"Bởi vì ba con bé là heo lớn, cho nên con bé chính là con heo nhỏ đáng yêu." Giang Nhung cũng phối hợp với Trần Việt dịu dàng nói.
"Vậy một nhà chúng ta chính là gia đình heo hạnh phúc." Trần Việt xoa đầu Giang Nhung, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ôm chặt: "Xin hỏi heo mẹ, heo bảo bối trong bụng em có còn hành hạ em hay không?"
Dĩ nhiên, Trần Việt có thể dùng giọng thoải mái như thế nói ra, đó là vì tình hình của Giang Nhung và bảo bối anh vẫn luôn nắm rõ.
Tình trạng Giang Nhung rất ổn định, như vậy bảo bối sẽ không có việc gì, nhất định bảo bối sẽ thuận lợi đi đến thế giới này, nhìn thấy vẻ đẹp thế giới này.
Giang Nhung cười cười, nhẹ giọng đáp: "Heo ba đi làm bên ngoài, heo mẹ sẽ chăm sóc thật tốt hai heo bảo bối. Đồng thời hai heo bảo bối cũng rất ngoan ngoãn."
"Nhung Nhung không phải heo bảo bối, Nhung Nhung là bé ngoan." Tiểu Nhung Nhung ngủ từ xế chiều đến hiện tại, lúc ba nhéo mặt cô bé cố bé liền tỉnh, thế nhưng bà và mẹ hai người cực kì dính nhau, đều không chú ý tới cô bế.
"Ừm, Nhung Nhung của chúng ta là bé ngoan." Trần Việt một tay ôm lấy tiểu Nhung Nhung: "Nhung Nhung, ăn cơm cùng với ba."
Tiểu Nhung Nhung nói: "Nhung Nhung muốn ăn mứt sợi hoa quả vàng."
"Được, ba sẽ cho người chuẩn bị mứt sợi hoa quả Nhung Nhung của chúng ta." Trần Việt đối với con gái bảo bối này của mình, thật sự là cưng chiều lên tận trời.
Bất kể lúc nào, chỉ cần tiểu Nhung Nhung yêu cầu, anh đều cho người lập tức đi chuẩn bị, trước giờ luôn không để tiểu Nhung Nhung đau lòng khổ sở.
Cho dù ngày nào đó tiểu Nhung Nhung muốn lên trời, đoán chừng ba Trần Việt cưng chiều con gái như mạng cũng sẽ không chút do dự đáp ứng cô bé.
"Đã muộn như vậy, còn cho người chuẩn bị đồ ăn cho con mèo tham ăn này." Giang Nhung nhìn cha con hai người bọn họ, lại thở dài lắc đầu.
Trước kia thường nghe người ta nói, có con gái liền muốn nuông chiều, ngài Trần nhà bọn họ nuôi con gái không chỉ là nuông chiều thôi đâu, mà chính là cực kỳ nuông chiều mới đúng.
Giang Nhung trở về mới được mấy tháng, cho tới bây giờ chưa từng thấy một lần nào tiểu Nhung Nhung đưa ra yêu cầu gì mà Trần Việt không đáp ứng.
"Giang Nhung, em cũng cùng ăn một chút đi." Sớm đã có người báo cáo cho Trần Việt, bữa tối Giang Nhung chỉ ăn một chút cháo, đồ ăn khác đều không ăn, chắc chắn chưa ăn no.
"Được." Giang Nhung nhẹ giọng đáp.
Bữa tối một mình cô ăn cảm giác không đói bụng, bây giờ thấy ba con hai người bọn họ, hình như khẩu vị tốt lên rất nhiều.
Trần Việt đích thân mở hộp cơm Hương Tú đưa tới, bày ra một hộp nhỏ lại thêm một hộp nhỏ.
Anh đem đồ ăn Giang Nhung thích ăn để ở gần Giang Nhung nhất, đem đồ ăn tiểu Nhung Nhung thích ăn đặt ở vị trí tiểu Nhung Nhung có thể với đến: "Ừm, Nhung bảo bối, tự ăn nhé."
"Cảm ơn ba!" Tiểu Nhung Nhung nhỏ nhẹ nói.
Tiểu Nhung Nhung vô cùng thích ăn dâu tây, phòng bếp mỗi bữa ăn đều sẽ chuẩn bị dâu tây cho cô bé.
Riêng một cái cái hộp nhỏ đựng mấy loại dâu tây màu sắc đỏ tươi, tiểu Nhung Nhung đưa tay cầm một trái nhét vào bên trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức kích thích vị giác cô bé.
Ăn xong một trái dâu, Tiểu Nhung Nhung vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi: "Ba, Nhung Nhung thích ăn dâu tây nhất."
Giang Nhung lau miệng cho tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói: "Nhung Nhung thích, vậy thì ăn thêm một trái, nhưng không thể ăn quá nhiều, dạ dày Nhung Nhung nhỏ, không thể để vỡ bụng."
"Mẹ, em trai và em gái bên trong bụng của mẹ có thể làm vỡ bụng của mẹ hay không." Con nhóc này ngày càng lém lỉnh, mẹ cô bé nói với cô bé cái này, đầu nhỏ của cô bé liền nghĩ đến tận đâu rồi.
