Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 369: Lần cuối cùng gọi ông là ông nội




Chiến Niệm Bắc đưa một đám người tới, người của Lục Diên và người của Thẩm Văn Tuyên đã đánh nhau tới mức thiệt hại nặng nề cả hai bên.

Chiến Niệm Bắc đến, anh ta đứng về phe ai, đương nhiên bên nó sẽ nắm phần thắng.

Chiến Niệm Bắc vung tay, ra lệnh cho cấp dưới: “Đưa mấy tên đang nằm và đang đứng kia dẫn hết đi, điều tra thân phận của bọn chúng, xem có phải là nhập cảnh bất hợp pháp không? Giam họ vào một nơi riêng, đợi tôi về rồi xử lý.”

Ra lệnh cho thuộc hạ xong, anh ta nhìn Lục Diên, nói: “Ở đây giao cho tôi, anh đưa mọi người về xử lý vết thương đi.”

Chiến Niệm Bắc là cậu ruột của Trần Việt, hơn nữa lòng tin và danh dự của anh ta đều đặt ở chỗ Trần Việt, quan hệ của hai người cũng tốt, trước đây hai người cũng đã từng hợp tác với nhau, Lục Diên tin tưởng anh ta, người của Lục Diên bị thương rồi, nên quay về xử lý vết thương.

Sau khi Lục Diên dẫn cấp dưới rời đi, Chiến Niệm Bắc rút bít tất từ trong miệng Thẩm Văn Tuyên ra, cười nói: “Còn gì muốn nói thì mau nói đi, tôi cho ông mười phút.”

“Chiến Niệm Bắc, cậu đừng quên cậu đã hứa gì với tôi?” Có cơ hội được hít thở, Thẩm Văn Tuyên gấp rút gào ầm lên.

Nhìn thấy Chiến Niệm Bắc, ông ta cảm thấy có tia hy vọng. Chỉ cần Chiến Niệm Bắc có tình cảm với Tiểu Bích, thì anh sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn với Trần Việt như vậy.

Chiến Niệm Bắc cong môi cười: “Cho hỏi ông lấy thân phận gì ra để nói chuyện với tôi? Là ông ngoại của nhà họ Chiến, hay là tội phạm bị truy nã hơn mấy chục năm vì trộm bí mật quân sự nước ta bán ra nước ngoài?”

Không cho Thẩm Văn Tuyên cơ hội giảo biện, Chiến Niệm Bắc tiếp tục nói: “Thẩm Văn Tuyên à, ba tôi tìm ông nhiều năm như vậy, tôi cũng tìm ông nhiều năm như vậy, nhưng lại không ngờ, ông lại ở ngay bên cạnh tôi.”

Thẩm Văn Tuyên vội vàng nói: “Chiến Niệm Bắc, việc đã qua lâu như vậy rồi. Bây giờ những người còn nhớ cái tên Thẩm Văn Tuyên đã không còn nữa rồi, sao cậu cứ phải làm khổ lẫn nhau.”

Vừa nghe Thẩm Văn Tuyên nói vậy, Chiến Niệm Bắc không thoải mái cau mày nói: “Thẩm Văn Tuyên, ai thèm ép ông, là tự ông làm việc ác, bây giờ tới lúc chịu báo ứng rồi.”

“Chiến Niệm Bắc, ta là ông nội ruột của Tiểu Bích! Các người đã giết bố mẹ của nó rồi, lẽ nào đến cả người thân cuối cùng của con bé cũng không tha sao?” Thẩm Văn Tuyên biết Chiến Niệm Bắc quan tâm Trần Tiểu Bích, lúc quan trọng đem Tiểu Bích ra đàm phán, chắc sẽ có tác dụng.

Nhưng Chiến Niệm Bắc từ trước đến giờ đều công tư phân minh, làm việc gì cũng công bằng chính trực, kẻ càng dùng giao tình để đàm phàn với anh, thì sẽ bị anh xử lý càng thảm khốc.

Chiến Niệm Bắc nói: “Chiến Niệm Bắc tôi đây từ trước đến giờ luôn công tư phân minh. Tôi không quan tâm ông là ông nội hay là gì của Tiểu Bích, chỉ cần ông rơi vào tay Chiến Niệm Bắc tôi, đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát khỏi.”

Người đàn ông Chiến Niệm Bắc này thật sự không giống như người bình thường khác, Thẩm Văn Tuyên trong lòng thấp thỏm, không biết làm sao để thuyết phục anh.

Đúng lúc Thẩm Văn Tuyên đang vắt não suy nghĩ, thì ánh mắt ông chợt sáng rực khi nhìn thấy Tiểu Bích đang mất hồn mất vía đi đến chỗ ông ta.

Ông ta lập tức nảy ra một chủ ý.

Tiểu Bích là cháu gái ruột của ông, là bảo bối được nâng niu yêu thương nhiều năm, là huyết mạch duy nhất còn sót lại của nhà họ Thẩm.

Ông tuyệt đối sẽ không để cháu gái mình gả cho nhà họ Chiến đã giết chết con trai và con dâu ông, nhưng Tiểu Bích rất kiên quyết.

