"Đúng! Đây là cách tôi yêu nó." Ông lão Tưởng giọng nói âm vang, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi muốn gả nó cho cậu, để nó vì cậu sinh con dưỡng cái, để nó trở thành người phụ nữ tôn quý nhất quốc gia này... Tôi làm như vậy thì sai ở đâu chứ?"
“Rõ ràng, ngài đang vì giấc mơ của bản thân." Quyền Nam Dương trầm giọng phản bác: "Ngài chưa từng nghĩ cho cô ấy, rốt cuộc cô ấy muốn cái gì? Cuộc sống nào mới có thể khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc?"
"Quyền Nam Dương, cậu thì biết cái gì?" Ông lão Tưởng gõ gậy ba toong, giận dữ nói: "Cậu đừng tưởng rằng cậu ngồi lên vị trí tổng thống một nước rồi thì cái gì cũng hiểu. Tôi cho cậu biết, năm đó khi tôi và các ông cậu tranh đấu giành thiên hạ, thằng nhóc như cậu còn không biết đang ở đâu trong vòng luân hồi này."
Quyền Nam Dương nhếch môi, cười lạnh: "Đã nói như vậy, tôi cũng nói thẳng với ngài, tôi chắc chắn sẽ cứu Tưởng Linh Nhi, tuyệt đối không để cô ấy xảy ra chuyện."
"Cậu sẽ không để nó xảy ra chuyện sao? Cậu dám lấy danh dự tổng thống ra đánh cược sao?" Ông lão Tưởng cười lạnh: "Quyền Nam Dương cậu dám à?"
"Thưa ngài, thế giới bên ngoài đã sớm thay đổi rồi. Thời đại ngài xưng vương xưng bá đã qua lâu rồi." Quyền Nam Dương bình tĩnh nói ra một sự thật: "Bây giờ quốc gia này là do tôi làm chủ, nếu ngay cả một người tôi cũng không cứu được, thì không phải tôi làm tổng thống vô ích rồi sao."
Dù sao ông lão Tưởng cũng là người thân duy nhất của Tưởng Linh Nhi, Quyền Nam Dương không muốn cứng đối cứng với ông ta, anh sẵn sàng lui trước một bước, nhưng đối phương không muốn lui bước, cứ ép anh ra tay, vậy cũng không thể trách anh vô tình được.
Ông lão Tưởng cười lạnh: "Quốc gia này là do cậu làm chủ thì cậu có thể muốn làm gì thì làm, xem mạng người như cỏ rác sao?"
"Trước khi tới đây, tôi đã cho người đi thu thập bằng chứng tội ác của Tưởng Hiếu Đông." Quyền Nam Dương đưa tay nhìn đồng hồ một chút, lại nói: "Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, tin tức liên quan tới anh ta sẽ lập tức truyền khắp thiên hạ, sợ rằng sẽ liên lụy, hủy đi danh dự nhà họ Tưởng các ngài. Ngài hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là danh dự mấy chục năm quan trọng, hay là người khác quan trọng hơn?"
"Cậu đang uy hiếp tôi?" Ông lão Tưởng đập mạnh gậy ba toong, tức giận đến dựng râu, trừng mắt: "Quyền Nam Dương, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, nếu cậu không cưới Linh Nhi, tôi tình nguyện để nó chết đi."
"Vì sao ngài phải cố chấp như vậy? Ngài thương cô ấy, để cô ấy ở cùng với người cô ấy yêu, chẳng lẽ không tốt sao?" Quyền Nam Dương ít nhiều hiểu được trong lòng ông lão Tưởng đang nghĩ gì, nhưng không ngờ ông ta lại cố chấp như vậy, hoàn toàn không nghe lời khuyên của người khác.
"Người yêu? Tình yêu?" Ông lão Tưởng cười lạnh: "Quyền Nam Dương, cậu thân là tổng thống một nước, cậu sẽ không khờ dại cho là trên thế giới này còn có cái gọi là tình yêu chân thành, tha thiết đấy chứ?"
"Chẳng lẽ không có sao?" Quyền Nam Dương hỏi lại.
Không phải anh ngây thơ, mà là có người dùng sự thật nói cho anh biết trên thế giới này thật sự có tình yêu gắn bó sống chết không rời.
Không phải ba mẹ Trần Nhạc Nhung là ví dụ tốt nhất sao?
Hai người hiểu nhau, quan tâm nhau, đối phương chỉ cần dùng một ánh mắt thì đã có thể biết người kia đang suy nghĩ gì.
Những chi tiết nhỏ ấm áp này chính là tình yêu Quyền Nam Dương tin tưởng.
Ông lão Tưởng quan sát Quyền Nam Dương: "Nghe được lời như vậy từ người ngay cả anh ruột mình cũng có thể ra tay sát hại thật khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ."
Quyền Nam Dương cười nhưng không nói, anh chưa từng nói mình là người nhân từ, nương tay, đối phó với kẻ địch anh chưa từng khách khí.
Anh trai?