Nghe thấy tiểu Nhung Nhung nói như vậy, đầu tiên Trần Việt nhìn Giang Nhung, anh còn chưa kịp trả lời, Giang Nhung đã mở miệng nói ra trước: "Chuyện gì mẹ đều nói cho Nhung bảo bối của chúng ta biết, hơn nữa Nhung bảo bối còn nói, con sẽ yêu thương em trai em gái."
Trần Việt cúi đầu hôn con gái bảo bối của mình: "Đúng vậy Nhung Nhung, mặc dù có thêm em trai và em gái, ba và mẹ đều sẽ yêu Nhung Nhung của chúng ta và các em như nhau."
"Nhung Nhung cũng yêu ba mẹ em trai em gái, còn cả anh Liệt..." Bất cứ lúc nào, dường như tiểu Nhung Nhung cũng không quên anh Liệt của cô bé.
Bỗng nhiên lại nghe được hai chữ "anh Liệt", ánh mắt Trần Việt hơi trầm xuống, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tiểu Nhung Nhung là con gái anh yêu thương nhất, anh không muốn cô bé quá ỷ lại vào một người xa lạ, như thế sẽ rất dễ dàng khiến tiểu Nhung Nhung bị tổn thương.
Giang Nhung thường nói anh cưng chiều con gái lên tận trời, như vậy chắc chắn anh sẽ trải tốt mỗi một con đường cho tiểu Nhung Nhung, san bằng mỗi một cái gập ghềnh trên đất, để tiểu Nhung Nhung cả đời này vui vẻ lớn lên.
Lần này tới Giang Bắc viếng thăm thành viên hoàng thất nước A, Giang Nhung và Trần Tiểu Bích chỉ cho rằng cậu cùng Liệt dáng dấp có chút giống nhau, nhưng mà Trần Việt biết cậu chính là Liệt, là anh Liệt mà tiểu Nhung Nhung luôn luôn nhớ đến.
Không, cậu không phải Liệt.
Liệt cũng không phải là tên thật của cậu, chỉ là lúc đó cậu đi lánh nạn tạm thời lấy một cái tên giả, thân phận thật sự của cậu là đứa con trai duy nhất của đương kim Tổng thống nước A đương nhiệm và vợ ông ta, là thành viên Hoàng thất rất quan trọng của nước A.
So với hai đứa con trai của vợ trước của Tổng thống, con trai thứ ba tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mà làm việc điềm tĩnh chín chắn, được Tổng thống nước A rất thích.
Cũng chính bởi vì cậu khiến cho Tổng thống thích, hai người anh trai của cậu sớm đã nhìn cậu không thuận mắt, lần trước ở Giang Bắc mới có thể phục kích cậu.
Lần đó bản thân Liệt bị thương nặng, nếu không phải tiểu Nhung Nhung nói muốn cứu anh trai kia, Trần Việt cũng sẽ không quan tâm tới chuyện này, cho nên cậu coi tiểu Nhung Nhung là ân nhân cứu mạng của cậu Trần Việt cũng cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
Cậu có thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung bảo vệ tiểu Nhung Nhung, chăm sóc tiểu Nhung Nhung đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng có rất nhiều thứ không thể biết trước xảy đến.
Trong kinh doanh, Trần Việt gan lớn, thích mạo hiểm, nhưng đối với chuyện liên quan đến tiểu Nhung Nhung Trần Việt lại vô cùng cẩn thận.
Thân phận của Liệt, không thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung cả đời, sớm muộn cậu cũng sẽ phải rời đi để hoàn thành sứ mệnh thuộc về cậu.
Cùng với việc để cậu ở bên tiểu Nhung Nhung ngốc lâu như vậy, lâu đến mức khiến tiểu Nhung Nhung không thể rời khỏi cậu, còn không bằng sớm để cậu rời đi, tiểu Nhung Nhung còn nhỏ tuổi cũng có thể sớm quên đi người này.
Do vậy, một năm sau ở Giang Bắc viếng thăm Hoàng tử thứ ba của nước A, Trần Việt vì bảo vệ con gái cưng của anh, đã cho người xóa sạch tất cả tư liệu chuyện Liệt đến Giang Bắc, làm giả thành cậu chưa hề tới Giang Bắc.
Chỉ có xóa sạch tất cả tư liệu về Liệt, mới có thể khiến cho tiểu Nhung Nhung quên người này đi hoàn toàn, như vậy Trần Việt mới có thể an tâm.
Cũng chính bởi vì hành động này của Trần Việt, rất nhiều năm sau, khi tiểu Nhung Nhung lớn lên, mang theo tín vật của anh Liêt đi tìm anh Liệt, lại đã sớm quên mất hình dạng anh Liệt như thế nào.
Mặc dù không nhớ ra được anh Liệt hình dạng thế nào, nhưng tiểu Nhung Nhung chưa bao giờ quên giao hẹn với anh Liệt, lớn lên nhất định phải đi tìm Anh Liệt.
Mang theo quà sinh nhật anh Liệt tặng cho cô bé, trải qua trăm sông nghìn núi, tìm rất nhiều nơi, cô bé đều chưa từng từ bỏ.
Bởi vì mãi mãi cô bé cũng nhớ kỹ, nhất định phải tìm tới anh Liệt, nhất định phải tìm anh Liệt của cô bé.
Cho dù anh Liệt có ở nơi nào.