Người này thật lòng quan tâm đến an toàn của ngài Tổng thống sao?
Hay là anh ta chính là nội ứng của kẻ địch, được kẻ địch phái tới đánh trận đầu.
Không cho Tưởng Linh Nhi có nhiều thời gian suy nghĩ, người kia tiếp tục mở miệng nói, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ sắc bén: “Cô Tưởng, câu hỏi này không phải một mình tôi hỏi, tôi nghĩ nhân dân cả nước đều muốn biết ngài Tổng thống có khỏe mạnh hay không?”
Nghe những lời có vẻ như đang quan tâm đến tình huống ngài Tổng thống của anh ta, nhưng vẻ mặt và giọng điệu lại mang tới một cảm giác cấp bách cho Tưởng Linh Nhi.
Tưởng Linh Nhi coi như đã hiểu rõ, người này muốn biết tình huống của ngài Tổng thống, không phải vì quan tâm, mà là vì gấp gáp muốn thăm dò rõ ràng tình huống của ngài Tổng thống.
Rất có thể người này chính là nội ứng do kẻ địch phái tới Bắc Cung.
Nghĩ đến anh ta chính là đồng lõa đã giết chết mười mấy mạng người của nhà họ Long, cảm xúc căng thẳng ban đầu của Tưởng Linh Nhi đã thay thế bằng sự phẫn nộ, cô hận không thể bắt người này ngay lập tức, để cho anh ta khai ra người đứng phía sau điều khiển là ai.
Có điều, cô không kích động như vậy, cô chính là một người phụ nữ lý tính, cô biết vào giây phút quan trọng như thế này, cô không thể làm hỏng chuyện quan trọng của Long Duy và Quyền Nam Dương, do đó cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì.
Cô nhìn về phía người đó, lịch sự mỉm cười, vẫn dịu dàng mở miệng nói: “Ngài Tổng thống đã bị thương, tình huống bây giờ của anh ấy không được tốt, nhưng anh ấy có được nhiều sự ủng hộ từ nhân dân trong nước như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Đây chính là lời giải thích đã được rập khuôn của bọn họ vào lúc trước, để cho Tưởng Linh Nhi đứng ra nói những lời này có thể dẫn đến hai tác dụng: thứ nhất là động viên người dân, thứ hai là để cho kẻ địch càng tin rằng, quả thật ngài Tổng thống đã gặp nạn.
Lúc trước, tin tức ngài Tổng thống đã gặp nạn lan truyền trên mạng, nhưng lúc này, vợ chưa cưới của ngài Tổng thống lại nói, ngài ấy chỉ bị thương nặng.
Bị thương nặng vẫn có thể chữa trị được, người dân ngồi trước TV nghe thấy tin tức này cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần là người muốn sống trong hòa bình và ổn định, không ai muốn thay đổi người lãnh đạo quốc gia nhiều lần, đáy lòng mọi người đều hy vọng ngài Tổng thống sẽ hồi phục.
Nhưng cũng có một nhóm người, bọn họ cũng ngồi trước màn hình TV, nhưng bọn họ không hy vọng ngài Tổng thống hồi phục.
Đây chính là một tòa kiến trúc rộng lớn sảng sủa, được trang trí lộng lẫy, gần như có thể sánh ngang với Bắc Cung.
Nếu như người mới đi tới nước A lần đầu, không biết đây chính là Bắc Cung, nhìn thấy sự tồn tại của nó sẽ lầm tưởng rằng nó chính là Bắc Cung.
Một tòa kiến trúc có thể so sánh với Bắc Cung, nằm ở phía Bắc Viện dưỡng lão Trung tâm Thành Bắc, cũng là một kiến trúc của cơ quan chính phủ, chỉ là khác nhau về tính chất, Bắc Cung chính là trung tâm hành chính, còn nơi này chỉ là trung tâm nghỉ dưỡng.
Có mấy người đang ngồi trong phòng, cả nam và nữ, già và trẻ, sau khi nghe Tưởng Linh Nhi nói những lời này, bọn họ đều im lặng.
Trong TV, Tưởng Linh Nhi vẫn tiếp tục thay mặt ngài Tổng thống phát biểu: “Ngài Tổng thống đã căn dặn, trong khoảng thời gian anh ấy bị thương chưa hồi phục, mỗi cơ quan chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được. Nếu có công việc nhất định phải giao cho anh ấy xử lý, có thể đưa cho thư ký trưởng Lâm Thành Thiên để truyền đạt cho anh ấy. Thời gian còn lại và những người khác, tôi hy vọng mọi người không nên đi làm phiền anh ấy nghỉ ngơi, dù sao thì để cho ngài Tổng thống sớm ngày bình phục, anh ấy mới có thể làm tốt công việc của mình.”
“Tôi nghĩ đây chính là kế hoãn binh của người Bắc Cung.”Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trong đám người lên tiếng trước.
