Lấy Gái Về Làm Vợ

Chương 26: Phần 26




Lấy Gái Về Làm Vợ​

Phần 26

Vài ngày sau đó, tôi bắt đầu đến công ty của anh đi làm. Anh Lâm thấy tôi đến cái thì cười tít mắt:

– Mắt nhìn người của mình với mấy đứa nhóc đúng là chả sai tý nào, bây giờ thành sự thật rồi này.

Tôi ngượng đỏ mặt, đang chẳng biết làm sao thì Huy nói:

– Mày rồi việc vừa thôi, dọn bàn cho Vân đi.

– Gớm, biết rồi. Tao đang chào nhân viên mới của công ty tý thôi mà.

Anh Lâm có vẻ hiền lành với cả vui tính, thế mà Huy thì mặt mày lúc nào cũng khó đăm đăm, sếp thì phải thoải mái thân thiện với nhân viên tý chứ, lúc nào cũng cau cau có có như thế ai mà dám đùa.

Tôi đẩy đẩy vai Huy, bảo anh đi làm việc đi, tôi tự dọn bàn được. Anh nghe xong còn lườm tôi một cái rồi mới vào phòng làm việc. Thấy bóng anh đi rồi, tôi mới quay sang cười toe toét với anh Lâm:

– Anh Lâm xếp bàn cho em ngồi ở đâu đấy? Em làm kế toán nên cho em một góc nhỏ là được thôi nhé, bàn to quá em ngồi không hết đâu. Hay cho em ngồi gần bàn anh càng tốt, có người nói chuyện.

– Yên tâm, sếp anh dặn từ trước rồi, bàn của em ngồi ở ngay cửa phòng Huy luôn. Sau tha hồ giám sát nhé.

– Ngồi ngay cửa phòng anh Huy ấy ạ?

– Ơ thế em không thích giám sát người yêu giống…

Nói đến đây, anh Lâm mới nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng sửa lại:

– Em không thích giám sát người yêu à?

– Em với anh Huy có phải người yêu đâu, quen nhau nên là bạn bè thôi chứ.

– Thôi đi cô, tôi biết thừa rồi.

– Hả? Biết gì cơ ạ?

– Gớm, tôi làm với Huy bao nhiêu năm rồi, từ hồi công ty nó mới mở ấy, biết thừa tính nó rồi. Nó thích ai, anh chỉ cần nhìn cái là biết luôn.

– Thế cơ ạ?

– Ừ, vào bàn làm việc đi, lúc nào rỗi anh kể cho.

Từ khi tôi làm kế toán ở công ty, có thời gian tiếp xúc nhiều hơn nên cũng thấy tính tình anh Lâm rất được. Đến lúc quen thân thêm một tý, anh Lâm kể cho tôi nghe một chuyện.

– Tính thằng Huy nó ít nói thế thôi nhưng được lắm, mỗi tội thằng này như kiểu bị tự kỷ, chả thấy nó mặn mà với ai bao giờ.

– Đúng rồi đấy, hồi mới quen em cũng thấy ông ấy thế, chẳng bao giờ thấy ông ấy cười.

– Thế nên con người yêu nó mới chán, bỏ đi nước ngoài chứ.

– Vy hả anh?

– Ừ. Đợt thấy bảo cũng muốn đến làm cùng công ty anh, nhưng thằng Huy nó nhất quyết bảo “Không, công ty đang thừa nhân viên rồi”. Mà cái tính bà kia thì kênh kiệu, đến đây làm bọn anh cũng không thấy thoải mái lắm. Thế rồi bà Vy kia giận dỗi rồi bỏ ra nước ngoài đấy chứ.

– Ơ, có mỗi thế mà bỏ ra nước ngoài á?

– Thật ra cũng không hẳn, anh cũng không rõ lý do lắm, chỉ biết thằng Huy bảo ra nước ngoài thôi.

– À vâng.

– Đấy, em thấy chưa. Thế mà giờ nó lóc cóc vào đây mở công ty, rồi bảo em đến làm, không phải thích em thì là gì?

– Vào đây mở rộng thị trường chứ, vì em đâu mà vì em.

– Mở rộng thị trường quái gì mà giám đốc cứ ở lì trong đây, trong khi trụ sở chính của công ty ở ngoài Hà Nội.

