Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 862: Cho em hạnh phúc




Long Duy: "..."

Long Duy khẽ giật mình, lẳng lặng nhìn cô.

Anh có lỗi gì với cô ư?

Rất nhiều.

Dù anh có dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho cô, e là cũng không bù đắp nổi những tổn thương anh đã gây ra cho cô.

"Xin lỗi, Xin lỗi... Nếu là xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì, còn cần cảnh sát làm gì?"

"Có phải những kẻ phạm tội hiếp dâm, chỉ cần nói một tiếng xin lỗi thì người bị hại sẽ lập tức tha thứ cho họ hay không?"

Không cho Long Duy cơ hội nói chuyện, Tưởng Linh Nhi lau nước mắt, hét lên từng đợt, giống như dùng phương thức như vậy phát tiết sự ấm ức mà cô phải chịu khi ở bên cạnh anh.

Nghe thấy cô so sánh mình với tội phạm hiếp dâm, ánh mắt Long Duy lại trầm xuống, trong ánh mắt thêm mấy phần cô đơn.

Thật ra Tưởng Linh Nhi nói không sai, thời gian trước anh nhốt cô lại, không cho cô tự do, còn đối với cô muốn làm gì thì làm, những hành vi đó thật không bằng cầm thú, cô ví anh với tội phạm hiếp dâm là vẫn còn xem trọng anh.

"Anh đi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa! Tôi van anh, van anh thả tôi ra được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, một chút cũng không muốn." Cô không thể quên trước kia anh đối với cô tốt bao nhiêu, bởi vậy cô càng không thể nào chấp nhận được người ép buộc cô lại đúng là người cô yêu.

Đoạn thời gian ở Vụ Sơn, mỗi khi bị anh làm nhục, cô đều thầm gọi tên Long Duy, giả vờ người đàn ông trên người cô là Long Duy.

Cô không thể ngờ rằng, người đó đúng là Long Duy của cô.

Thân hình Long Duy cao lớn như một ngọn Thái Sơn đứng trước mặt Tưởng Linh Nhi, dù cô đẩy thế nào, anh cũng không nhúc nhích.

Lúc lâu sau, Long Duy mới khẽ mở miệng, vẫn là ba chữ không thể đơn giản hơn: "Anh xin lỗi!"

"Tôi hỏi anh có lỗi gì với tôi?" Tưởng Linh Nhi cũng không biết sao mình lại cố chấp muốn biết đáp án của anh như vậy.

Long Duy: "..."

Long Duy lại lần nữa không thể trả lời, vì anh thực sự nợ cô rất nhiều, nhiều đến mức anh xấu hổ không nói ra được.

Tưởng Linh Nhi cắn môi, hùng hổ dọa người hỏi: "Không nói được đúng không? Vậy thì được, anh nói cho tôi, anh là ai? Anh có quan hệ gì với tôi? Tại sao anh phải nói xin lỗi tôi?"

"Đã có thời gian rất dài anh cũng không biết anh là ai, thậm chí anh không tìm thấy dũng khí có thể sống tiếp... Nhưng từ đầu đến cuối anh không hề quên, anh còn nợ người nào đó một lời hẹn ước. Anh đã nói muốn cho cô ấy hạnh phúc, nhưng anh vẫn chưa làm được. Anh hi vọng cô ấy còn có thể cho anh một cơ hội, để anh hoàn thành nốt việc anh chưa hoàn thành." Từng chữ từng chữ Long Duy chậm rãi nói ra như đang gõ vào linh hồn Tưởng Linh Nhi.

Tưởng Linh Nhi nhớ rõ, ngày đó tuyết rơi lớn, trời đất một mảnh trắng xóa.

Có người đàn ông điên cuồng kéo tay cô chạy trên tuyết đọng thật dày, chạy đến đỉnh núi tuyết, cầm tay cô, ngửa mặt lên trời mà rằng: "Trời cao làm chứng, hôm nay Long Duy tôi ở chỗ này thề, sau này sẽ yêu thương Tưởng Linh Nhi cả đời, sẽ cho cô ấy hạnh phúc, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương cô ấy nữa."

Việc làm ấu trĩ như vậy, không giống như là việc một Long Duy luôn lý trí sẽ làm, nhưng vì cô, đúng là anh đã làm ra chuyện ấu trĩ đó.

Ngay khi Tưởng Linh Nhi ngây người nhìn gò má của anh, anh bỗng dưng quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, mỉm cười: "Tưởng Linh Nhi, sau này em chính là người phụ nữ duy nhất của Long Duy. Anh sẽ chăm sóc em, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em nữa."

