Ban đêm.
Hiếm khi bóng đèn nơi khu lánh nạn sáng choang.
Sân khấu tạm thời dựng lên không cao lớn bằng sân khấu tại rạp hát lớn quốc gia, nhưng cũng có chút quy mô.
Một sân khấu cao một mét được làm bằng thép và xi măng, với một giàn sân khấu lớn màu đỏ ở phía sau, có dòng chữ "xây dựng một ngôi nhà đẹp giúp người dân trong khu vực thảm họa"
Dưới đài, những người dân trong khu lánh nạn đã sớm đặt những băng ghế nhỏ ngồi rất chỉnh tề, người người kích động, mong chờ nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu, các nhà lãnh đạo của khu vực thảm họa được mời đến phát biểu khai mạc bữa tiệc. Sau bài phát biểu khai mạc, MC nhận micro và thông báo chương trình đầu tiên.
Tiết mục thứ nhất, ca sĩ nổi tiếng nhất đất nước hát bài “Chúng ta là người một nhà”, bài này rất phổ biến nên khi tiếng nhạc dạo quen thuộc vừa nổi lên, người xem liền vỗ tay rất nhiệt tình.
Khi khúc nhạc lên đến cao trào, người xem đồng loạt cùng hát, tạo thành một màn hợp ca lớn, chỉ mới tiết mục đầu tiên mà đã đẩy buổi tiệc lên đến cao trào.
Tiếp theo là tiết mục ca múa biểu diễn, cũng có biểu diễn ảo thuật, tiết mục thứ sáu là tiết mục ba người chị Yến nữa diễn kịch ngắn.
“Chị Yến, Tiến, Đại Tráng cố lên!” Trần Nhạc Nhung nhìn cả ba người sắp lên sân khấu một động tác cố lên.
Chị Yến cười nói: “Tốt, em có thể cổ vũ cho bọn chị ở dưới sân khấu.”
Đại Tráng nói: “Thật ra tôi còn thiếu một cái hôn khích lệ. Hũ giấm nhỏ nếu như cô đồng ý cho tôi một cái hôn khích lệ, chúng tôi sẽ biểu diễn tốt hơn.”
Tiến đá một cước vào mông Đại Tráng: “Người trẻ tuổi đừng suy nghĩ lung tung. Hũ giấm nhỏ của chúng ta không phải là người mà cậu có thể muốn đâu.”
Trần Nhạc Nhung cười một tiếng, đổi đề tài nhạy cảm này: “Đương nhiên, tôi tin tưởng tiết mục của chúng ta sẽ khiến bà con xem đến sướng mắt.”
Quả thật không khác với những gì Trần Nhạc Nhung đoán, tiết mục của tổ ba người chị Yến mới biểu diễn được một phần ba, khán giả dưới sân khấu đã cười nghiêng ngả.
Bữa tiệc đến cao trào lần thứ hai.
Thấy các cụ già ở khu lánh nạn cười vui vẻ như vậy, Trần Nhạc Nhung cũng nhẹ nhàng cười, mục đích của tổ ba người chị Yến cuối cùng cũng đạt được.
Cùng người dần ở khu lánh nạn sống chung mấy ngày, khiến cô cảm nhận được sâu sắc sự cố gắng của người dân để xây dựng lại quê hương.
Đây là sự cố gắng của mọi người, khiến cô cảm nhận được người dân nước này xuất sắc như thế nào, đương nhiên loại xuất sắc này không thể ngoại trừ cả ngài Tổng thống.
Mặc dù thời gian nhậm chức chính thức của anh Liệt không lâu, nhưng đánh giá của nhân dân đối với anh rất cao, nhất là những người dân ở khu vực lánh nạn rất kính nể Ngài Tổng thống.
Nếu như ban đầu không có Ngài Tổng thống lãnh đạo bọn họ lánh nguy lánh nạn, vậy thì người thương vong và tải sản tổn thất sẽ không ít như vậy.
Nếu không có kế hoạch xây dựng lại khu vực chịu nạn do chính Tổng thống ban hành, thì sẽ không có cảnh mọi người cùng nhau xây dựng lại quê hương tươi đẹp.
Trần Nhạc nhung cảm thấy ánh mắt cô thật không tệ, tuổi còn nhỏ mà đã nhặt được một bảo bối lớn như anh Liệt.
Lúc ấy cô mới bốn tuổi, làm sao biết anh Liệt là người tốt chứ?
Suy nghĩ lại, cô cũng không biết tại sao ban đầu cô lại nhìn ra được, có thể đây là duyên phận mà mọi người thường nói.
Giữa người với người, duyên phận là quan trọng nhất.
Có vài người, cho dù sống chung mười năm hai mươi năm, vẫn không thể khiến anh ta mở rộng tấm lòng.
