Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm Dương

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mỗi động tác cô bé đều luyện tập trên mặt đất hàng trăm, hàng nghìn lần trước khi nhảy xuống từ tấm ván, cố gắng tạo ra ít bọt nước nhất.

 

Mỗi lần nhảy cô bé đều dồn hết sức lực để điều chỉnh nhịp thở, kiểm soát động tác, dù là một sai sót nhỏ nhất cũng khiến cô bé cau mày.

 

Không biết bao nhiêu lần cô bé bật nhảy, rơi xuống nước, rồi lại leo lên tấm ván, tiếp tục tập luyện. Những video như thế không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong điện thoại tôi mỗi ngày.

 

Trái tim tôi như được lấp đầy, đến mức chỉ cần khẽ động, có điều gì đó như sắp trào ra khỏi mắt tôi. Tài năng của cô bé khiến tôi không thể từ bỏ. Nỗ lực của cô bé càng khiến tôi không thể buông tay.

 

Để tìm ra cách giải quyết, tôi đã gần như sử dụng mọi nguồn lực và mối quan hệ mà mình có ở cả Giang Thành và Kinh Châu, tôi đều lục tung lên tìm kiếm. Nhưng tiếc là cuối cùng mọi nỗ lực đều thất bại.

 

Nửa tháng sau, cũng là ngày thứ hai mươi lăm kể từ khi tôi nộp đơn ly hôn. Đây là lần thứ ba tôi đưa bé Nhạn về trại trẻ mồ côi ở Giang Thành để làm thủ tục tạm thời rời đi.

 

Viện trưởng đã có tuổi, bà nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:

 

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt. Phương pháp tốt nhất vẫn là nhanh chóng nhận nuôi bé đi. Năm nay con bé mười ba tuổi, sang năm là mười bốn tuổi rồi, những đứa trẻ bình thường ở tuổi này đã chuẩn bị vào trung học.”

 

Ngực tôi như bị đè nặng, tôi nghe ra được ý tứ trong lời của bà. Việc tập luyện nhảy cầu dù có tốt đến đâu, nếu không thể đạt đến đỉnh cao thì sẽ chỉ lãng phí thời gian của bé.

 

Tôi mím môi, im lặng trong vài giây rồi đáp: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết sớm nhất có thể."

 

Viện trưởng thấy tôi có thái độ chân thành, gật đầu rồi thuận miệng hỏi: “Lâm Ngọc từng là huấn luyện viên của cô à?”

 

Tôi khẽ đáp, đầu đang bận suy nghĩ xem còn những giải pháp nào khác, tôi đã bỏ lỡ ánh mắt đầy suy tư của viện trưởng.

 

16

 

Ngày cuối cùng của thời gian tạm dừng ly hôn, Mạnh Tề Hành đến gặp tôi. Đúng như tính cách của anh, đẩy thời gian đến mức tối đa để gây áp lực, chúng tôi hẹn gặp nhau ở trại trẻ mồ côi.

 

Anh mang theo hai bản hợp đồng, một bản là hợp đồng nhận nuôi, một bản là hợp đồng ly hôn mà tôi đã đưa cho anh khi rời đi. Có vẻ như anh hoàn toàn chưa ký vào hợp đồng ly hôn.

 

Mạnh Tề Hành lại trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy, chỉ là giữa các đường nét có phần mềm mại hơn, có chút hạnh phúc và vui mừng như thể đã lấy lại được điều gì đó.

 

Khi thấy tôi, anh cười và nói: “Chúng ta sẽ hoàn tất thủ tục nhận nuôi ngay bây giờ rồi về nhà thôi.”

 

Anh đưa tay ra, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra, tôi im lặng vài giây, bình tĩnh nói: “Mạnh Tề Hành, tôi không còn yêu anh nữa, vậy nên chúng ta cứ coi như đây là một cuộc làm ăn.”

 

Nghe vậy, anh nhìn tôi với vẻ quyết đoán, không do dự cắt ngang: “Tôi sẽ làm cho em yêu tôi lần nữa.”

 

Tôi lắc đầu, không muốn dây dưa thêm về vấn đề này, hỏi thẳng: “Khi nhận nuôi bé Nhạn, anh có yêu cầu gì không?”

 

Anh khẽ cười, từ từ nói: “Tôi sẽ tìm cho Đảng Nhạn bác sĩ tâm lý tốt nhất, đưa con bé đến cơ sở đào tạo tốt nhất, tìm huấn luyện viên tốt nhất để chỉ bảo. Điều kiện là: Mịch Thanh, tôi hy vọng em trở lại gia đình giống như… trước đây. Tôi không thể thiếu… Dư Nhạc không thể thiếu mẹ.”

 

Giọng anh thấp xuống như đang bù đắp: “Tôi biết em không thích Sở An, hai năm nữa tôi sẽ để cô ấy phụ trách công việc ở nước ngoài, tôi chỉ coi cô ấy là đàn em. Cuộc sống trước đây không tốt sao? Em ở nhà chờ tôi và con trai về, em có thể làm những gì em muốn, học nấu ăn, cắm hoa. Em không phải luôn muốn tôi dẫn em đi triển lãm nghệ thuật sao? Em có thể tìm hiểu thêm về thiết kế nghệ thuật, không phải rất tốt sao. Mịch Thanh, đừng làm ầm lên nữa, về nhà với tôi được không?”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.