Đã được hai ngày, mưa trên những ngọn núi mù sương vẫn chưa tạnh.
Mưa nhỏ rơi tí tách, khiến tòa biệt thự trong núi thêm vẻ đẹp mờ ảo.
Tòa biệt thự này tên là “Vụ Lương”, là một tòa biệt thự có kiến trúc đặc biệt, không phải nhờ kiến trúc của nó to lớn bao nhiêu, mà do lịch sử lâu đời của nó.
Tòa nhà này là một tòa nhà kiểu lâu đài điển hình của châu Âu, nó được xây dựng ở ven biển với độ cao ngất ngưởng, hai mặt hướng ra biển, địa hình nguy hiểm và tráng lệ, vì vậy nó đã trở thành tòa kiến trúc đặc trưng của ngọn núi mù sương.
Tạo hình kiến trúc của “Vụ Lương” đơn giản, mượt mà, tinh xảo.
Bên trong có chiếc tủ âm tường, kết cấu của thang cuốn bằng gỗ phức tạp, sàn nhà sát chân tường, căn phòng tinh xảo sáng ngời, vật dụng hàng ngày trong nhà tiện lợi, mở cửa sổ ra, là nhìn thấy biển rộng sóng lớn.
Bên ngoài phía Tây Nam có thảm cỏ rộng lớn, núi già, thêm cả ao nuôi cá, giúp cho kiến trúc càng thêm tao nhã, có một phong cách riêng biệt.
Nghe nói, ở chỗ biệt thự này, hơn trăm năm trước từng có một người đàn ông trong Hoàng thất Châu Âu du lịch tới đây, rồi xây dựng nó vì người vợ anh ta yêu.
Nhưng không ai ngờ tới, trong quá trình xây dựng tòa biệt thự, vợ người đàn ông đó đột nhiên bị bệnh rồi chết, bởi vậy tòa biệt thự anh ta chuẩn bị cho vợ này, chủ nhân của nó không thể vào ở nữa.
Sau đó chủ nhân tòa biệt thự lần lượt thay đổi, đến nay đã không còn ai biết chủ nhân nó là ai.
Cho đến tháng trước, một đám người định bụng lên tòa biệt thự này, nghe nói chủ cũ ở đây đã bán nhà rồi.
Biệt thự được chăm chút từ trong ra ngoài, đặt mua đồ dùng mới, dọn sạch mặt cỏ vườn hoa… mấy ngày trước, biệt thự tiếp đón chủ nhân mới.
Lúc ấy, một chiếc xe màu đen không thu hút lắm từ từ tiến đến “Vụ Lương”, cuối cùng nó dừng lại trước cửa biệt thự.
Xe dừng lại, một ông lão tóc hoa râm xuống xe, quản gia Vụ Lương vội vàng ra cửa tiếp đón: “Ngài Mạnh, cuối cùng Ngài cũng tới rồi.”
“Thằng nhóc kia lại gây chuyện gì?” Ông lão được gọi là ông cụ Mạnh, mái tóc đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt chỉ khoảng chừng năm mươi tuổi.
“Là cô chủ nhà họ Tưởng…” Chỉ nói tới đấy, quản gia tin ông lão đã hiểu được mấu chốt vấn đề.
“Lấy hộp thuốc của tôi ra đây.” Ông lão Mạnh phân việc xong, xoay người đi trước.
Quản gia nhận hộp thuốc tài xế đưa, vội vàng đuổi theo, sợ đi chậm ông lão một hai bước.
Trong biệt thự, trên tầng.
Nghe thấy tiếng người đàn ông gằn giọng: “Đồ ngu mấy người, một người bất tỉnh thôi mà không ai cứu được, còn làm bác sĩ cái gì.”
Ngay sau đó truyền tới tiếng đập vỡ…
“Con gái nhà họ Tưởng bị bệnh?” Ông cụ Mạnh nhíu mày, vừa đi vừa nói.
“Đúng vậy. Đang hôn mê bất tỉnh. Nhóm bác sĩ đó bó tay không có cách nào, tôi mới lớn gan mời ông đến. Nếu con gái nhà họ Tưởng có chuyện gì không may xảy ra, sợ là cậu chủ nhà chúng tôi…” Quản gia lo lắng không phải vấn đề Tưởng Linh Nhi sống hay chết, ông ta lo cậu chủ bị cái chết của Tưởng Linh Nhi làm ảnh hưởng.
Quản gia là người sống sót trong ba người nhà họ Long, là người cùng Long Duy trải qua sinh ly tử biệt, năm qua Long Duy trải qua chuyện gì, ông ta biết rõ nhất.
Hiện giờ chủ của họ vất vả lắm mới dựng dậy được để báo thù riêng, họ không thể tha thứ dễ dàng cho người phá hư kế hoạch của họ.
“Biến! Cả lũ chết hết đi!” Theo tiếng quát của người đàn ông, một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng dài bị ném ra ngoài.
