quyền hạn của mình nên đều hạ công phu. Bọn họ chỉ chăm chú bám trụ dòng chính này, lại không nghĩ tới đương kim thánh thượng con nối dõi nhiều, Tần Vương cũng không phải là bình thường vô năng, ngày sau đến tột cùng bên nào chiếm thế thượng phong còn chưa biết a. Thời buổi loạn lạc này chính là cơ hội của Thượng Quan nhất tộc a! Thái Tử bên kia chúng ta không chen vào được. Đám người Đông Dương, Thôi thị, cùng với Nghiêm Tôn đều kiêng kị phụ thân, kiêng kị Thượng Quan nhất tộc. Hiện giờ Thượng Quan gia chịu vũ nhục này vì sao còn muốn lung lạc Thái Tử chứ? Lại nói, trải qua chuyện Thái Tử Phi lần này, cha cho rằng người phe Thái Tử còn đối đãi với ngài mà không có khúc mắc gì sao? Hiềm khích đã sinh, hậu hoạn bất quá chỉ trong sớm tối! Đông Dương lòng dạ hẹp hòi, Nghiêm Tôn tham lam, Thôi thị chỉ mưu lợi vì gia tộc, làm sao còn bao dung phụ thân, bao dung Thượng Quan nhất tộc chứ? Sau khi Thái Tử đăng cơ, Thượng Quan tộc suy bại cũng chỉ trong mười năm thôi!”

Thượng Quan Khiêm nghe nữ nhi phân tích thì cũng đánh trúng tâm tư mấu chốt trong lòng mình. kể cả mình có thể không so đo hiềm khích trước đây mà phụ tá Thái Tử, thì Đông Dương công chúa, Thôi gia, Nghiêm Tôn cũng không đảm bảo sẽ tin tưởng mình không có oán hận. Nhưng dù vậy, ông ta cũng chưa từng có nghĩ tới muốn đem nữ nhi gả cho Tần Vương. Rốt cuộc kim thượng bị quản chế bởi Đông Dương công chúa đã nhiều năm, Tần Vương lại luôn bình thường, phần thắng đoạt đích không lớn, còn có…… Ông ta tâm loạn như ma, thấy Thượng Quan Quân chờ đợi mà nhìn về phía mình thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi…… Chính là đối với Tần Vương……”

Thượng Quan Quân lắc đầu: “Phụ thân nghĩ đi đâu, kể cả Thái Tử thì nữ nhi cũng nhất quán lấy lễ đối đãi, thận trọng từ lời nói đến việc làm, huống chi là Tần Vương? Nữ nhi chỉ là thấy Tần Vương là người trung hậu chính trực, nhân nghĩa có đức, hiếu lễ hữu ái —— cũng là……” Nàng quyết tâm, cắn răng nói: “Cũng là người đáng để phó thác chung thân. Huống chi đây là cơ hội cuối cùng của Thượng Quan tộc!” Nàng ta nhanh chóng nói với phụ thân: “Phụ thân cho rằng kết giao với tiết độ sứ thì có thể phòng bị Đông Dương công chúa, và đám người Nghiêm Tôn sao? Chẳng phải tên bắn lén rất khó phòng ư? Phụ thân lại nhất quán ở bên trận doanh của Thái Tử, đến lúc đó Thượng Quan tộc chịu lỗ vốn thì biết làm sao? Chi bằng đơn giản gả cho Tần Vương, Tần Vương nếu không có chí lớn thì nữ nhi cùng lắm làm một Vương phi phú quý, nhưng thế sự vô thường, nếu Thái Tử tương lai có chỗ nào không đúng thì đây cũng là một cơ hội cho Thượng Quan tộc!”

Nàng vội vàng thở dốc nói: “Phụ thân, ngài cũng đã đọc sách sử, tình thế chủ yếu nhược, quần thần mạnh mẽ như Thái Tử thì tương lai chỉ sợ sẽ trọng dụng gian nịnh, đuổi đi lương thần. Quân chủ không có chủ kiến bậc này sao có thể lâu dài? Hiện giờ thiên hạ vẫn chưa thái bình, phía bắc có địch, phía nam có man di, tiết độ sứ các nơi rục rịch, quốc khố hư không, cần gì lừa mình dối người nói thiên hạ thái bình, nhất thống thiên hạ chứ?”

