Nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng lên giống như một lò nướng vậy, Trần Tiểu Bích bị nhốt ở bên trong không thể động đậy.
Rốt cuộc người bắt cóc cô là ai?
Người cô đắc tội không nhiều, cho dù đắc tội cũng không đến mức khiến người ta muốn lấy mạng cô. Người này vừa bắt đầu đã không cướp tiền, không cướp sắc, trực tiếp muốn mạng của cô.
Tiền có thể kiếm lại nhưng cái mạng nhỏ này chỉ có một thôi, nếu không có thì đời này của cô cũng tiêu rồi.
Cô còn chưa lấy chồng, còn chưa hiếu thảo với ba mẹ, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, cái mạng nhỏ này vẫn còn có rất nhiều tác dụng đấy. Cô tuyệt đối không thể ném cái mạng này đi được.
Không được, cô phải nghĩ cách tự cứu mình.
"Này, có chuyện gì từ từ nói chứ? Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu. Ông cần bao nhiêu tiền, cứ ra cái giá đi. Tiền tôi kiếm được trong mấy năm qua đều gửi trong ngân hàng, cùng lắm thì gửi hết cho ông không giữ lại xu nào."
"Này này này, ông đừng không nói lời nào như vậy chứ? Nếu như ông nướng tôi thành heo quay, nhìn tôi chịu khổ sở, ông cũng không lấy được một xu nào đâu. Sao ông phải khổ như vậy chứ?"
"Dù sao tôi cũng không nhìn thấy ông có dáng vẻ thế nào, tôi đưa tiền cho ông, ông cầm tiền rồi thì thả tôi đi, về sau hai chúng ta không ai quen biết ai, người nào sống cuộc đời của người nấy, ông nói xem tốt biết bao."
"Phật tổ thường nói cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng. Ông tha cho tôi một mạng là việc thiện lớn đấy, ông nói có đúng không?"
"Ông cũng là người, ông chắc chắn cũng có vợ con, ông làm nhiều chuyện tốt cũng xem như tích thêm chút công đức cho bọn họ, như vậy về sau ai cũng sống tốt."
"Câm miệng!"
Trần Tiểu Bích nói một lúc lâu, không biết có phải cô nói quá nhiều, hay nói đến từ nhạy cảm nào đó mà người bắt cóc cô cuối cùng không nhịn được đã nổi giận gầm lên một tiếng.
"Ông hung dữ cái gì chứ? Tôi nói cũng là sự thật mà." Trần Tiểu Bích tủi thân mếu máo.
Tốt xấu gì cô cũng là người từng được nhận giải thưởng lớn Ảnh hậu, muốn diễn vẻ đáng thương thì hoàn toàn không có khó khăn gì.
Kỹ năng diễn xuất của cô tốt, dáng vẻ lại xinh đẹp, cho dù là người có ý chí sắt đá thì chắc chắn cũng bị cô làm tan chảy thôi.
Chỉ là cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi. Người bắt cóc cô không để ý nhiều tới cô, nhiệt độ trong phòng vẫn đang tăng lên.
Trần Tiểu Bích tức giận đến mức trong lòng chửi ầm lên - tên khốn kiếp, hắn nhất định là muốn nướng chết cô rồi.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, Trần Tiểu Bích bị nướng tới mồ hôi đổ xuống như mưa. Nếu tên khốn kiếp đó không dừng tay lại thì cô sẽ thật sự bị nướng thành heo quay mất.
Ôi…
Trần Tiểu Bích nghĩ đến dáng vẻ của mình khi bị nướng khét, khô quắt... Cô thình lình rùng mình một cái. Như vậy thật sự quá xấu, cô không muốn đâu, đừng mà!
Người đẹp như cô, cho dù có chết cũng xin hãy để cho cô chết đẹp một chút chứ?
Nhưng tên bắt cóc căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, Trần Tiểu Bích cảm giác nước trong cơ thể mình cũng sắp bốc hơi hết rồi.
Đồ khốn nạn này tuyệt đối đừng để cho cô sống sót ra ngoài, tuyệt đối đừng để cho cô bắt được hắn, nếu không cô nhất định sẽ cầm dao róc từng miếng thịt trên người tên khốn kiếp đó ra, mang cho chó ăn.
Không biết bị nướng bao lâu, Trần Tiểu Bích chỉ cảm thấy mình sắp bị nóng chết, cuối cùng nóng quá mà ngất đi, không biết gì nữa.
...
Khi Chiến Niệm Bắc nhận được điện thoại của Giang Nhung, anh ta đang tự mình dẫn một đội ở bên ngoài tiến hành giải cứu.
Khi nghe được không thấy Trần Tiểu Bích đâu, lúc đó anh ta chỉ cảm thấy mưa rền gió dữ trước mắt còn xa mới làm người ta chấn động bằng tin tức không tìm thấy cô ấy.
Chiến Niệm Bắc lập tức giao việc giải cứu cho người khác chịu trách nhiệm, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại quân khu điều động người tìm kiếm Trần Tiểu Bích.
Người cuối cùng nhìn thấy Trần Tiểu Bích là Chung Khôn, địa điểm cô xuất hiện cuối cùng là vị trí trong khu biệt thự từ Ngự Cảnh Loan đến Nặc Viên.