Bác sĩ lăn một vòng mới đứng dậy được, tiên thoái lưỡng nan, vị Diêm Vương kia tức giận, họ không dám trêu vào.
“Ông lui trước đi.” Ông cụ Mạnh nhìn thấy màn bạo lực như vậy, không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng.
Bác sĩ kia thấy ông cụ Mạnh đến, giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, gần như vui quá mà khóc: “Ông Mạnh, ông tới rồi.”
“Đi xuống đi.” Ông cụ Mạnh phẩy tay, cất bước đi tới cửa, vừa mở cửa, một chiếc bát thủy tinh bay ra khỏi phòng, bay thẳng vào cổ ông.
Ông lui nhanh về sau, xem như thành công né được đòn trí mạng, nhưng bị dọa cho hết hồn.
Choang…
Cái bát đập vào tường, vỡ tung.
“Ông Mạnh…” Quản gia phản ứng chậm, lúc lại gần muốn đỡ ông cụ Mạnh, ông cụ Mạnh đẩy ra.
Ông cụ Mạnh nghiêm khắc nói: “Thằng nhóc thối này, có phải đến tôi cậu cũng muốn giết không?”
Giọng ông cụ Mạnh truyền ra, khiến người đàn ông hung tợn trong phòng bỗng chốc tỉnh táo lại, anh ta quay đầu ra nhìn: “Sao ông lại qua đây?”
“Tôi không đến? Cậu sắp giết người đến nơi rồi, tôi không đến mà được à?” Ông cụ Mạnh đi vào phòng, phẩy tay ý bảo hai bác sĩ còn lại đi xuống, ông ngồi vào vị trí bác sĩ, chẩn đoán cho Tưởng Linh Nhi đang hấp hối trên giường bệnh lần nữa.”
Có ông cụ Mạnh ở đây, trái tim lơ lửng của Long Duy yên tâm một nửa, một năm trước ông cụ Mạnh đã cứu anh ta khỏi vết thương nặng, vậy năm nay ông cụ Mạnh nhất hoàn toàn có thể cứu được người phụ nữ Tưởng Linh Nhi này.
Người phụ nữ đó lòng dạ độc ác, vì lợi ích gia tộc, không tiếc bán đứng thân thể mình, người phụ nữ thấp hèn dơ bẩn như thế, cô ta không dễ chết vậy đâu.
Đúng, cô ta là loại người hạ tiện, loại như cô ta không phải là phụ nữ, mạng chắc chắn rất bền, không chết dễ thế đâu.
Bận rộn một chốc, ông cụ Mạnh cuối cùng mới tiêm một mũi thuốc vào trong cơ thể Tưởng Linh Nhi, rồi quay đầu lại nhìn thấy Long Duy ngồi yên như bức tượng điêu khắc.
Long Duy nắm chặt tay, tuy đã cố gắng tự nhủ bình tĩnh nhưng khi hỏi vẫn khó nén khẩn trương: “Ông cụ Mạnh, cô ấy…”
Ông cụ Mạnh trừng mắt nhìn anh ta, không hề khách sáo nói: “Ông cụ nhà tôi ơi, trên người con bé nhà họ Tưởng vết thương chưa lành, lại bị lạnh, còn bị cậu gây sức ép, xem con bé xem, chết chứ không sống được, cậu chuẩn bị hậu sự cho con bé là vừa.”
Chuẩn bị hậu sự.
Như bị quả bom nguyên tử nổ về phía mình, khiến tâm trí linh hồn Long Duy bị nổ vỡ thành từng mảnh.
“Không, không… Không thể nào!” Long Duy vô thức nói thì thào.
Cô còn mắc nợ anh, sao dám đi tìm cái chết?
Cô là công cụ anh bắt để phát tiết và bù lại chuyện trước kia, trước khi cô còn chưa trả hết nợ, ngay cả tư cách chết cô ta cũng đừng hòng có được.
“Dù sao cậu hận con bé như thế, cậu để con bé chết đi, chết rồi hết chuyện, trong lúc đó các cậu tính hết nợ là vừa.” Ông cụ Mạnh vừa thu lại hộp thuốc vừa nói, nói rất thoải mái.
“Tôi không cho cô ta chết một cách không rõ ràng như thế! Cô ta phải còn sống cho tôi! Cô ta còn sống để trả nợ cho tôi.” Đôi mắt Long Duy đỏ ngầu, giống như con mãnh thú mất lý trí.
“Ông trẻ ơi, không phải tôi không cứu con bé Tưởng, mà là cậu muốn con bé chết, tôi chịu rồi.” Ông cụ Mạnh lắc đầu, than thở.
Cũng chỉ có ông ta, mới dám dùng thái độ đó nói chuyện với Long Duy.
Long Duy đấm thật mạnh lên vách tường, gào lên: “Tôi phải cứu cô ta sống, cô ta phải sống… Loại đàn bà như cô ta, làm nhiều chuyện đáng giận như thế, tôi tuyệt đối không để cô ta chết dễ dàng như thế đâu.”