Nàng nói chuyện cẩn thận, trong tình thế sinh tử tồn vong này nàng ta không hề kiêng kị mà nói khiến Thượng Quan Khiêm khϊế͙p͙ sợ rất nhiều, lại cũng lâm vào trầm tư. Không phải ông ta không nghĩ tới lời Thượng Quan Quân nói, mà kỳ thật đây cũng là lo lắng của ông ta. Ông ta cũng thường xuyên tự hỏi, nhưng từ trước tới giờ không hề nghĩ tới nữ nhi sẽ trở thành Tần Vương phi.

Ông ta trầm tư thật lâu rồi mới dùng tay vỗ vỗ mu bàn tay Thượng Quan Quân: “Việc này rất trọng đại, ta sẽ nghĩ lại, chỉ là…… Ứng Vô Cữu cũng là một mối tốt, ngươi phải tin tưởng phụ thân sẽ không hại ngươi.”

Thượng Quan Quân biết phụ thân có thể đã bị mình nói động, lúc này không thể lại ép sát, nếu không hiệu quả sẽ đi ngược lại. Vì thế nàng ta rưng rưng ngẩng đầu nói: “Hài nhi không dám nghi kỵ phụ thân! Chỉ là năm tháng yên bình, bạch đầu giai lão, phúc thọ lâu dài, con cháu đầy nhà chỉ là hạnh phúc của nữ tử bình phàm. Nữ nhi được phụ thân nuôi dưỡng với chí lớn, từ nhỏ đọc sách sử, nên không muốn trói buộc bản thân trong hậu viện.!”

Thượng Quan Khiêm khẽ thở dài một hơi, nói: “Để vi phụ nghĩ lại đã, ngươi đi về nghỉ tạm đi.”

Thượng Quan Quân từ thư phòng đi ra thì vành mắt vẫn có chút hồng, gặp được Thượng Quan Lân cầm roi ngựa trong tay, mặc một thân hồ phục đi tới, giống như vừa cưỡi ngựa ở bên ngoài về. Hắn vẫn đắm chìm trong hưng phấn, cũng không để ý tới mắt muội tử đỏ hồng, ngược lại còn hớn hở cười nói với Thượng Quan Quân: “Muội muội, hôm nay ta nhận lời mời cùng Ứng Vô Cữu đi ra ngoài săn thú, hắn quả nhiên là hảo hán a!”

Thượng Quan Quân thấy cha và huynh luôn sủng ái mình nhưng ở lúc mình không còn giá trị lại muốn đem mình gả đi thật xa, cho dù đã biết trước ca ca luôn lỗ mãng làm việc nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt: “Ca ca cứ thế hy vọng muội muội nhanh chóng gả cho tên cường đạo kia sao? Tình cảm từ nhỏ của chúng ta chẳng lẽ đều là giả? Ngài đã quên mẫu thân là vì thổ phỉ mà táng mệnh sao?”

Thượng Quan Lân thấy nàng ta khóc thì luống cuống tay chân, vô thố nói: “Đừng khóc a! Là ca ca không đúng! Ca ca đối đãi ngươi vẫn như vậy. Thái Tử có cái gì tốt, Thượng Quan gia nữ nhi còn chướng mắt hắn đâu. Ứng gia cũng không phải cường đạo gì, mà Ứng Vô Cữu cũng không hề thua kém đệ tử thế gia. Học vấn của hắn so với ta còn tốt hơn, cung mã thành thạo không cần phải nói, lại là tướng lãnh giỏi! Nói đến chuyện chiến sự thì hắn chắc chắn không phải vật trong ao! Hôm nay ta cùng Ứng Vô Cữu đi săn, vừa lúc gặp được tiết độ sứ phu nhân, cách cỗ kiệu thỉnh an thì thấy vị Ứng phu nhân kia nói năng cũng rất thân thiết, không phải người không có lễ nghĩa. Bọn họ ở kinh thành cũng có một cái trang viên thật lớn, không thua nhà chúng ta! Ta xem a cha đã có suy tính, tuyệt sẽ không chậm trễ chuyện chung thân của muội. Muội chỉ cần yên tâm là được.”

Thượng Quan Quân mệt mỏi cả tâm thần và thể xác, kéo tay Thượng Quan Lân, xem tả hữu không có người, mới rưng rưng nói: “Đại ca, ta không muốn gả đến Phạm Dương, ta phải gả cho Tần Vương!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.