Khi đi học bình thường, Cố Cẩn vẫn không cảm thấy cuối tuần đáng quý. Nhưng từ khi thực tập tới nay, buổi tối thứ sáu quả thật là giây phút hạnh phúc nhất.
Đương nhiên, có thể ngủ nướng sáng thứ bảy cũng rất hạnh phúc, đặc biệt hơn là khi nhìn thấy bữa sáng bạn cùng phòng chuẩn bị, Cố Cẩn nghĩ rằng chỉ số hạnh phúc của mình đã tăng theo cấp lũy thừa đến nỗi có thể PK toàn bộ quần chúng trăm dặm xung quanh.
Nguyên hộp bánh rán! Có trứng có thịt có lạp xưởng có ba rọi, bữa sáng xa hoa nhất của cậu!
“Lão Uông, làm bạn với thổ hào như cậu thật sự rất vui!! Đưa đùi ra cho tôi ôm một cái đi.” Cố Cẩn làm bộ như muốn nhào qua, vốn nghĩ rằng Uông Thư Du sẽ né sang bên cạnh, lại không ngờ đối phương vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, ung dung nhìn cậu. Vì vậy người hậm hực là cậu.
Cố Cẩn cầm bánh rán nhét vào trong miệng, hung hăng cắn một cái, banh quai hàm cố gắng nhai, rất giống một con chuột giữ thức ăn. Móa, khi dễ lão tử có tà tâm không có tặc đảm có đúng hay không, chờ đi tôi sẽ ngược cậu chết đi sống lại luôn!.
Một lát sau, Cố Cẩn gom mấy người bạn còn ở lại trường, cùng tiến hành loại vận động kích động lòng người từ xưa đến giờ.
Ờm, đó chính là, chơi mạt chược.
Ở thời đại học sinh nhiệt tình yêu thương các loại game, không thể không nói, chơi mạt chược thực sự rất kỳ lạ. Nhưng mà, có thể thấy vẻ mặt sinh động của đối thủ, có lẽ đó chính là ưu điểm đặc biệt của trò chơi này.
Lúc này, Cố Cẩn đang đắc ý liếc mắt nhìn bạn học Uông ngồi đối diện, đẩy bài của mình lên trước mặt, “Yêu kê, ha ha ha, thập tam yêu, tự sờ!!!”
“Quá tà môn đi”, “Cố Cẩn cậu có biết thập tam yêu rất tổn hại nhân phẩm không hả, ôi chao”. Hai người bạn khác gào to.
“Ừ, nghe nói hồ thập tam yêu sẽ xảy ra một số chuyện không tốt, Cố Cẩn hôm nay cậu phải chú ý an toàn.” Uông Thư Du đi tới gõ một cái lên đầu Cố Cẩn, cũng nghiêm túc hù dọa, “Cẩn thận ông chủ bắt cậu đi làm thí nghiệm.”
“Tôi mới không tin chuyện ma quái này.” Cố Cẩn bày tỏ, bản thân là một thanh niên tốt nhiệt tình yêu thích khoa học, “Hơn nữa bệnh dạ dày và Dì cả mới thật sự đáng sợ biết chưa!”.
Nhưng mà hôm nay, Cố Cẩn làm việc gì vẫn luôn cẩn cẩn thận thận nơm nớp lo sợ, đợi đến khi rửa mặt trước khi ngủ xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi ở mép giường, mới quay đầu gọi Uông Thử Du, “Xem đi xem đi, lão tử thật tốt số.”
Nhưng mà, “Cố Cẩn, tôi vừa nghe được tiếng ván giường gãy, cậu làm gãy ván giường đúng không.”
-_-!
“Lão Uông, không cho cậu cười (#` 皿).”
“Được.” Uông Thư Du liếc mắt nhìn người nào đó đang xù lông, ho nhẹ một tiếng, nuốt tiếng cười xuống. Hắn cúi đầu, lấy mắt kính xuống, ngón tay thon dài cầm cái ly trên bàn, sau đó, bị nước làm sặc mà ho mãnh liệt.
Cuối cùng Cố Cẩn thẹn quá thành giận, cậu ba bước thành hai bước nhảy lên giường Uông Thư Du, kéo chăn, vẻ mặt đanh đá, “Hừ, ngày hôm nay tôi ngủ ở chỗ này.”.
Cuối cùng Uông Thư Du cũng ngừng ho, ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Cẩn, “Được thôi, ngày hôm nay cùng nhau ngủ.”
Có lẽ vì vừa ho, giọng nói của Uông Thư Du có chút khàn khàn. Mà đôi mắt đó, giống như ánh sao trong đêm, quyến rũ không gì sánh được. Đầu óc Cố Cẩn nổ tung, câu nói “Thật ra tôi nằm đất nghỉ là được rồi” bị chôn trong đầu.
Giường của trường hẹp, hai nam sinh gần như dính vào nhau. Cố Cẩn có tật giật mình, quấn chăn, đưa lưng về phía Uông Thư Du, ngực còn nói thầm, “Hai người đàn ông cùng nhau ngủ rất bình thường”. Không biết từ lúc nào, cũng ngủ mất.
____________
Uông Thư Du nhìn cái đầu xù tựa vào vai mình thở dài một hơi, đây coi như là tự làm tự chịu?
Tên ngốc này, lúc ngủ rất không thành thật, tay chân đều đưa ra ngoài chăn. Hai cái tay ôm lấy cánh tay của hắn, một cái chân còn đúng lúc đặt ở giữa hai chân của hắn.
Uông Thư Du làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Nơi bả vai cảm nhận được hô hấp ấm áp, làm cho cả thân thể nóng lên, hình như có thứ gì đang rục rịch, muốn thoát ra.
Hít sâu, hít sâu.
Cuối cùng đối phương cũng thả cánh tay hắn ra, hình như đang đổi tư thế ngủ, Uông Thư Du thở dài một hơi.
Sau đó tim của hắn như bị nắm chặt.
Bởi vì đôi tay kia, đang nắm chặt cái đuôi vừa ló ra của hắn, nắm thật chặt.