Sau khi ra khỏi phòng bệnh Giang Nhung không chậm trễ chút nào nữa, vội chạy đến cửa chính do cô đã gọi điện bảo tài xế lái xe đợi cô ở đó.
Hiện giờ vẫn chưa bắt được hung thủ giết hại Thẩm Văn Tuyên, cũng chưa tìm được người bắt cóc Tiểu Bích, rất nhiều rất nhiều chuyện vẫn chưa có manh mối, nguy hiểm tồn tại bất cứ lúc nào, cô không dám lơ là.
Nhưng vẫn chưa đi ra bệnh viện, Giang Nhung lại gặp phải một người, một người cô không quen biết nhưng đối phương đã biết cô từ lâu, đó là cậu Bùi.
“Bà Trần, có thể nhường một bước nói chuyện không?” Cậu Bùi nói rằng nhường một bước nói chuyện nhưng anh đang chặn đường của Giang Nhung, giọng điệu cũng rất mạnh mẽ.
“Không được!” Giang Nhung cũng dứt khoát từ chối, bệnh viện người đi người lại, người này dám ra tay với cô, cơ hội cô thoát được sẽ rất lớn.
Nếu đi theo anh ta không biết bị anh ta mang đi đâu vậy thì nguy hiểm rồi, hơn nữa cô cũng không biết anh ta muốn làm gì?
Nghe thấy Giang Nhung nói không được, cậu Bùi nhún vai tỏ ra vẻ không sao cả nói: “Bà Trần không muốn đi theo tôi, vậy tôi sẽ ở đây nói vài câu với cô.”
Giang Nhung cảnh giác nhìn anh, lặng lẽ lùi lại hai bước nhỏ đồng thời hỏi: “Anh là ai? Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi họ Bùi, là người nước A, từng liên lạc với Trợ lý Hà bị cô bắn chết, nhưng bà Trần hãy yên tâm, quan hệ giữa tôi và ông ta cũng không tốt, tôi đến tìm cô không liên quan đến cái chết của ông ta.” Thân phận của anh đâu phải là bí mật, vì muốn có được sự tin tưởng của cô, anh vẫn nên thành thật thú nhận.
Giang Nhung cười khẽ, trông vô cùng dịu dàng nhưng sự cảnh giác trong mắt vẫn không xua tan đi: “Vậy anh không đến gây sự với tôi, chẳng lẽ là đến cảm ơn tôi giúp anh tiêu diệt đi một đối thủ?”
Nếu thực sự đến giúp cô, anh ta sẽ không nhân lúc một mình cô xuất hiện mà chặn đường cô.
“Bà Trần, cô nghĩ nhiều thật.” Cậu Bùi bất lực lắc đầu, thật ra anh chỉ đơn thuần muốn giúp cô mà thôi.
Ông chủ anh bảo anh nghĩ cách đến quân đội nước A lấy thuốc giải HDR, nhưng bên quân đội đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra, vào lúc anh nôn nóng đến sứt đầu mẻ trán thì nhận được tin nói có người có cách giúp Trần Việt hồi phục thị lực.
Nhiệm vụ của anh là giúp Trần Việt hồi phục thị lực, còn về hồi phục như thế nào thì anh không muốn hỏi nhiều, sau khi biết Hứa Huệ Nhi có cách anh liền nghĩ đến phải tiết lộ tin tức cho người của Trần Việt biết.
Vốn anh định nhân lúc đi thăm Trần Tiểu Bích thì nói tình hình cho cô ấy biết luôn, ai ngờ gặp được Giang Nhung ở đây, vậy thì nói với cô ta sẽ trực tiếp hơn so với Trần Tiểu Bích.
Giang Nhung cười nói: “Tôi thực sự đã nghĩ nhiều rồi.”
Khoảng thời gian này đã gặp quá nhiều chuyện, nếu cô không nghĩ nhiều một chút, chắc cô bị người ta ăn từ lúc nào cũng không biết.
Con người luôn phải lớn lên từ từ, khi còn nhỏ cảm thấy trên thế giới này toàn là người tốt, sau này thì thấy ai cũng giống người xấu, nhưng khi thực sự trưởng thành mới hiểu được ai là người tốt, ai là người xấu.
Cậu Bùi lại nói: “Vì tôi muốn nói cho cô biết, có một người có cách giúp Tổng Giám đốc Trần hồi phục thị lực.”
“Thật sao?” Nghe được có người có thể giúp Trần Việt hồi phục thị lực, phản ứng đầu tiên của Giang Nhung là hứng khởi nhưng sau đó chính là nghi ngờ, cô nhíu mày nói: “Anh biết có người có thể giúp Trần Việt hồi phục thị lực? Anh còn tốt bụng nói với tôi à?”
Cô không hề quen biết người này, người này đột nhiên nhảy ra nói muốn giúp cô, sao cô có thể không nghi ngờ anh ta được.
Cậu Bùi lại nói: “Thật ra tôi không tốt bụng như vậy, tôi chỉ nghe theo lệnh người ta, giúp người đó chuyển tin đến cho cô thôi.”