Cô nhìn trúng Chiến Niệm Bắc liền dốc sức theo đuổi anh.

Cho dù cô biết năm đó bố mẹ của Chiến Niệm Bắc đã bí mật giết chết bố mẹ cô, cũng chưa chắc cô đã chết tâm với Chiến Niệm Bắc.

Thẩm Văn Tuyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Chiến Niệm Bắc, ta là người thân của Tiểu Bích, cậu cũng biết con bé luôn muốn gả cho cậu. Cậu làm vậy với ta, lẽ nào không sợ con bé sẽ tổn thương sao?”

“Ông Thẩm, đừng nói lung tung. Trần Tiểu Bích là Trần Tiểu Bích, dù cho là con gái nuôi của nhà họ Trần hay là cháu gái ông thì cũng không liên quan gì đến Chiến Niệm Bắc tôi.” Sao anh có thể không lo lắng, chỉ là đang giấu sự lo lắng ấy trong lòng mà thôi.

Ba của anh năm đó giết ba mẹ ruột của Tiểu Bích, nếu như Trần Tiểu Bích biết được chân tướng, cô nhất định sẽ trách anh.

Năm đó, Thẩm Văn Tuyên lấy tư cách là ông cụ Trần nói sự thật cho anh, cho nên những năm gần đây anh luôn trốn tránh cô, đẩy cô ra xa mình.

Anh cho rằng có thể trơ mắt nhìn cô gả cho người khác, thậm chỉ có thể cười nói lời chúc phúc cô, chúc cô và chồng cô trăm năm hòa hợp.

Nhưng những cái đó đều là anh tự nghĩ vậy mà thôi, lần trước khi nhìn thấy tên họ Bùi hôn cô, lý trí của anh ngay lập tức sụp đổ, nhanh chóng xông đến nhà cô, suýt nữa thì biến cô thành người của mình.

Câu trả lời của Chiến Niệm Bắc, là điều mà Thẩm Văn Tuyên muốn nghe, ông ta lại nói: “Lẽ nào cậu không thích con bé sao?”

“Thích cô ấy?” Chiến Niệm Bắc trong thoáng chốc hơi cứng người lại, rõ ràng trong lòng đang rất loạn nhưng vẫn nói chuyện với ngữ khí như không có gì: “Tôi từ trước đến giờ chưa từng, ông đừng có nghĩ nhiều quá.”

Thẩm Văn Tuyên tiếp tục ép người: “Vậy là cậu thừa nhận, năm đó ba cậu chưa điều tra rõ mà đã giết ba mẹ của Tiểu Bích?”

“Thẩm Văn Tuyên, rốt cuộc là ông muốn nói gì?” Chiến Niệm Bắc không còn nhẫn nại, không muốn phí lời với tên tội phạm truy nã, anh đáp: “Năm đó họ là gián điệp, chứng cớ rõ ràng. Ba tôi đích thân giết gián điệp quân đội, có gì sai sao?”

“Chứng cớ? Tất cả chứng cớ đều là do Tiêu Viễn Phong ngụy tạo. Ba của cậu tiếp quản khu quân sự Giang Bắc, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của Tiêu Viễn Phong liền kết tội con tôi, âm thầm giải quyết hai đứa nó.” Thẩm Văn Tuyên càng nói càng kích động: “Chiến Niệm Bắc, dù sao nhà họ Chiến các người cũng là dòng họ lớn, lẽ nào dám làm không dám nhận sao?”

Chiến Niệm Bắc tức giận đáp: “Tiểu Trần, trói ông ta lại, ông ta nói giỏi như vậy thì để ông ta đói hai ngày, xem ông ta có thể nói tiếp hay không?”

Thẩm Văn Tuyên lớn tiếng nói: “Chiến Niệm Bắc, cậu chột dạ rồi sao. Cậu không dám gánh vác việc ba mẹ cậu đã làm, cậu là con rùa rụt cổ. Tiểu Bích nhà ta sao có thể thích một người đàn ông nhát gan như cậu chứ.”

“Tiểu Trần!” Chiến Niệm Bắc gầm lên: “Bịt miệng ông ta lại, trói giải về.”

“Có…có thể cho cháu nói vài câu với ông ấy không?” Giọng nói của Trần Tiểu Bích đột nhiên vang lên ở đằng sau.

Chiến Niệm Bắc nghe thấy tiếng của Trần Tiểu Bích, trong nháy mắt liền đơ người, trong chốc lát quên mất phải phản ứng thế nào.

Thẩm Văn Tuyên gấp gáp nói: “Tiểu Bích, những gì cậu ta vừa nói chắc cháu cũng nghe rồi, chết tâm với người đàn ông này đi.”

“Ông nội...” Tiểu Bích nắm chặt hai tay, dùng sức cắn môi, cảm giác như có thể cắn rách môi mình vậy: “Đây là lần cuối cháu gọi ông là ông nội, sau này sẽ không bao giờ gọi nữa.”

Trần Tiểu Bích tự nói với bản thân rất nhiều lần, người này là ông nội ruột của cô, không phải hung thủ giết người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.