Nghe nói cô út bị thương, Nhung Nhung nhỏ rất lo lắng.
Trong ba lô nhỏ cô bé đeo trên lưng có băng dán vết thương, băng dán và rất nhiều bảo bối khác được chuẩn bị để chữa bệnh cho cô út, hi vọng cô út có thể nhanh chóng khỏe lại, về sau còn có thể chơi cùng cô bé.
Cô bé cầm ba lô của mình, rất ra dáng mà nằm sấp bên mép giường bệnh, kéo tay của Trần Tiểu Bích thổi nhẹ: "Cô út, Nhung Nhung phù phù cho cô út, phù phù là hết đau liền."
Trước đây cô út thường phù phù giúp cô bé, sau khi cô út phù phù là không còn đau nữa. Cô bé hi vọng mình phù phù giúp cô út xong thì cô út sẽ khỏe lại.
Chiến Niệm Bắc ôm cô bé vào trong lòng xoa nhẹ, giọng khàn khàn nói: "Nhung Nhung nhanh nói với cô út là cháu nhớ cô út, bảo cô út nhanh tỉnh lại đi."
"Nhung Nhung rất nhớ cô út đấy." Nhung Nhung nhỏ ngây thơ nói. Nhưng vì sao cô út vẫn nhắm mắt lại, thậm chí chẳng liếc nhìn cô bé lấy một cái chứ?
Khi nhìn thấy trên người cô út quấn đầy băng, cái miệng nhỏ của Nhung Nhung nhỏ mím lại như sắp khóc. Chắc cô út rất đau.
"Có Nhung Nhung nhớ cô út như vậy, cô út nhất định sẽ khỏe hơn." Chiến Niệm Bắc xoa đầu của Nhung Nhung nhỏ và lặng lẽ hít sâu một hơi.
Có thể Trần Tiểu Bích đã hoàn toàn hết hy vọng, thất vọng đối với thế giới này, không có gì có thể làm cho cô lưu luyến, cho nên cô mới không chịu tỉnh lại.
Nhiều năm qua, vẫn là cô đuổi theo sau lưng anh ta, còn anh ta luôn xem thường, làm cho cô hết hy vọng vào mình.
Nghĩ tới điều này, Chiến Niệm Bắc liền thấy nghẹn thở, đau đớn từ trái tim tràn ra tận xương tủy của anh ta, lan ra khắp cả người. Nếu như không có cô, anh ta nên đi đâu đây?
Canh giữ ở ngoài phòng bệnh còn có ba mẹ Trần và Giang Nhung. Trần Việt không ở đó, vì anh còn đang dẫn dắt Lục Diên đi tìm kẻ bắt cóc.
Trần Tiểu Bích xảy ra chuyện, Chiến Niệm Bắc cũng muốn phát điên. Lấy tình trạng của anh ta bây giờ, nếu như Tiểu Bích không tỉnh lại thì anh ta sẽ chẳng làm được việc gì. Trần Việt tất nhiên phải tiếp nhận chuyện tìm hung thủ.
Chập tối hôm qua, khi Chiến Niệm Bắc tìm được Trần Tiểu Bích thì kẻ bắt cóc đã bỏ chạy, bây giờ không có để lại bất kỳ manh mối nào để cho người ta có thể tìm được hắn.
"Lại là một kẻ không tìm ra manh mối, hành động giống hệt với vụ giết Thẩm Văn Tuyên ở trong phòng giam quân khu Giang Bắc." Trần Việt hơi nheo mắt, hai chân bắt chéo, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ theo tiết tấu lên trên thành ghế sô pha bằng da.
Ánh mắt anh nhìn như bình tĩnh nhưng trong sự yên tĩnh lại che giấu sự chấn động kinh người. Từ trước đến nay còn chưa có người nào dám lớn lối, cuồng ngạo như thế ở trước mắt bọn họ.
Lục Diên thành thật đứng ở bên cạnh, vài lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng lại.
Trần Việt suy nghĩ rất lâu mới trầm giọng nói: "Lục Diên, bảo người đi thăm dò những chuyện đáng giận mà Thẩm Văn Tuyên đã từng làm trước đây, tìm và phân tích từng người bị hại."
Hung thủ bắt Trần Tiểu Bích nhưng cuối cùng vẫn không lấy tính mạng của cô, rõ ràng không phải bởi vì không đủ thời gian. Trong này nhất định là có nguyên nhân khác.
"Vâng." Lục Diên nhận lệnh nhưng không lập tức rời đi mà ấp a ấp úng nói: “Tổng giám đốc Trần, còn có một chuyện nữa."
Trần Việt nhướng mày nhìn về phía anh ta: "Ở trước mặt tôi, anh học được cách úp úp mở mở từ khi nào vậy?"
Cho dù Trần Việt không nhìn thấy, nhưng khi ánh mắt anh nhìn qua, Lục Diên vẫn cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt của anh.
Anh ta vội vàng nói: "Chính là chuyện của Hứa Huệ Nhi. Tôi nghe cấp dưới của Quân trưởng Chiến nói, Hứa Huệ Nhi hình như điên rồi. Mỗi ngày, cô ta ở trong nhà giam thường nói linh tinh. Tôi chỉ nghĩ tôi và cô ta tương đối quen thuộc, tôi đi nghe thử những lời cô ta nói, xem có thể nghe ra được tin tức gì hữu dụng từ trong những lời cô ta nói hay không."
