Nhìn theo xe của Trần Việt rời đi, người kia thu lại ánh mắt, điện thoại đặt một bên bỗng reo lên.
Hắn cầm lấy nghe: “Không phải đã nói đừng chủ động liên lạc với tôi sao? Có việc tự nhiên tôi sẽ gọi cho.”
Không biết người bên kia đường dây nói gì, bàn tay cầm điện thoại của người này bỗng nắm chặt, giọng nói càng thêm âm u lạnh lẽo: “Đã tượng bồ tát qua sông khó giữ mình, tự lo cho mình đi. Chuyện của tôi còn chưa tới lượt ai bận tâm.”
Bỏ lại lời đó, người kia cúp điện thoại, năm ngón tay xiết lại thật chặt, nắm thật chặt điện thoại trong tay, nếu không phải điện thoại đủ rắn chắc, có lẽ đã bị hắn bóp nát.
…
Nơi Trần Việt dẫn Giang Nhung tới là phòng làm việc của Ivan, đồng thời còn mang theo bản thảo thiết kế lễ phục có mạng che mặt của Giang Nhung, để Ivan giúp bọn họ làm hàng mẫu lễ phục có mạng che mặt trong lễ cưới.
Ivan nhìn Trần Việt, bất mãn nói: “Leo, anh đừng ỷ vào anh có chút tiền dơ bẩn, liền muốn biến tôi thành nhà thiết kế tư nhân của anh.”
Trần việt hừ nhẹ một tiếng, nói: “Anh đừng nói với tôi anh làm nhà thiết kế chỉ vì đam mê mà không phải vì tiền.”
Ivan nói: “Cứ cho là anh nói đúng đi, tôi làm thiết kế cũng thật sự bởi vì tôi yêu thích chứ không phải vì kiếm tiền.”
Trần Việt nói: “Nếu không có tiền, thiết kế của anh còn có giá trị sao?”
Trần Việt vừa nói vậy, Ivan cũng cảm thấy không phải không có lí, chuyện gì cũng cần có tiền mới thông suốt đc.
Có điều, anh ta cần tiền, nhưng cách anh ta kiếm tiền có rất nhiều, cũng không nhất định phải bị tổng giám đốc Trần kia sai khiến.
“Juliett, tôi muốn nghỉ ngơi, tiễn khách.” Ivan chính là người như vậy, thiết kế thời trang thế nào đều chỉ dựa vào cảm hứng của mình, cho dù Tổng Giám đốc Trần tự mình tới cửa, anh ta vẫn không nể mặt mũi như thường.
“Ivan, anh có muốn tiếp tục mở phòng làm việc ở thành phố Giang Bắc không?” Trần Việt không nặng không nhẹ nói một câu như vây.
Trần Việt nói câu này thật nhẹ nhàng, người tinh tường vừa nghe liền biết là anh đang đe dọa Ivan, chỉ cần Trần Việt mở miệng, mỗi giờ mỗi phút đều có thể khiến Ivan không ở lại Giang Bắc được nữa.
Không chỉ không ở lại được Giang Bắc,nếu Trần Việt thật sự muốn hại anh ta, liền có thể khiến Ivan biến mất khỏi giới thiết kế.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là bạn bè quen biết nhiều năm, Trần Việt đối phó với kẻ địch tự có thủ đoạn, nhưng đối với bạn bè, anh vẫn rất thân thiện.
Thật sự thân thiện sao?
Nhìn Ivan như vây, là có thể biết Trần Việt có thật sự thân thiện hay không rồi.
Ivan hung hăng trừng Trần Việt một cái, nói: “Juliet, cô lấy số đo cho bà Trần đi, làm xong ghi chép lại, rồi nói với ông Trần, sau mười ngày có thể tới xem sản phẩm.”
Juliet vẫn ngoan ngoãn đi chuyển lời cho Trần Việt, Trần Việt xua tay, ra hiệu cô đừng nói nữa, Ivan gào lớn tiếng như vậy, anh lại không điếc, sao lại không nghe được chứ.
Sản phẩm Ivan làm ra chắc chắn là sản phẩm hoàn mỹ, dù anh ta bị ép phải nhận đơn hàng này, Ivan cũng không có chút qua loa nào.
Không hổ là nhà thiết kế thời trang top đầu thế giới, dù là lấy số đo cho Giang Nhung, cũng phải cẩn thận hơn người khác, không cho phép có chút sai lầm nào.
Có điều, trong quá trình đo, gương mặt và giọng điệu của Ivan đều không được tốt, bị Trần Việt đe dọa, anh ta cũng chỉ có thể than thở hai tiếng, ầm ĩ giận dỗi một chút.
…
Lúc rời đi, Giang Nhung nghĩ đến bộ dạng uất ức vừa rồi của ivan, “phốc” một tiếng nở nụ cười: “Ông Trần, đâu có ai như anh. Rõ ràng là nhờ người ta giúp, lại còn đe dọa người ta, anh khiến ivan rất uất ức đó.”
