"Tiểu Nhi......" Người đàn ông nghiêng người một cái, ngăn lại đường đi của bọn họ: "Thời gian mới một năm mà thôi, em đã quên mất giao hẹn của chúng ta rồi sao?"
"Ngậm cái miệng chó của cậu lại!" Nghe thấy người đàn ông khác gọi tên Tưởng Linh Nhi thân mật như thế, Long Duy chỉ hận không thể dùng một cước đá anh ta bay đi.
Anh bảo vệ Tưởng Linh Nhi dưới cánh chim của mình giống như gà mẹ bảo vệ con, không cho tên hàng giả kia tới gần cô nửa bước.
Người đàn ông không để ý tới Long Duy, nói với Tưởng Linh Nhi: "Tiểu Nhi, anh không biết người đàn ông này là ai, anh cũng không hiểu anh ta đang nói gì, anh chỉ biết cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, em vẫn ở trong tim anh."
Nếu người này đến giả mạo Long Duy, đương nhiên anh ta sẽ không vì có người đàn ông khác xông vào mà dễ dàng buông tha cho kế hoạch của bọn họ.
Một năm trước, nhà họ Long bị diệt môn, Long Duy sống chết không rõ, lúc đó anh ta đã biết, cơ hội thay thế Long Duy của mình đã tới.
Sống trong thế giới mịt mù tăm tối hai mươi mấy năm, có rất ít người biết đến sự tồn tại của anh ta, anh ta đối với người nhà họ Long mà nói, thật ra chỉ là một cái bóng của Long Duy, anh ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của Long Duy thôi.
Anh ta cũng là người, cũng là huyết thống của nhà họ Long, nhưng chỉ vì sinh muộn hơn Long Duy hai phút, mà số mệnh của anh ta và Long Duy lại cách biệt một trời một vực.
Long Duy đến thế giới này sớm hơn anh ta hai phút, chỉ hai phút mà thôi, Long Duy chính là con cưng của trời, là người thừa kế của nhà họ Long, là hy vọng của người nhà họ Long.
Còn anh ta thì sao?
Anh ta ngay cả tên của mình cũng không có.
Anh ta là cái bóng của Long Duy, là vật dự bị của Long Duy.
Lúc Long Duy còn sống tốt, anh ta cũng chỉ có thể sống trong một thế giới tối tăm chỉ thuộc về anh ta, không thể xuất hiện ở thế giới đầy ánh mặt trời này.
Nếu Long Duy xảy ra chuyện bất trắc gì, anh mới có cơ hội đi ra khỏi thế giới tối tăm, tiếp tục sống dưới thân phận của Long Duy.
Anh đứng ra thay thế thân phận của Long Duy, chiếm lấy tất cả mọi thứ vốn thuộc về Long Duy, chính là công việc của Long Duy và người phụ nữ của Long Duy.
Bởi vì anh ta chỉ là một vật dự bị, vì vậy anh không thể có suy nghĩ của riêng mình, càng không thể có cuộc sống của mình, những gì anh học được từ nhỏ chính là bắt chước theo Long Duy.
Long Duy thích ăn gì, anh phải thích ăn; Long Duy ghét cái gì, anh cũng phải ghét; cho dù là cây cối hay phụ nữ, anh đều phải yêu như Long Duy.
Sống hai mươi mấy năm, anh chưa bao giờ được sống một ngày thuộc về bản thân, mỗi ngày thức dậy cùng lúc với Long Duy, mỗi ngày lặp lại việc làm của Long Duy.
Từ rất nhiều năm trước, anh đã hận không thể diệt trừ Long Duy, như vậy anh sẽ có thể xuất hiện với thân phận của Long Duy, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Anh ta muốn trở thành Long Duy.
Chỉ là không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, vào lúc anh vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nhà họ Long bị diệt môn, Long Duy biến mất.
Anh ta kích động, anh ta hưng phấn, anh ta cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể đi ra khỏi thế giới tối tăm, cuối cùng cũng có thể sống cuộc đời của mình rồi.
Nhưng mà, anh ta đã quá ngây thơ.
Anh ta bắt chước Long Duy hai mươi mấy năm, khi không có Long Duy để anh ta bắt chước, vậy mà anh ta lại không biết mình nên đi tiếp con đường này thế nào.
Đang lúc anh ta không biết nên đi ra ngoài tiếp tục con đường của Long Duy thế nào, có người đã tìm đến anh ta, người kia hiểu rõ thân phận của anh ta còn thấu đáo hơn cả anh ta.
Người kia đồng ý với anh ta, có thể cho anh ta lấy thân phận của Long Duy để tiếp tục cuộc sống, nhưng điều kiện trước tiên là phải chờ một khoảng thời gian đã, một lần chờ mất tới một năm.
Anh cũng đã đợi hai mươi mấy năm rồi, cũng không sợ đợi thêm một năm nữa, vì vậy anh đồng ý với yêu cầu của người kia, lại sống cuộc sống không có ánh mặt trời thêm một năm.
Mấy hôm trước, cuối cùng người kia cũng tìm tới anh, bảo anh ra ngoài sử dụng thân phận của Long Duy tìm Tưởng Linh Nhi......