Giọng nói của anh ta rất trầm ổn và bình tĩnh, ngay lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người anh ta, anh ta lại nói tiếp: “Trước khi những tên nhiều chuyện trong Bắc Cung kia, tìm được một ứng cử viên Tổng thống thích hợp, bọn họ phải che giấu tin tức Quyền Nam Dương đã chết trước. Đợi đến khi bầu ra một ứng cử viên Tổng thống đời mới, lúc đó sẽ nghĩ cách ứng phó với chuyện xảy ra đột ngột này, rồi tuyên bố ra bên ngoài rằng, ngài Tổng thống vì cấp cứu vô hiệu mà chết, như vậy vừa có thể tạm yên lòng dân, cũng có thể để cho chúng ta rút lui.”
Người đàn ông này vừa dứt lời, những người còn lại gật đầu tán thành ngay, nhưng cũng có người có ý kiến khác, người đó nhìn xung quanh rồi từ từ nói: “Có thể nào Quyền Nam Dương chỉ thật sự bị thương nặng không?”
Một người khác tiếp lời: “Chiếc trực thăngchở Quyền Nam Dương là do người của chúng ta đã giở trò, đồng thời người của chúng ta cũng tận mắt nhìn thấy chiếc trực thăngđó rơi xuống khe núi. Dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, nếu Quyền Nam Dương không chết, trừ khi anh ta có thể mọc cánh bay lên.”
Một người khác trả lời: “Đồng thời, trong suốt quá trình theo dõi tối qua của chúng ta, mỗi người, mỗi tin tức đều xác nhận rằng, Quyền Nam Dương đã gặp nạn.”
Người đàn ông lên tiếng đầu tiên gõ ngón tay thon dài lên ghế sô pha bằng da, dành quyền phát biểu trở về: “Sau khi Quyền Nam Dương xảy ra chuyện, con nhóc nhà họ Trần kia đã gọi cho anh ta hai cuộc, mà người nghe đều là Lâm Thành Thiên, tay sai của Quyền Nam Dương. Lần đầu tiên Lâm Thành Thiên không nói gì với cô ta. Lần thứ hai Lâm Thành Thiên nói Quyền Nam Dương đã xảy ra chuyện.”
Nói đến đây, người đàn ông ngậm miệng lại, quét mắt nhìn từng người có mặt ở đây rồi nói: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Có người đáp lại: “Quyền Nam Dương muốn dụ chúng ta xuất hiện, vì vậy che giấu con nhóc nhà họ Trần cũng là điều dễ hiểu.”
Còn có người dõng dạc nói: “Vì sao chúng ta không bắt con nhóc nhà họ Trần kia. Chỉ cần chúng ta bắt được cô ta, nếu Quyền Nam Dương không chết, tôi không tin anh ta có thể nhẫn nhịn được.”
“Bắt cô ta?” Người đàn ông nhếch miệng cười lạnh: “Lần trước, sau khi mấy anh bắt người thất bại, Trần Việt đã sai thuộc hạ của anh ta đến bảo vệ cô ta 24/24. Tối qua Chiến Niệm Bắc cũng có mặt ở đó.Muốn bắt cô ta, tôi ngược lại muốn xem, các anh bắt cô ta như thế nào?Một Quyền Nam Dương đã làm cho chúng ta khó ứng phó rồi, các anh còn muốn chia một phần sức mạnh để đi đối phó với Trần Việt?
Bọn họ đã tốn rất nhiều sức lực để đối phó với Quyền Nam Dương, căn bản không còn nhiều sức mạnh để đối phó với Trần Việt, người nắm giữ Thịnh Thiên, một đế quốc thương mại khổng lồ.
Tập thể lại im lặng lần nữa, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Bọn họ không biết Quyền Nam Dương còn sống hay không, lại không thể lợi dụng Trần Nhạc Nhung, người duy nhất có thể để cho Quyền Nam Dương xuất hiện, điều này đã làm cho bọn họ đi vào ngõ cụt.
“Cho dù Quyền Nam Dương không chết thì sao?”Ngay lúc tập thể đều im lặng, một giọng nữ rất nhẹ nhàng nhưng không khó để nghe ra sự nghiêm khắc vang lên.
Nghe thấy giọng nữ này, cho dù vẫn chưa nhìn thấy bà ta, tất cả người ngồi ở trong phòng đều đồng loạt đứng dậy, một nhóm người đồng thanh hô: “Phu nhân đến rồi?”
Mặc kệ người ở trong phòng lớn hay nhỏ tuổi phu nhân, lúc mọi người gọi bà ta đều cung kính gọi là: “Phu nhân.”
Bà ta đi tới, đứng trước mặt nhóm người quét mắt, rất nhanh đã nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Cho dù Quyền Nam Dương không chết, cậu ta bị thương nặng cũng là người sắp chết. Chúng ta đã đi đến bước đường này, chẳng lẽ còn có thể làm cho Quyền Nam Dương sống lại để đối phó chúng ta sao?”