Giống như giữa cô và Trần Dận Trạch, không phải Trần Dận Trạch làm anh không tốt, phải nói anh ấy rất xứng đáng làm anh, nhưng nói chung giữa cô và anh luôn có khoảng cách.
“Hũ giấm nhỏ, em thấy bọn chị biểu diễn thế nào?” Biểu diễn xong tiết mục, xuống sân khấu, chị Yến muốn nghe đánh giá của Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung cong môi cười, không trả lời.
Chị Yến còn nói: “Em chỉ cười là có ý gì? Chẳng lẽ khả năng của bọn chị vẫn chưa đạt đến mức như em dự đoán?”
Trần Nhạc Nhung vẫn cười, ánh mắt nhàn nhạt, không trả lời.
Chị Yến có chút nóng nảy: “Hũ giấm nhỏ, bà cô nhỏ của tôi, đừng chỉ cười thôi chứ. Em thấy bọn chị biểu diễn chỗ nào chưa tốt, thì nhanh nói đi.”
“A?” Trần Nhạc Nhung lúc này mới hoàn hồn, ngẩn người, nói: “Chị Yến, chị hỏi em cái gì?”
Chị Yến: “….”
Hóa ra cô hỏi lâu như vậy, hũ giấm nhỏ này lại hoàn toàn không nghe thấy.
Cô chọt chọt đầu Trần Nhạc Nhung: “Cô bé, nghĩ gì mà thất thần vậy, em đang nghĩ gì đấy?”
Trần Nhạc Nhung nói: “Em đang nghĩ thực ra xã hội vẫn còn rất nhiều người tốt.”
Chị Yến có chút mơ hồ: “Cái gì và cái gì cơ?”
Trần Nhạc Nhung nói tiếp: “Chị Yến, em sống đến bây giờ đã mười tám tuổi. Nhưng trước đây em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc nhờ một người không liên quan gì đến mình. Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người, em lại cảm thấy em rất vui vẻ.”
Chị Yến ngồi xuống bên cạnh Trần Nhạc Nhung: “Đúng vậy, cống hiến một chút sức lực mỏng manh của mình, lại có thể khiến người khác vui vẻ như vậy, cảm giác hạnh phúc này đúng là không gì có thể so sánh.”
Trần Nhạc Nhung nói: “Trước đây mẹ em thường nói với em, làm người bình thường phải tự biết thỏa mãn, bây giờ mới suy nghĩ ra chân lý trong đó. Chị nhìn những cụ già trong khu lánh nạn kia đi, động đất phá hủy nhà bọn họ, vườn bọn họ, người thân đã qua đời, nhưng bọn họ không tức giận. Bọn họ tham gia cùng mọi người xây dựng lại quê hương mình, ngày ngày vui vẻ, đây có lẽ là tự thỏa mãn nhỉ.”
Chị Yến bây giờ mới hiểu ý của Trần Nhạc Nhung: “Cô bao nhiêu tuổi, cô bé? Thật đáng ngạc nhiên khi em có thể nói một điều như vậy.”
Trần Nhạc Nhung cười cười đứng dậy: “Còn ba tiết mục nữa là tới em, em phải ra phía sau chuẩn bị, lát nữa mọi người nhớ cổ vũ nha.”
Chị Yến nói: “Em giỏi nhất, cố gắng lên.”
“Ừ.” Trần Nhạc Nhung gật gật đầu, xoay người ra phía sau sân khấu.
Nhưng mà bọn họ không ai thấy, ở một chỗ không xa sân khấu, nơi không có ánh đèn chiếu tới, có một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng.
Anh ta mặc âu phục chỉnh tề, chân đi giày da, đứng thẳng tắp ở đó, đã đứng một hồi lâu, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.
Từng cái nhăn mày, từng tiếng cười của Trần Nhạc Nhung, nhất cử nhất động, đều rơi vào mắt anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Mới có mười ngày ngắn ngủi, mà cô bé này như đã trở thành một người khác, hoàn toàn không có bộ dạng được nuông chiều từ bé, hoạt bát rất xứng với chức vị người tiếp viện.
Cô cho dù đi đâu cũng như một mặt trời nhỏ không hề thay đổi, luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trần Nhạc Nhung đi về phía sau sân khấu, anh đưa mắt nhìn Trần Nhạc Nhung, dù không thấy được bóng dáng nhỏ bé của cô, nhưng anh vẫn không thu hồi ánh mắt, si ngốc nhìn về nơi cô biến mất.
“Cậu chủ, anh có muốn tôi đi gặp và nói cho cô chủ biết không ạ?” Người đàn ông phía sau Trần Dận Trạch ngập ngừng hỏi.
“Không cần.”Trần Dận Trạch nói.
Nếu biết anh cũng ở đây, cô chắc chắn sẽ mất hứng…Cho tới bây giờ, anh đối với cô mà nói, vẫn luôn là một người gây chướng mắt.