(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thật lòng chứ?” Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Toàn thân anh vẫn tràn đầy sự điềm nhiên như khi tôi mới gặp anh. Lúc đó chính sự điềm nhiên này đã thu hút tôi. Có lẽ do nghề nghiệp, tôi luôn quá hiếu thắng, nên khi gặp một người đàn ông điềm tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con đã sáu tuổi rồi mà anh vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy.
Tôi gật đầu: "Ừ, thật lòng."
Mạnh Tề Hành hơi nhíu mày: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?"
Dường như anh có chút bất ngờ, giây sau đã nhắc đến con trai của chúng tôi, Mạnh Dư Nhạc.
Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, thế thì không cần ép buộc."
"Vậy giờ ly hôn, con trai em cũng không cần?" Nghe ra ẩn ý trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có phần không vui, giọng anh trầm xuống vài phần.
Tôi nhướng mày, cười nhẹ một tiếng: "Mạnh Tề Hành, anh biết rõ dù anh có muốn nhường quyền nuôi con, nhà họ Mạnh cũng không đồng ý, vậy nên hà tất phải nói như vậy?"
Giọng tôi thẳng thắn và dứt khoát, nhưng rơi vào tai anh hẳn không dễ nghe.
Tôi cũng chẳng bận tâm. Vì thực sự, tôi không định nuôi Mạnh Dư Nhạc nữa.
Mạnh Tề Hành nhíu mày sâu hơn, im lặng vài giây rồi nói: "Em biết đấy, tôi và Sở An không có gì, tôi chỉ xem cô ấy như em gái*." Giọng nói lạnh lùng của anh pha chút cảm xúc khó diễn tả.
* Ý của nam chính “em gái” ở đây là em gái cùng một thầy, giống tiền bối hậu bối chứ không phải “em gái mưa” hay coi như “em gái trong gia đình”. Dù sao đây cũng chỉ là ý giải thích của nhân vật nên em chỉ giải thích chứ không bẻ suy nghĩ của mọi người, vì nhân vật nam chính tệ là điều hiển nhiên rồi.
Tôi không nhịn được nhìn anh thêm vài lần. Một là không ngờ anh sẽ nhắc đến Sở An vào lúc này. Hai là ngạc nhiên khi anh dường như đang giải thích với tôi.
Tôi nghĩ, chắc anh đã suy nghĩ một chút, rằng lý do tôi đòi ly hôn là vì Sở An.
Dù gì trước đây, tôi thực sự rất để ý đến cô ta. Tôi vẫn nhớ tháng trước, ngày kỷ niệm cưới của tôi và anh, hôm đó tôi đã nấu cả bàn thức ăn chờ cha con họ về nhà, nhưng tôi chờ mãi đến khuya họ mới vui vẻ trở về.
Tôi đứng trước bàn ăn không biết đã hâm nóng bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn nguội lạnh, bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc hôn nhân này. Nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cơ thể tôi nhanh hơn lý trí, gần như chạy ra mở cửa.
Không ngờ khi mở cửa, điều tôi nhìn thấy là Sở An đang bế Mạnh Dư Nhạc đang ngái ngủ, khẽ dỗ dành. Trên vai cô ta là chiếc áo vest đặt may của Mạnh Tề Hành, chiếc vòng tay ngọc trai biển Đông trên cổ tay cô càng thêm trắng ngần chói mắt.
Tôi từng thấy chiếc vòng này trong ngăn kéo của Mạnh Tề Hành. Tôi nghĩ đây là món quà anh mua để tặng tôi nhân kỷ niệm ngày cưới. Không ngờ lại là món quà tặng Sở An mừng cô ấy giành được giải thưởng nghệ thuật quốc tế.
Mạnh Tề Hành nhìn thấy tôi, chỉ ngớ người trong một giây rồi cau mày hỏi: "Sao em chưa ngủ, tôi nhắn tin nói hôm nay sẽ đưa Tiểu Lạc đi xem triển lãm nghệ thuật, bảo em đừng đợi rồi mà?"
Tôi không nói gì, ánh đèn vàng nhạt bao trùm lấy cả ba người họ.Còn tôi đứng trong bóng tối, không nói đối lập…
Chỉ là lạc lõng mà thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");