"Vâng." Dù anh vô cùng bá đạo, nhưng Tưởng Linh Nhi chẳng so đo với anh, cô không tự chủ cong môi cười: "Có anh bên cạnh, em sẽ không sợ." Cô đặt bàn tay mảnh khảnh của mình vào tay anh: "Long Duy, sau này em cũng sẽ khiến anh hạnh phúc."

Họ hứa với nhau, muốn cho nhau hạnh phúc, nhưng mà không lâu sau đó, một biến cố lớn đã chia cách họ.

Cô đang chờ anh, chờ anh trở về; anh đang dưỡng thương, đang mong trở về tìm cô.

Họ không ở bên nhau, nhưng trong lòng đều nghĩ về nhau.

Nhưng không ai ngờ được, ngay ngày trước khi thương thế của Long Duy tốt lên chuẩn bị trở về, lại xảy ra biến cố.

Anh để Long Thiên dẫn người âm thầm thăm dò chuyện nhà họ Long bị diệt, tra xét nửa năm cuối cùng cũng có đầu mối, đồng thời tư liệu có được cũng chỉ thẳng việc Tưởng Linh Nhi tham dự vào việc nhà họ Long bị diệt.

Thời gian một năm, chỗ dựa tinh thần để anh chịu đựng nỗi đau khi thay đổi gương mặt bỗng trở thành kẻ cầm đầu khiến nhà họ Long bị tiêu diệt, khi nhìn thấy tin tức này, Long Duy chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

"Có thể cho anh một cơ hội nữa không?" Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của Tưởng Linh Nhi, Long Duy siết chặt nắm đấm, dè dặt hỏi.

Tưởng Linh Nhi nhìn anh, anh đổi khuôn mặt, đổi giọng nói, nhưng ánh mắt nhìn cô không thay đổi, để cô nhìn thấy trong ánh mắt anh sự dịu dàng chỉ vì cô mà bộc lộ.

"Có thể không?" Anh hỏi lại, giọng điệu càng cẩn thận, e dè hơn, giống như lo lắng nếu hỏi cô với âm thanh hơi lớn thì có thể dọa cô.

Tưởng Linh Nhi không dùng lời nói trả lời anh, mà không tự chủ được đưa tay ra, chậm rãi tới gần, chậm rãi tới gần, cuối cùng đặt lên mặt nạ anh đang đeo.

Một năm trước, nhà họ Long xảy ra chuyện, khi cô nhận được tin chạy đến thì nhà của họ đã bị thiêu hủy. Trong phòng có mười mấy bộ thi thể bị đốt cháy khét, không phân biệt được ai là ai. Sau khi kiểm tra DNA, xác định tất cả thi thể đều là người nhà họ Long.

Tất cả đều là người nhà họ Long, nhưng không thể phân rõ ai với ai, bởi vậy Tưởng Linh Nhi cũng không biết rốt cuộc Long Duy của cô còn sống hay đã chết trong trận hỏa hoạn lớn đó.

Bởi vì không biết, nên cô lừa mình dối người, nói với bản thân Long Duy của cô ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không sao.

Chính vì ôm niềm tin như vậy, nên cô đã chờ anh, chờ ròng rã một năm.

Bây giờ, mãi mới chờ đến lúc anh trở về, cho dù là anh đổi khuôn mặt, cho dù là anh làm chuyện tổn thương cô.

Cô vẫn không thể trách anh.

Thường thường thân thể của cô thành thật hơn suy nghĩ, cô còn chưa nói ra miệng, tay đã vuốt ve mặt anh.

Nỗi đau đổi mặt chắc là đau thấu tim gan.

"Linh Nhi..."

"Em cũng sẽ khiến anh hạnh phúc." Đây trả lời của cô dành cho anh.

*

"Nhung Nhung?" Nhìn Trần Nhạc Nhung rũ đầu, Quyền Nam Dương đưa tay vỗ vỗ đầu cô, cô cũng không phản ứng, vẫn khó chịu bĩu môi.

"Nhung Nhung, em sao rồi?" Quyền Nam Dương ôm lấy mặt cô, hỏi.

"Không có gì." Trần Nhạc Nhung rầu rĩ nói.

"Không có gì?" Tất cả cảm xúc của cô bé này đều hiện lên mặt, làm sao có thể không có gì được.

"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy buồn buồn, trong lòng có chút khó chịu." Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt dịu dàng của Quyền Nam Dương.

Quyền Nam Dương nhìn đã hiểu cô đang suy nghĩ gì, biết cô đang lo lắng chuyện gì, anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Nhung Nhung, hãy cho anh Liệt một chút thời gian, được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.