Giang Hân không muốn chịu thua, ngài Hứa càng làm cô ta mạnh hơn, mỗi một lần anh ta giống như muốn bùng nổ sức mạnh hồng hoang của mình, muốn hoàn toàn chinh phục cô ta.
Nhưng cho dù anh ta có làm thế nào cũng không có tác dụng, người phụ nữ Giang Hân kia chỉ yên lặng chảy nước mắt chứ không muốn chịu thua.
“Giang Hân......” Ngài Hứa vừa tiếp tục dùng sức vừa gọi to tên cô ta: “Đáp lại tôi, gọi tên của tôi!”
Giang Hân cắn chặt bờ môi sớm đã bị cô ta cắn nát, nở một nụ cười thê lương: “Tổng Giám đốc Hứa, tôi vẫn luôn đáp lại anh mà.”
Ngài Hứa bóp lấy cằm cô ta, buộc cô ta nhìn mình, hung hăng nói: “Người phụ nữ chết tiệt, tôi kêu cô gọi tên của tôi!”
“Tên của anh?” Giang Hân nắm chặt tay, lại cười.
Thật là ngại quá!
Bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn gọi anh ta là ngài Hứa hoặc là Tổng Giám đốc Hứa, chưa từng gọi tên của anh ta, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc anh ta tên là gì.
“Tôi kêu cô gọi tên của tôi, cô không nghe thấy sao?” Không nghe thấy Giang Hân trả lời, ngài Hứa giống như phát điên siết chặt cổ cô ta, hận không thể bóp chết cô ta.
Ngài Hứa dùng sức rất mạnh, Giang Hân chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong đầu lộn xộn mơ hồ.
Cô ta nắm chặt tay mình, ánh mắt cứng cỏi mà bướng bỉnh.
Cho dù bị họ Hứa làm đến người đầy vết thương, nhưng Giang Hân vẫn không chịu xin tha, cho dù thật sự không chịu nổi, cũng chỉ có thể nghe được âm thanh ư ư phát ra từ trong miệng cô ta.
“Không muốn gọi tên của tôi như vậy sao?” Ngài Hứa buông cô ta ra, đẩy cô ta lên trên bàn làm việc, lại tiếp tục một màn tra tấn mới.
Giang Hân không biết bao giờ mới có thể kết thúc màn tra tấn này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tất cả mọi người xem thường cô ta, cảm thấy cô ta là một kỹ nữ mặc cho người khác chơi đùa, nhưng bản thân cô ta cũng không thể xem thường chính mình được.
Cô ta cũng là con người, một con người có suy nghĩ độc lập.
Cô ta muốn sống thật tốt, sống bình thường yên phận, nhưng cô ta không có cơ hội đó.
Cuộc sống của cô ta mỗi ngày đều thay đổi giống như một vở kịch, khi còn nhỏ người điều khiển cuộc đời cô ta là Giang Chính Thiên.
Sau khi lớn lên, người điều khiển cuộc đời cô ta là Cù Mạnh Chiến.
Lại sau này, khi cô ta đánh chết Cù Mạnh Chiến, đánh đến nát ruột nát gan, cô ta cho rằng từ đây về sau sẽ tự do rồi, cho dù là sống hay chết đều tự do.
Ai mà ngờ, thần vận mệnh lại đẩy cô ta đến bên cạnh họ Hứa, anh ta lôi kéo cô ta cùng đi trên một con đường không thể quay đầu
Cái gì là con đường không thể quay đầu?
Đắc tội Trần Việt của Thịnh Thiên, chính là con đường không thể quay đầu.
Rất lâu về sau, cũng không biết qua bao lâu, đau đớn khiến ý thức của Giang Hân dần dần tan rã, cái gì cô ta cũng không biết, giống như linh hồn cô ta đã bị rút ra khỏi thân thể rồi.
Cái gì cô ta cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, không nhìn thấy người đàn ông trước mắt làm nhục cô ta như thế nào, không cảm nhận được anh ta đang tra tấn thân thể mình.
Giống như cô ta sẽ thật sự chết đi vậy!
……
“Sáng nay các cậu có nhìn thấy cái bài viết về vụ án giết người ở bến tàu Hoàng Điền trên FB không?
“Sáng nay vụ án giết người ở bến tàu Hoàng Điền tranh cãi kịch liệt như vậy, sao có thể không nhìn thấy được.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy.”
“Kỳ lạ là cái hotsearch đó nằm trên FB hai tiếng lại bất ngờ bị người ta xóa mất, cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết nào của bài FB đó trên mạng nữa.”
“Nói đến chuyện này, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, sao lại bị xóa đi nhanh vậy?”