Trần Việt nghe Lục Diên nói xong liền bảo: "Tôi sẽ đi gặp cô ta."
Thẩm Văn Tuyên chết, họ Hà kia cũng chết. Bây giờ chỉ còn lại một mình Hứa Huệ Nhi bị nhốt ở trong quân khu Giang Bắc. Hung thủ có thể giết chết Thẩm Văn Tuyên thì cũng có thể sẽ tìm tới cô ta. Cô ta làm sao không điên được.
Cô ta phát điên, ngoài việc muốn làm cho người khác chú ý, cũng là muốn gặp được người cô ta muốn gặp sao? Vậy thì anh sẽ đi gặp cô ta, xem cô ta còn có gì để nói nữa.
Từ trước đến nay, Trần Việt đều là người của phái hành động. Anh nói đi gặp Hứa Huệ Nhi thì không bỏ lỡ thời gian, lập tức đi gặp cô ta.
Thấy Trần Việt đột nhiên xuất hiện ở trước cửa sổ của phòng giam, Hứa Huệ Nhi nhào tới như phát điên, giơ tay muốn chộp lấy anh, nhưng anh đã nhẹ nhàng lùi lại một bước làm cô ta vồ hụt.
"Trần Việt..." Hứa Huệ Nhi không gọi Trần Việt là Tổng giám đốc Trần mà gọi thẳng tên của anh: “Anh nhìn thấy được tôi sao?"
Trần Việt không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Huệ Nhi, chỉ nghe được giọng điệu của cô ta cũng làm cho anh không nhịn được mà nhíu chặt chân mày.
Có rất ít người gọi thẳng tên của anh. Ba mẹ và các bậc chú bác đều gọi anh là Minh Chí. Những người khác gọi là Tổng giám đốc Trần hoặc cách gọi khác. Chỉ có Giang Nhung thường gọi anh bằng hai chữ "Trần Việt".
Mỗi khi anh nghe được Giang Nhung dịu dàng gọi mình như vậy, anh luôn cảm thấy giọng nói của cô thật êm tai, chính là âm điệu tuyệt vời nhất trên thế giới.
Mà lúc này hai chữ "Trần Việt" được nói ra từ trong miệng Hứa Huệ Nhi lại chỉ khiến cho trong lòng Trần Việt cảm thấy buồn nôn.
Anh khẽ nhíu mày và lùi lại thêm một bước nữa, cách xa người phụ nữ kia hơn một chút.
"Trần Việt, anh nhìn thấy tôi, nhất định anh là đã nhìn thấy được tôi. Tôi biết anh đã nhìn thấy được tôi, nhất định là vậy."
Hứa Huệ Nhi bỗng nhiên cười, gương mặt ửng hồng như một cô gái e thẹn, giống như nhìn thấy người yêu mà mình chờ đợi đã lâu.
Hóa ra Lục Diên bảo điên rồi là điên thế này.
Trần Việt không nhìn cô ta nữa, xoay người bước nhanh đi. Phía sau truyền đến giọng nói của Hứa Huệ Nhi: "Tổng giám đốc Trần, tôi có cách chữa đôi mắt cho anh."
Trần Việt dừng bước, quay đầu và lạnh lùng nói ra một từ: "Nói."
"Tôi bỏ thuốc cho anh không chỉ là virus HDR, tôi còn thêm vào trong thuốc một vị thuốc khác nữa." Hứa Huệ Nhi nói một lát lại cười điên điên khùng khùng: “Cho dù bọn họ có thể nghiên cứu ra thuốc giải virus HDR, nhưng cũng chưa chắc có thể hoàn toàn giải được độc trong người anh. Không còn nhiều thời gian đâu. Nếu chậm thì cả đời anh có thể cũng không nhìn thấy nữa."
Trần Việt lạnh lùng nói: "Cô nói nhiều như vậy là muốn tôi thả cho cô rời đi sao?"
Hứa Huệ Nhi lắc đầu, nói: "Không, tôi chỉ muốn trở lại bên cạnh anh, tiếp tục làm trợ lý của anh, thay anh xử lý tất cả việc vặt. Chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên với cấp dưới. Tôi không có suy nghĩ không an phận với anh nữa."
"Chỉ vậy thôi sao?" Trần Việt khẽ nhếch mép. Gương mặt anh đẹp trai tới mức làm cho người khác muốn hét lên chói tai, nhưng trên người đồng thời phát ra hơi thở lạnh lùng khiến cho người ta run rẩy.
Hứa Huệ Nhi đặc biệt dụ anh qua, làm sao có thể chỉ có một điều kiện này. Cô ta chắc chắn còn có lời khác muốn nói nữa.
"Đương nhiên, tôi còn có một điều kiện." Ánh mắt Hứa Huệ Nhi kiên định nhìn Trần Việt và khẽ cắn môi. Từ trong miệng của cô ta chậm rãi nói ra từng từ một: “Chỉ cần anh để cho Giang Nhung rời đi, không bao giờ để cho cô ta trở lại bên cạnh anh."