Trần Việt nói: “Em đã gặp bao nhiêu người nhờ vả người khác làm việc mà thành công?”
Giang Nhung nghiêm túc suy nghĩ môt lát, cũng thật sự không thấy mấy người nhờ vả người khác làm việc mà thành công.
Trần Việt tiếp tục nói: “Nhờ vả người ta làm việc, việc có thể hoàn thành hiệu suất vô cùng thấp. Biết rõ hiệu suất thấp, sao anh còn phải cầu xin? Uy hiếp, dụ dỗ, cách tốt như vậy, tại sao không làm?”
“Đó là logic gì chứ?” Giang Nhung quả thật không nghĩ tới ông Trần nhà mình lại là ông Trần như vậy.
Trần Việt nhìn Giang Nhung, tình ý sâu xa mà nói: “Anh chỉ là dựa vào tình hình thực tế mà giải thích cho em hiểu. Trong xã hội này của chúng ta, cách gì không có tác dụng, cách gì hiệu quả nhất. Một chuyện có thể hoàn thành hay không, rất nhiều người chỉ xem kết quả mà không xem quá trình.”
Giang Nhung bĩu môi, “Anh đang dạy dỗ em sao?”
Trần Việt xoa xoa đầu cô, “Anh là cho em biết, anh có rất nhiều mặt em không biết, hay là một mặt em không thể chấp nhận, hay là…”
Giang Nhung giơ tay che miệng Trần Việt, nói: “Em nói rồi, mặc kệ anh làm gì, anh đều là người ủng hộ trung thành nhất của anh.”
Mặc kệ đúng hay sai, bất kể điều gì, cô đều đứng sau lưng anh, ủng hộ anh.
Trần Việt cầm tay Giang Nhung, nói: “Cảm ơn bà Trần tin tưởng anh như vậy.”
Hai con hổ, hai con hổ…
Đột nhiên lại vang lên tiếng nhạc thiếu nhi hai con hổ.
Nhưng lần này không phải chuông điện thoại của Trần Việt mà là chuông điện thoại của Giang Nhung, Tiểu Nhung Nhung thích dùng bài hai con hổ làm nhạc chuông, bọn họ đều cài bài hát này làm chuông điện thoại.
Giang Nhung lấy điện thoại ra vừa nhìn, là người anh trai Tiêu Kình Hà của cô, gần đây đều xuất quỷ nhập thần, đã hơn hai ngày cô không gặp gọi tới.
Giang Nhung hỏi: “Anh, có chuyện gì sao?”
Tiêu Kình Hà nói: “Trưa mai gặp mặt đi, có việc muốn nói với em.”
Giang Nhung gật đầu: “vâng, được ạ.”
…
Ngày hôm sau đúng lúc là chủ nhật, nơi Tiêu Kình Hà hẹn Giang Nhung là nhà anh ta.
Trước kia mỗi lần Giang Nhung muốn tới nhà anh ta, anh ta cũng có tìm người dọn dẹp nhà cửa sạch sành sanh, tuyệt đối không để Giang Nhung cảm thấy anh ta là một anh trai lôi thôi.
Lúc Giang Nhung đến là mười một giờ trưa, Tiêu Kình Hà đang bận bộn trong phòng bếp, nói là muốn xào hai món ăn, để Giang Nhung thử tài nấu nướng của anh ta.
Giang Nhung đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Tiêu Kình Hà, cô rất muốn tới giúp anh ta một tay, nhưng vừa bước vào đã bị Tiêu Kình Hà đẩy về.
Anh ta nói: “Đã nói là anh nấu cho em ăn, em cứ chờ ở phòng khách là được.”
Giang Nhung nói: “Em lo lắng anh làm nhà bếp nổ tung.”
Tiêu Kình Hà trừng cô một cái: “Còn nhiều lời nữa thử xem.”
Giang Nhung nhún vai: “Vậy em không nói nữa. Đúng rồi, hôm qua anh gọi muốn nói chuyện gì với em?”
Tiêu Kình Hà đặt món ăn đã xào xong lên bàn, nói: “Chính là nhớ em, nên mời em đến nhà ngồi một chút.”
Giang Nhung nói: “Trước đây lúc anh nhớ em, không phải đều tự mình chạy tới Nặc Viên sao?”
Tiêu Kình Hà từng nói, lúc nhớ mẹ con hai người thường chạy tới Nặc Viên, không chỉ có thể thăm Giang Nhung, còn có thể chơi với Tiểu Nhung Nhung.
Ngày hôm qua anh ta gọi điện thoại cho Giang Nhung, nói có việc muốn bàn với cô, hôm nay cô tới, anh ta còn nói không có chuyện gì.
Không biết là anh ta quá rảnh rỗi, hay là anh ta cảm thấy cô quá rảnh rỗi, lại bày ra trò chơi vô vị như vây.
Tiêu Kình Hà còn nói: “Sau này em rảnh rõi liền thường tới thăm anh đi, có thể mang Tiểu Nhung Nhung tới cùng thì càng tốt.”