Trần Việt cho người phối hợp với Chiến Niệm Bắc, lấy ra video giám sát, thấy Trần Tiểu Bích bị một người đàn ông mặc đồ của nhân viên vệ sinh đập xỉu, lại nhét cô vào trong xe rác và chở đi.
Sau khi xe rác tiến vào trạm đựng rác, người đàn ông kia thay quần áo và vác một bao tải to đi.
Tên bắt cóc vô cùng thông minh, cũng có thể đã sớm thăm dò tình hình bên này nên không có cameras nào quay được mặt hắn.
Chiến Niệm Bắc lần theo từng manh mối nhưng sau đó hoàn toàn bị cắt đứt. Tên bắt cóc mang theo Trần Tiểu Bích dường như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nếu người bắt cóc Trần Tiểu Bích muốn tiền thì sau khi bắt cóc cô nhất định sẽ nghĩ cách liên hệ với người nhà của cô, bảo người nhà chuẩn bị tiền chuộc.
Nhưng đã qua hai mươi bốn giờ, tên bắt cóc bên kia vẫn không gửi tin tức tới. Như vậy nói cách khác, tên đó bắt cóc Trần Tiểu Bích không phải vì tiền.
Không phải vì tiền, Trần Tiểu Bích cũng không đắc tội người nào, là ai muốn lấy tính mạng của cô?
Nghĩ tới đây, trong đầu Chiến Niệm Bắc chợt nảy ra một suy nghĩ. Anh ta nghĩ đến Thẩm Văn Tuyên bị sát hại.
Thẩm Văn Tuyên bị giết chết nhiều ngày nhưng vẫn không điều tra ra được bóng dáng của hung thủ. Như vậy Trần Tiểu Bích có thể bị tên hung thủ kia bắt cóc không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Chiến Niệm Bắc đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nếu chẳng may người bắt cóc Trần Tiểu Bích đúng là hung thủ đã giết chết Thẩm Văn Tuyên, như vậy rõ ràng hung thủ muốn giết chết huyết mạch cuối cùng của nhà họ Thẩm.
Khi Thẩm Văn Tuyên còn sống đã gây ra quá nhiều tội lỗi, người muốn lấy mạng của ông ta cũng không ít. Cho nên rất khó thu hẹp phạm vi xem Trần Tiểu Bích bị ai bắt đi.
Ánh mắt Chiến Niệm Bắc lạnh lùng đảo qua, giận dữ hét lớn: "Tiếp tục tìm cho tôi, cho dù có lật tung thành phố Giang Bắc này cũng phải tìm người về trước khi cơn bão vào đất liền."
Trần Tiểu Bích bỗng nhiên mất tích, nhà họ Trần vừa mới vén mây thấy trăng sáng lại bị lo lắng bao phủ.
Mẹ Trần lòng nóng như lửa đốt, vừa sốt ruột liền làm cho bệnh cũ tái phát. Ba Trần vội vàng chăm sóc vợ.
Mắt Trần Việt còn chưa khỏi nên có rất nhiều chuyện chắc chắn không thể xử lý thuận tiện như trước đây. Thật may là Lục Diên còn có thể giúp một tay.
Người của Chiến Niệm Bắc, người của Trần Việt kết hợp cùng lực lượng cảnh sát bên thành phố Giang Bắc cùng hành động, lục soát theo cách thức trải thảm, nhưng bọn họ tìm suốt ngày vẫn không phát hiện ra được manh mối Trần Tiểu Bích bị bắt cóc đi.
Càng điều tra, Chiến Niệm Bắc càng tin người bắt cóc Trần Tiểu Bích và kẻ giết chết Thẩm Văn Tuyên là cùng một người.
"Trần Việt, có phải người bắt cóc Tiểu Bích là người hôm qua đã gọi điện nặc danh cho em không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nhung vẫn cảm thấy cuộc điện thoại nặc danh hôm qua có vấn đề.
"Lục Diên còn đang cho người ta tiếp tục điều tra. Nếu có vấn đề thì nhất định sẽ điều tra ra được manh mối thôi." Trần Việt ôm lấy Giang Nhung: “Em qua với Nhung Nhung đi. Chuyện của Tiểu Bích đã có anh và Chiến Niệm Bắc rồi."
"Trần Việt... Tuyệt đối không thể để cho Tiểu Bích có việc gì." Trần Tiểu Bích bị bắt cóc còn gặp cơn bão. Cho dù tên bắt cóc để lại manh mối cũng sẽ bị cơn bão phá hủy, bọn họ muốn tìm được Trần Tiểu Bích thật sự rất khó.
Đột nhiên Giang Nhung nghĩ đến một việc. Chung Khôn nói Trần Tiểu Bích chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhung Nhung nhỏ là búp bê công chúa Băng Tuyết trong bộ sưu tập. Vậy đôi giày thủy tinh xinh xắn không để lại tên kia không phải là do Trần Tiểu Bích đưa tới.
Nếu không phải là do Trần Tiểu Bích đưa tới, vậy sẽ là ai tặng chứ?