“Nghe theo lệnh người ta?” Giang Nhung lặp lại, lời người này nói càng khiến cô nghi ngờ hơn.
Không những có anh ta, phía sau anh ta còn có người khác.
Vậy người ở phía sau anh ta lại là ai?
Nhìn biểu cảm của Giang Nhung, cậu Bùi biết mình lại lắm lời rồi, anh nói thẳng với cô người có thể giúp Trần Việt hồi phục thị lực là ai thì được rồi, nói nhiều với cô làm gì?
Với sự quan tâm của cô đối với Trần Việt, chỉ cần biết có người có cách giúp Trần Việt hồi phục thị lực, bất kể là thật hay là giả cô cũng sẽ đi xác minh.
“Tôi nghe nói Hứa Huệ Nhi bị nhốt ở quân khu Giang Bắc có cách, tin hay không, bà Trần tự cô quyết định đi.” Nói hết câu, cậu Bùi liền xoay người rời khỏi.
Phải đó, anh sớm nên dứt khoát như vậy, tin hay không là chuyện của họ, hoàn toàn không liên quan đến anh.
Hứa Huệ Nhi có cách giúp Trần Việt hồi phục thị lực?
Giang Nhung đã muốn đi gặp Hứa Huệ Nhi từ lâu rồi, nhưng mỗi lần khi muốn đi sẽ luôn xảy ra một số chuyện, cứ như thế đã trì hoãn được một thời gian dài rồi.
Xem ra cô phải lên một kế hoạch, khi gặp được Hứa Huệ Nhi làm sao mới có thể cậy lời cô ta ra?
Muốn cậy lời một người nào đó, Giang Nhung nghĩ đến Tiêu Kình Hà, anh ta là chuyên gia tâm lý, để anh ta đi dò thám cậy lời Hứa Huệ Nhi chắc sẽ dễ thành công hơn.
Giang Nhung nhớ Tiêu Kình Hà đã về Giang Bắc, hơn nữa đang ở trong Nặc Viên.
Tiêu Kình Hà rời khỏi Giang Bắc hơn nửa tháng đã trở về, còn chuẩn bị cho tiểu Nhung Nhung một món quà lớn.
Nói là món quà lớn là bởi vì thực sự rất lớn.
Một hộp quà to cao như Tiêu Kình Hà, tiểu Nhung Nhung suốt đời cũng không thể cao được như vậy.
Nhìn hộp quà cao như bầu trời ở trước mặt, tiểu Nhung Nhung vô cùng hào hứng, đi quanh hộp quà hai vòng rồi lại hai vòng: “Cậu ơi, Nhung Nhung muốn xem quà.”
Tiêu Kình Hà ngồi xổm bên cạnh tiểu Nhung Nhung, chỉ vào mặt mình nói: “Nhung Nhung hôn cậu trước đi, cậu sẽ mở quà ra cho Nhung Nhung xem.
“Không hôn.” Tiểu Nhung Nhung hai tay chống lên eo, bĩu môi: “Cậu không ngoan, Nhung Nhung không hôn cậu đâu.”
Tiêu Kình Hà vừa mở quà vừa nói: “Vậy cậu mở quà ra, Nhung Nhung có hôn cậu không?”
Tiểu Nhung Nhung lắc cái đầu nhỏ: “Cũng không hôn.”
Tiêu Kình Hà đưa tay về khuôn mặt tròn trịa của cô bé, hỏi: “Tại sao Nhung Nhung vẫn không cho cậu hôn?”
“Hôn là phải đưa rất nhiều rất nhiều tiền mới được đó.” Tiểu Nhung Nhung luôn nhớ ước hẹn với ba, ôm phải lấy tiền, hôn phải lấy tiền, chỉ có người đặc biệt mới có thể mở kênh đặc biệt.
Nghe tiểu Nhung Nhung nói vậy, Tiêu Kình Hà liền quay đầu qua nhìn Trần Việt ở bên cạnh nói: “Tôi nói Minh Chí này, nhà cậu thiếu tiền lắm sao? Sao lại dạy trẻ con như vậy?”
“Người như cậu đừng nói là hôn, tôi còn muốn đánh cậu cơ.” Trần Việt bước lên trước bế tiểu Nhung Nhung lên: “Nhung Nhung, cậu không mở quà thì hôm khác ba tặng cho con món quà lớn nhất.”
“Ai nói tôi không tặng quà cho con bé, tôi mua món quà lớn như vậy không tặng nó thì tặng ai được đây.” Tiêu Kình Hà hét to, hai cha con nhà này hiếp người quá đáng.
Trần Việt cười nói: “Vậy còn không mở ra cho Nhung Nhung bảo bối nhà chúng tôi xem, nếu con bé thích có thể sẽ để cậu bế con bé một chút.”
“Phải đó phải đó, cậu ơi mau mở ra đi.” Tiểu Nhung Nhung dường như cũng theo ba cô bé lấy bắt nạt cậu làm niềm vui.