Tưởng Linh Nhi là người phụ nữ của Long Duy, anh ta biết.
Anh là cái bóng của Long Duy, anh cũng phải yêu những gì Long Duy yêu, vui giống như Long Duy, vì vậy người phụ nữ Tưởng Linh Nhi này bất thình lình chiếm lấy trái tim của anh ta.
Anh ta không biết là vì Long Duy, hay là người phụ nữ Tưởng Linh Nhi này thật sự có thể khiến đàn ông động lòng, dù sao cô cũng đã làm anh động lòng.
Anh hiểu rõ mình muốn người phụ nữ kia, muốn hoàn toàn chiếm cô làm của riêng, muốn cô thật sự trở thành người phụ nữ của mình.
Vì vậy anh đến đây.
Không cho Tưởng Linh Nhi cơ hội nói chuyện, anh nói tiếp: "Nhà họ Long bị diệt môn, anh bị thương nặng, nằm trên giường hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại...... Lúc anh có thể đi, việc đầu tiên anh làm là trở về tìm em, anh thật không ngờ thế nhưng em không muốn gặp lại anh."
Những gì trải qua mà anh nói thật sự giống với những gì Long Duy trải qua một năm nay, Tưởng Linh Nhi nghe thấy không ngừng sợ hãi, chẳng lẽ cuộc sống của Long Duy một năm nay cũng bị những người kia theo dõi sao?
Nghĩ đến những người đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm Long Duy từ một nơi bí mật nào đó, rất có thể sẽ làm hại Long Duy lần nữa.
Tưởng Linh Nhi nắm chặt tay của Long Duy, lo lắng đến đáy lòng đều run rẩy: "Em sẽ không để anh có việc gì, em sẽ không để những người đó có cơ hội làm hại anh nữa đâu.”
Long Duy cười nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, nói: "Đồ ngốc, anh không cần em bảo vệ, sau này để anh bảo vệ em."
Cô rõ ràng mỏng manh như vậy, mỏng manh đến mức một trận gió cũng có thể thổi cô đi, nhưng mà cô lại nắm tay anh, muốn đứng trước mặt anh bảo vệ anh.
Người phụ nữ ngốc này, tình yêu của cô với anh chính là rõ ràng không che giấu như vậy đấy, thế nhưng lúc trước anh lại vì một vài tư liệu không có chứng cứ chứng minh mà nghi ngờ cô là đồng phạm làm nhà họ Long diệt môn.
Người đàn ông nói rất nhiều, nhưng hình như Tưởng Linh Nhi không hề nghe vào một câu, ánh mắt anh ta tối lại, sau đó nói: "Tiểu Nhi, anh đã cho rằng chúng ta có thể thiên trường địa cửu, không ngờ nhanh như vậy mà em đã yêu người khác rồi."
Anh ta nhìn thấy trong tư liệu đã nói bên cạnh Tưởng Linh Nhi không có người đàn ông khác, cô ta vẫn nhớ mãi không quên Long Duy, không có yêu người đàn ông khác.
Chỉ cần Tưởng Linh Nhi còn nhớ mãi không quên với Long Duy, không yêu người đàn ông khác, như vậy anh ta lấy khuôn mặt giống Long Duy như đúc đi tới gặp Tưởng Linh Nhi, chắc chắn sẽ khiến cô không có sức chống cự.
Khuôn mặt này của anh ta giống Long Duy như đúc, chỉ dựa vào một điều kiện này, anh ta đã có thể giết chết tất cả đối thủ muốn theo đuổi Tưởng Linh Nhi chỉ trong một giây rồi.
Nhưng anh ta không thể ngờ, lại có một người đàn ông đi theo bên cạnh Tưởng Linh Nhi, hơn nữa còn nhìn ra Tưởng Linh Nhi yêu người đàn ông này.
Nghe thấy lời này của người đàn ông, Tưởng Linh Nhi cười cười: "Tôi nói với anh một câu, tình yêu của tôi với Long Duy sẽ mãi mãi không thay đổi."
Nghe thấy lời bày tỏ của cô, Long Duy nắm chặt tay lấy tay cô, khiêu khích nhìn thằng nhóc trước mặt: "Nhóc con, cho dù khuôn mặt của cậu giống như khuôn mặt của Long Duy, nhưng chỉ là vô ích thôi, Tiểu Nhi của tôi cũng không phải kẻ ngốc, cậu không lừa được cô ấy đâu.”
Nếu không vì khuôn mặt này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nếu không vì khuôn mặt này từng là của mình, Long Duy thật muốn tát cho nó hai cái, cho thằng nhóc này đừng suy nghĩ về người phụ nữ của anh nữa.
Long Duy vỗ vỗ bàn tay: "Đều xuất hiện đi. Đem người này về."
Người của Quyền Nam Dương đã đến rồi, bảo người của anh bắt thằng nhóc này về xét hỏi cho kỹ, chắc chắn có thể biết được nhiều chuyện thú vị hơn.
Mà anh thì sao?
Đương nhiên anh sẽ mang người phụ nữ của mình về nhà, làm chuyện mình muốn làm rồi.