Tôi không cãi được nữa nên chỉ cười trừ, đúng lúc anh Lâm đang định buôn dưa lê tiếp thì tự nhiên chuông điện thoại của tôi vang lên.

– Đợi em tý nhé. Em nghe điện thoại.

Anh Lâm gật đầu, tôi mới bấm nút nghe máy:

– Alo.

– Tối nay ăn gì? Tao nấu?

Sau khi tôi với Huy quay lại với nhau, tôi không dọn đến ở với anh mà vẫn ở cùng Huyền. Tôi không muốn chuyện của chúng tôi diễn biến quá nhanh, sợ lửa càng cháy to thì càng dễ tắt, sợ cái gì mau đến rồi lại mau đi. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua giai đoạn hẹn hò yêu đương như bao cặp đôi khác, cùng nhau trải qua những năm tháng si mê rực lửa, cuối cùng khi cảm thấy đã chín muồi rồi mới tính chuyện trăm năm.

Dù biết chuyện kết hôn còn xa vời lắm, nhưng tôi thì cứ tự dối lòng mình như vậy.

– Tối nay sinh nhật mày mà, tối đi ăn lẩu đi.

– Ăn lẩu á? Được đấy, ăn vỉa hè thôi nhé. Ăn lẩu mà ngồi trong phòng ngột ngạt bỏ xừ.

– Ừ. Khoảng 6 giờ tao tan làm rồi tao về đón nhé, à mà rủ cả anh Huy với bạn anh ấy nữa được không?

– Bạn anh ấy có người yêu chưa? Đẹp trai không? Dáng dấp thế nào?

– Chưa, đẹp trai lắm. Thôi tối gặp rồi biết.

Cúp máy xong, tôi cũng tiện miệng quay sang hỏi anh Lâm có đi sinh nhật bạn tôi không, bạn tôi cũng là người Bắc vào trong này lập nghiệp nên cũng giống như tôi ấy. Anh Lâm nghe xong thì gật đầu như bổ củi, còn bảo tôi phải giới thiệu bạn cho anh ấy làm quen, nhân dịp này tranh thủ cưa cẩm kiếm người yêu luôn.

Tôi phì cười, nghĩ giờ mà anh Lâm với Huyền mà nên duyên thì cũng hay nhỉ? Tôi với Huy sẽ là một đôi, bạn tôi và bạn của người yêu tôi cũng là một đôi, duyên phận biết đâu được đấy.

Buổi tối, Huy chở cả tôi cả anh Lâm đến cửa hàng hoa đón Huyền, xong lại đưa bọn tôi đến quán lẩu bò ở đường Cách Mạng Tháng Tám. Vừa ngồi xuống bàn, anh Lâm đã ríu rít.

– Hôm nay sinh nhật của Huyền, ưu tiên Huyền chọn món đấy.

– Em á? Thôi, em có biết chọn gì đâu, các anh với Vân chọn đi.

Huy lần đầu tiên ngồi mấy quán vỉa hè kiểu này, có vẻ cũng không thích lắm, nhưng mà đang trong giai đoạn tán tôi nên chiều tôi khỏi phải nói. Tôi bảo đi đâu anh cũng đi, mỗi tội có người khác thì suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, lúc nào ở riêng với nhau thì lại như chó con quấn mẹ, cứ sán lại người tôi rồi sờ soạng lung tung.

– Sinh nhật cô thì cô chọn đi.

Huyền trước giờ vẫn thích đấu khấu với Huy nhưng hôm nay có anh Lâm, tự nhiên nó ngoan đột xuất, vui vẻ nghe lời:

– Vâng, thế mọi người ăn lẩu bò nhé, em gọi thêm cả ngô chiên với ít đồ nhậu.

Anh Lâm gật đầu:

– Ừ được đấy. Uống rượu luôn nhé, gọi Vodka ngâm đá uống nhé, lâu rồi không ở Hà Nội nên thèm Vodka.

– Vâng.

Chúng tôi ngồi bên nồi lẩu uống rượu, nhâm nhi kể bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất. Anh Lâm hỏi Huyền trước ở Hà Nội làm gì, giờ vào đây mở cửa hàng hoa có buôn bán được không? Huyền thì chỉ cười:

– Trước ở ngoài Hà Nội em đi làm công nhân linh tinh ấy mà. Chẳng có học thức gì nên chỉ làm mấy việc tay chân thôi anh ạ.