Quyền Nam Dương chưa từng xem kẻ hết lần này đến lần khác tính kế với anh, kẻ khiến anh suýt chút nữa thì mất mạng là anh trai mình.
Họ hãm hại anh, muốn anh chết trong khi chạy trốn, bắt được cơ hội phản kích, anh không diệt sạch họ, chẳng lẽ còn đợi cho họ cơ hội tiếp tục hãm hại mình sao?
"Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa, tôi cũng không muốn Linh Nhi một thân một mình sống trên thế giới này, cơ khổ không nơi nương tựa. Một ngày nào đó, nó sẽ hiểu tình yêu căn bản chẳng là gì cả, chỉ có tiền tài địa vị mới có thể cho nó cuộc sống tốt hơn." Ông lão Tưởng đột nhiên nói.
Người khác nói là ông ta thỏa mơ ước cũng được, nói ông ta ích kỷ cũng được, nhưng điểm xuất phát là ông ta nghĩ cho cháu gái ông ta thương yêu nhất.
Tưởng Linh Nhi là huyết mạch của nhà họ Tưởng, là cháu gái nhỏ ông ta thương yêu nhất.
Sau khi con trai và con dâu bất ngờ qua đời, ông ta đã nuôi dưỡng đứa bé này, ông ta yêu cô hơn bất kỳ một đứa trẻ nào của nhà họ Tưởng, thậm chí ông ta có thể hi sinh tính mệnh một người khác để thành toàn cho hạnh phúc của cô.
"Nếu ngài đã quyết như vậy thì chúng ta cũng không cần tiếp tục bàn bạc nữa." Quyền Nam Dương lễ phép gật đầu với ông lão Tưởng: "Xin lỗi tôi không tiếp được."
Anh quay người lại thì nhìn thấy Tưởng Linh Nhi vốn đang bị giam giữ đã đứng sau lưng họ, cô rơi lệ nhìn ông lão Tưởng.
Quyền Nam Dương hơi ngạc nhiên: "Linh Nhi, em..."
Ông lão Tưởng cũng quay đầu, khi nhìn thấy Tưởng Linh Nhi đứng ngay trước mắt, sắc mặt rất khó coi: "Linh Nhi, cháu tới từ khi nào?"
"Ông..." Tưởng Linh Nhi nắm chặt nắm đấm, bờ môi mấp máy, nghẹn ngào lúc lâu mới cất tiếng hỏi: "Đúng là ông sao?"
"Linh Nhi, cháu đang nói gì, ông không hiểu." Ông lão Tưởng vẫn giữ thái độ lừa mình dối người, có lẽ Tưởng Linh Nhi căn bản không nghe được đối thoại của họ.
"Ông, chính là ông cho người hại cháu sảy thai, phải không?" Ông ta giả bộ hồ đồ, Tưởng Linh Nhi lập tức gặng hỏi.
Tưởng Linh Nhi hỏi rất nhẹ nhàng, giọng điệu vẫn dịu dàng như bình thường, gần như không vấp gì.
Nếu như không nhìn thấy cô nước mắt giàn giụa, từ trong giọng nói của cô tuyệt đối không nghe ra cô đang hỏi vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Thấy sự tình bị bại lộ, ông lão Tưởng thở dài một tiếng, nói: "Ông làm như vậy cũng là vì tốt cho cháu."
"Làm như vậy cũng là vì cháu? Để người ta giết chết đứa bé trong bụng cháu là vì tốt cho cháu ư? Chia rẽ cháu và người cháu thích cũng là vì tốt cho cháu? Ha ha ha..." Tưởng Linh Nhi cười điên cuồng: "Mỗi ngày ông đều nói là vì cháu, tốt cho cháu... Nhưng ông đã có lúc nào thật sự nghĩ vì cháu chưa?"
"Linh Nhi, đừng làm loạn. Cháu về trước đi, nơi này không đến lượt cháu nói chuyện." Ông lão Tưởng thể hiện uy nghiêm bình thường của người chủ gia đình, nghiêm nghị nói.
"Ông, cháu hỏi ông một lần cuối cùng, ông đã từng thật sự suy nghĩ cho cháu hay không? Dù là một giây thôi cũng được." Tưởng Linh Nhi mím chặt môi, chờ đợi câu trả lời của ông lão Tưởng.
Ông lão Tưởng không nói gì.
Ông ta trầm mặc, giống như búa tạ đập tan hoàn toàn tia ấm áp cuối cùng trong lòng Tưởng Linh Nhi.
"Ông, cảm ơn công dưỡng dục mấy năm nay của ông với Linh Nhi." Cô nhếch môi, mỉm cười xinh đẹp mà thê lương.
Ông lão Tưởng: "..."
Ông lão Tưởng còn chưa kịp thốt lên thì Tưởng Linh Nhi đã đập đầu vào vách tường.
Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức khi Quyền Nam Dương phát giác ra ý đồ của cô thì đầu cô đã đụng vào tường rồi, máu tươi ấm nóng chảy tràn theo trán cô, giống như là một đóa hoa anh túc nở rộ.