“Chẳng lẽ hung thủ rất có quyền lực? Nếu không, ai có bản lĩnh trong nháy mắt đè một tin tức lớn như vậy xuống được.”
Giang Nhung đi tới phòng pha trà, toilet đều có thể nghe thấy đồng nghiệp đang thảo luận về vụ án giết người ở bến tàu Hoàng Điền, trở về văn phòng cũng nghe thấy đồng nghiệp đang thảo luận về vụ án giết người ở bến tàu Hoàng Điền.
Mọi người thảo luận đến nước miếng văng tùm lum, giống như đều tận mắt nhìn thấy người chết hôm qua bị giết hại như thế nào, rồi bị người ta vứt xác đến bờ biển.
Chuyện này Giang Nhung không nhìn thấy trên FB, nhưng lại nhìn thấy trong group chat của công ty, có người lưu lại ảnh chụp nhìn thấy hôm nay rồi gửi vào trong nhóm.
Ba bức ảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên người người chết, mỗi một vết thương trên đó đều rất sâu, đều có thể gây chết người.
Giang Nhung liếc mắt một cái, đang muốn động tay xóa đi, mà đúng lúc này, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, hình ảnh bị cảnh sát mạng xóa đi, nói lý do là hình ảnh bạo lực máu me gì đó.
Bức ảnh này vừa bị xóa, các bạn trong công ty lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, đều muốn biết người chết là ai, hung thủ là ai, người có thể đè xuống tin tức lớn như vậy là ai?
Trước giờ Giang Nhung không có nhiều chuyện, nhưng cũng nổi lên lòng tò mò với chuyện này.
Một mạng người sống sờ sờ mà cứ mất đi như vậy, còn không cho người ta thảo luận trên mạng, chuyện này ai cũng có thể nhìn ra là có vấn đề.
Lúc Giang Nhung đang rũ mắt suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu nhìn lại thì đúng lúc đối diện với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Henry.
Thấy cô nhìn qua bên này, Henry vẫy tay với cô, cười vô cùng lẳng lơ, ánh mắt nhìn Giang Nhung của hắn khiến Giang Nhung cảm thấy mình đang trần như nhộng trước mặt hắn.
Giang Nhung nhìn thấy hắn cười liền vô thức cảm thấy ghê tởm, thiếu chút nữa ghê tởm đến ói ra hết bữa sáng trong bụng.
Dạ dày của cô lại bắt đầu quay cuồng, khiến cô nôn khan một trận.
Cục cưng trong bụng cô đã lâu rồi không giày vò cô, xem ra cục cưng cũng bị người đàn ông Henry này làm cho ghê tởm.
Lúc ba của cục cưng hôn bọn họ, cục cưng cũng không có giày vò mẹ.
Xem ra tuy rằng cục cưng còn rất nhỏ rất nhỏ, nhưng cục cưng cũng nhận ra ba, chỉ cho mình ba hôn.
“Giang Nhung!” Henry lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh Giang Nhung, nghe thấy hắn gọi tên cô, cả người Giang Nhung lại nổi da gà.
Giang Nhung lập tức đứng dậy, theo bản năng lui về sau hai bước, mở rộng khoảng cách của hai người.
Henry cười nói: “Loạt lễ phục của Phong yêu, Tổng Giám đốc Trình giao cho hai chúng ta đứng đầu nhóm thiết kế, bây giờ tổ viên cũng đã đến đông đủ, chúng ta bàn bạc với nhau một chút đi.”
Henry thái độ nghiêm túc, nói chuyện phù hợp quy củ, không có gì không thích hợp cả, giống như động tác ám chỉ với Giang Nhung vừa rồi cũng không phải hắn làm.
Henry sử dụng thái độ làm việc, nếu như Giang Nhung so đo với hắn, như vậy là do cô không làm tròn chức trách rồi.
Giang Nhung nhấp nhấp môi, gật gật đầu: “Được.”
Trong công việc, Henry là một người cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa kinh nghiệm thiết kế của hắn cũng thật sự không tệ, không thể nói là không tệ, mà là rất xuất sắc.
Mỗi khi anh ta đưa ra một ý kiến, đều sẽ nói tới điểm quan trọng, các tổ viên rất vừa lòng với nhà thiết kế đột nhiên nhảy dù đến này.
Nếu vứt bỏ ân oán cá nhân, Giang Nhung vẫn sẵn lòng hợp tác với một cộng sự làm việc nghiêm túc có trách nhiệm lại còn rất có tài thế này.
Nhưng lần đầu tiên gặp Henry, đã bị Henry đè trong thang máy cưỡng hôn, khúc mắc trong lòng cô sợ là cả đời cũng không thể xóa bỏ.