– Ai bảo em thế? Nhiều người không được đi học mà vẫn giỏi đấy thôi. Em biết những người chế tạo ra các loại máy nông nghiệp ở nước mình chưa? Toàn là nông dân đấy.

– Thật á anh?

– Ừ, thật mà, em hỏi Huy mà xem.

Tôi cũng đùa thêm vào:

– Không cần hỏi anh Huy đâu, tao đây này. Không được học hành gì mà giờ vẫn làm kế toán nhé, tính tiền hơi bị ngon.

– Mày có người yêu chiều như chiều vong, tính làm gì?

– Thế mày cũng kiếm một ông người yêu chiều mày như chiều vong đi, lúc đó không cần học hành cao quá cũng có người nuôi nhé. Ví dụ như anh Lâm chẳng hạn, anh Lâm nhờ.

Anh Lâm cười tít mắt, gật đầu:

– Ừ, ví dụ là anh cũng được, đằng nào anh cũng chưa có người yêu mà.

– Thế thì xúc tiến ngay đi thôi, cơ hội nghìn năm có nhiều đấy. Huyền nhà em tạm thời cũng đang chưa có người yêu đây.

– Thế thì anh phải uống với Huyền mấy chén để làm quen thêm mới được.

Huyền đỏ mặt:

– Vâng, em mời anh một ly.

Bảo mời một ly mà hai người đó uống hết cả chai rượu vẫn chưa chịu thôi. Anh Lâm có vẻ tửu lượng kém, mới uống có gần chục chén mà mặt đã đỏ như mặt trời mọc. Bạn tôi thì khỏi phải nói, trước làm cái nghề đó nên rượu nào cũng uống được, gì chứ hai chai với nó cũng chẳng phải là vấn đề. Mỗi tội, Huyền bây giờ đã không làm gái nữa nên cũng biết giữ ý hơn trước, nó chỉ lịch sự cạn ly với anh Lâm rồi nhấm nháp từng tý một, thỉnh thoảng còn bẽn lẽn cười.

Chúng tôi ngồi bên cạnh nhìn hai người họ thế, tự nhiên cũng thấy vui vui.

Tôi khoác tay anh, tựa đầu vào vai Huy rồi nói:

– Anh nghĩ sao?

– Nghĩ sao là sao?

– Những đứa từng làm gái như em và Huyền, có được yêu người khác không?

– Em nói vớ vẩn gì đấy. Nghề nào cũng là nghề, chỉ cần không trộm cắp cướp giật là được. Miễn là bây giờ sống khác, ngày trước có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng gì.

– Thật không? Anh biết suy nghĩ kiểu đấy từ bao giờ thế?

– Từ khi nuôi em đấy.

Tôi phì cười, tay siết chặt lấy cánh tay anh, bỗng dưng lại cảm thấy trong lòng yêu thương quá.

Nhớ lại lần đầu tiên tôi và Huy gặp nhau, tôi với anh uống hết cả một chai rượu tây, còn nói một ly là năm trăm nghìn, anh chuyển cho tôi mười triệu, tôi còn khuyến mãi anh thêm hai ly.

Chớp mắt một cái đã gần bốn năm trôi qua, chúng tôi đã vượt qua biết bao nhiêu thăng trầm, không biết ngày sau có được viên mãn cùng nhau hay không, nhưng bây giờ được anh yêu thương thế này, tôi đã cảm thấy cuộc đời mình như thế cũng được coi là hạnh phúc.

Tôi cầm cốc rượu lên, giơ lên trước mặt anh:

– Một ly năm trăm nghìn, anh uống không?

Huy cười, cười rất nhẹ nhưng tôi đọc được trong mắt anh một sự vui vẻ hiếm thấy:

– Uống hết chai rượu này cho em về.

Tối đó, bốn người chúng tôi uống rất nhiều rượu, nói cũng rất nhiều, đến khi tàn cuộc, anh Lâm thì say quắc cần câu nhưng vẫn vỗ ngực đứng lên, bảo mình sẽ lái xe đưa Huyền về tận nhà.

Tôi cũng say đến hoa cả mắt rồi, ngẩng đầu líu ríu hỏi:

– Anh say thế có đưa bạn em về được không? Hay là em gọi Taxi cho hai người về cho yên tâm nhé.

Huyền chưa say mấy nên gật đầu đồng tình:

– Được đấy, thế đi cho an toàn. Anh Lâm nhờ.

Anh Lâm chẳng nỡ làm trái ý của bạn tôi nên cũng đành cười cười ậm ừ:

– Ừ, thế để anh gọi Taxi. Đưa Huyền về rồi anh mới về, để Huyền đi Taxi muộn thế này anh không yên tâm.

Sau khi anh Lâm với Huyền về rồi, tôi với Huy cũng mới ra về, nhưng mà không phải về phòng trọ của tôi mà về nhà anh.

Huy uống nhiều nhưng tửu lượng của anh tốt, không say như tôi mà vẫn lái xe về đến nơi an toàn. Mỗi tội vừa mở cửa vào đến nhà, anh đã ghì tôi vào tường rồi cúi đầu xuống hôn, mãnh liệt đến mức đầu óc tôi cũng phải choáng váng.

Rượu bắt đầu ngấm làm tôi không kiểm soát được, với cả từ lần đầu tiên quan hệ lại với nhau cho đến giờ, nửa tháng rồi chúng tôi cũng không làm thêm lần nào nữa. Giờ vừa say men rượu lại vừa say men tình, tôi chếnh choáng vòng tay ghì chặt lấy cổ anh, điên cuồng hôn trả.

Người anh nóng rực như lửa, nụ hôn rơi như mưa xuống khuôn mặt tôi, xuống mắt tôi, tóc tôi, hôn cả lên tai tôi rồi thì thầm:

– Tối nay ở đây với anh.

Tôi ngẩng mặt nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp từng góc cạnh đàn ông của anh, hai mắt trở nên đờ đẫn:

– Ở đây làm gì ạ?

– Làm tình.

Biết thế tôi chẳng hỏi nữa, vì có lần nào làm tình với nhau mà anh không nói thẳng thắn kiểu này đâu, cái lão này bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì đểu cáng không chịu được, mà càng xấu xa thì tôi lại càng yêu mới buồn cười.

Anh thấy mặt tôi đần ra thì khẽ cười, sau lại tiếp tục cúi xuống hôn tôi, bàn tay nóng của anh không chịu để yên, đặt trước ngực tôi vần vò một lúc, lát sau lại luồn ra sau lưng, kéo khóa váy của tôi xuống.

Cơ thể tôi trần trụi hiện ra trước mặt, anh không nhịn được hừ một tiếng trong họng, lại siết chặt lấy tôi:

– Không mặc gì vẫn đẹp hơn mặc, nhờ?

– Thật không?

Anh từ từ khom lưng xuống, hôn đến cổ tôi rồi dời xuống ngực, khi đã thỏa mãn chạm được đến nơi cần chạm rồi, anh mới nói:

– Chỉ mình anh được nhìn thôi, không được cho thằng khác nhìn.

– Đồ xấu tính.

Anh chẳng trả lời nữa mà bế bổng tôi đi vào phòng ngủ, không đủ kiên nhẫn để chờ thêm mà lột phăng hết tất cả những thứ vướng víu còn lại trên người tôi xuống, sau đó cấp tốc đi vào.

Rượu và tình làm cho tôi có cảm giác như mình đang ở trên đỉnh cao của một ngọn núi, xung quanh là bồng bềnh mây trắng, cảm giác dập dìu mê đắm làm hai mắt tôi dại đi, từng sợi dây thần kinh trên người trở nên tê cứng.

Tôi không nhịn được cơn khoái lạc từ bụng dưới lan đến, lẩm bẩm gọi tên anh:

– Huy…Huy…

– Ừ.

– Có yêu em không?

Anh vận động liên hồi, từng giọt mồ hôi đong đưa rồi rơi xuống cơ thể tôi, giọng nói của anh khàn khàn đứt quãng:

– Yêu ..

– Em cũng yêu anh.

Anh cười, thêm một lần nhấn sâu vào trong tôi, Huy đưa tôi lên hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, động tác của anh không quá nhẹ nhàng mà cũng chẳng quá thô bạo, lực ra vào vừa đủ làm tôi đê mê cực điểm, chỉ biết gào tên anh.

Mười đầu ngón tay chúng tôi đan vào nhau, cơ thể quấn lấy cơ thể, có mồ hôi, có cả dục, có cả tình yêu ấm nóng của anh hiện hữu chân thật nhất trong tôi. Cuối cùng, khi cả hai đều mệt nhoài sau một trận kích tình điên cuồng sau men say, anh mới chịu phóng thích tình yêu của anh trong tôi, sau đó nằm xuống ôm tôi vào lòng.

Lần đầu tiên, Huy hôn lên trán tôi trước khi ngủ. Anh bảo:

– Ngủ đi em. Anh ôm ngủ.

Tôi mãn nguyện rúc trong lòng anh, hít hà mùi thơm da thịt anh, cảm nhận niềm hạnh phúc từ xác thịt và tình yêu của người đàn ông tôi yêu, mỉm cười trả lời:

– Vâng, mình ngủ thôi.

Thời gian tiếp theo đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò rồi đi chơi như nhiều cặp đôi khác, có những khi anh hậm hực theo tôi vào rạp chiếu phim, có những hôm lại cau có lẽo đẽo theo tôi đi siêu thị mua sắm cái này cái kia. Nhìn anh mặt mày lầm lì lững thững đi theo sau tôi suốt mấy tiếng, tôi không nhịn được cười. Nhưng mà mấy khi được soái ca kiểu như Huy theo đuổi đâu, tôi phải tranh thủ hành anh một tý mới được.

Người ta nói “Trước cơn mưa rào, bao giờ trời cũng êm, biển cũng lặng”, những ngày hạnh phúc của chúng tôi thật ra cũng ngắn chẳng tày gang, tôi với Huy mới chính thức yêu nhau được hơn nửa tháng thôi là đã bắt đầu xảy ra chuyện.

Hôm ấy, tôi đang ở công ty thì thấy có khách đến. Vừa định đứng lên chào thì anh Lâm đã chạy đến niềm nở chào trước:

– Chú ạ. Chú vào sao không gọi điện để bọn con ra đón.

Chú kia khoảng hơn năm mươi tuổi gì đó, ăn mặc lịch sự, mà chẳng hiểu sao vừa nhìn chú ấy tôi đã cảm giác người này rất có uy. Tôi cũng chạy lại gật đầu chào:

– Cháu chào chú ạ.

Chú ấy nhìn tôi một lúc, thái độ tỏ rõ vẻ không hài lòng rồi quay sang bảo anh Lâm:

– Thằng Huy đâu?

– Huy… đang trong phòng chú ạ. Để cháu gọi nó cho chú.

– Không cần. Phòng nó chỗ nào.

– Kia ạ, phòng ngay bên trái ạ.

Chú ấy không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng, khi bóng chú ấy đã đi khuất rồi mà tôi vẫn còn sợ, mãi sau mới dám hỏi anh Lâm:

– Anh ơi, ai đấy ạ? Sao nhìn chú ấy có vẻ không vui thế nhỉ?

– Bố của Huy đấy.

Tôi tròn mắt, cả người lập tức cứng lại. Bố của anh vào tận đây, mà vào không báo trước lại còn tỏ vẻ khó chịu như thế này, chắc hẳn là đang có chuyện gì đó không hài lòng với Huy. Hay là chú ấy đã biết chuyện của tôi với anh rồi?

Anh Lâm thấy mặt tôi tự nhiên tái mét thì đành lên tiếng động viên:

– Không sao đâu. Huy nó trước giờ không kinh doanh nhờ bố, tự nó gây dựng nên công ty, hai bố con nó cũng không hòa hợp tính lắm nên thế đấy. Em đừng lo.

– Vâng ạ.

Nói là nói thế nhưng tôi vẫn sợ, lần đầu tiên gặp người lớn thế này ai mà chả sợ, huống hồ bố anh còn là bộ trưởng, quyền cao chức trọng nữa. Tôi rón rén trở về bàn làm việc của mình, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng “Bốp” như ai bị đánh cùng tiếng đồ vật ở bên trong rơi lỡ loảng xoảng.

Bàn làm việc của tôi ngay ở cửa phòng Huy nên dù bên trong có cách âm, tôi vẫn nghe được loáng thoáng tiếng của bố anh nói:

– Mày làm cái trò gì đấy hả? Ngu cũng ngu vừa vừa phai phải thôi, mày ngu như thế không thấy xấu hổ với bố mẹ mày à?

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.