Thẩm Văn Tuyên nghe Trần Việt nói như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt nham hiểm dọa người của Trần Việt, trong nháy mắt ông ta không còn chắc chắn nữa.
Trợ lý Hà đã đi theo ông rất nhiều năm, sao có thể làm việc không kín kẽ chứ, thế nhưng Trần Việt cũng không phải là người dễ đối phó.
Nếu như con gái của anh vẫn chưa được cứu ra, có lẽsẽ không giữ được bình tĩnh như lúc này, sẽ không đứng đây nói vòng vo với ông.
Bởi vì trong lòng nghi ngờ con tin đã được cứu, trong lòng Thẩm Văn Tuyên dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, hai tay đang thả lỏng bên người đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, rồi buông lỏng ra sau đó lại siết chặt lại, cứ như vậy không ngừng lặp lại.
Con tin mà ông bắt cóc đã được giải cứu, chứng cứ có thể chứng minh thân phận của ông cộng với toàn bộ bằng chứng ông đã giết người đều nằm trong tay Trần Việt.
Nói cách khác, mọi thứ liên quan đến ông đều đang ở trong tay Trần Việt, Trần Việt đang nắm giữ mạng sống của ông… Ông làm sao có thể để cho Trần Việt được như ý.
Thay vì bị Trần Việt uy hiếp, không bằng ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, diệt trừ mối hậu họa Trần Việt vĩnh viễn, như vậy ông có thể dùng thân phân ông cụ Trần để tiếp tục che đậy bản thân.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Việt, Thẩm Văn Tuyên lấy điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý Hà: “Tiểu Hà, đứa bé kia đâu?”
Chưa xác nhận với trợ lý Hà, lão già Thẩm Văn Tuyên gian xảo có tin Trần Việt có bản lĩnh cứu đứa bé kia đi chăng nữa, cũng không thể tin 100% được.
Không biết đầu bên kia trợ lý Hà đã nói những gì, ánh mắt của Thẩm Văn Tuyên bỗng nhiên chìm xuống, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, chỉ có điều, rất nhanh nó đã tan biến không còn dấu vết.
Thẩm Văn Tuyên che giấu rất nhanh, thế nhưng ông không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Việt, Trần Việt cười như không cười nói với ông: “Thế nào? Tin rồi chứ?”
Thẩm Văn Tuyên có thể thay thế ông cụ Trần, ẩn nấp trong nhà họ Trần nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, chắc chắn lá gan và năng lực của ông ta không thể so sánh với người bình thường được.
Con tin đã không còn, không thể nắm giữ Trần Việt, như vậy ông ta vẫn còn cách khác để ra đòn cảnh cáo với Trần Việt.
Ông ta mở loa ngoài điện thoại rồi nói: “Tiểu Hà, lúc nãy tôi không nghe rõ cậu nói cái gì, cậu lặp lại một lần nữa đi.”
Giọng nói của trợ lý Hà từ trong điện thoại truyền ra rất rõ: “Thưa ông, đứa bé kia đã được cứu, chỉ có điều cũng bị thương rồi, còn cả thằng bé giải cứu đứa bé đó, ha ha… chỉ sợ không sống nổi.”
“Muốn tôi nói với cậu bao nhiêu lần thì cậu mới nhớ kỹ lời tôi nói, đứa bé đó chính là huyết mạch của nhà họ Trần, không thể động vào con bé, cậu cứ không nghe theo.” Lời nói thì dễ nghe, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự mỉa mai, con tin đã được cứu, Thẩm Văn Tuyên cũng chỉ có thể mạnh miệng vậy thôi.
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, ánh mắt của Trần Việt trầm xuống, trước khi bước vào đây, anh đã xác định qua là Tiểu Nhung Nhung không sao, nhưng lại bỏ qua Liệt đã đưa Tiểu Nhung Nhung trở về nhà, cũng không biết cậu bé kia như thế nào rồi?
Trần Việt nhìn khuôn mặt đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt gần như giống y hệt khuôn mặt của ông nội trong ký ức anh… làm cho anh không nỡ xuống tay.
Cũng bởi vì khuôn mặt quá giống này, mà trong hai mươi mấy năm qua, bọn họ chưa từng nghi ngờ ông nội đã bị giả mạo từ bao giờ.
Trần Việt khép hờ đôi mắt, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè xuống sự áy náy đối với ông nội.
Vào những giây phút quan trọng như thế này, tuyệt đối không phải là lúc nhớ nhung ông nội, mà phải băm vằm Thẩm Văn Tuyên đã thay thế ông nội thành trăm mảnh.
Lúc mở mắt ra, trong mắt Trần Việt đã không còn chút tình cảm nào, chỉ còn lại ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo đến dọa người, đôi môi mỏng gợi cảm của anh hơi nhếch lên, trong miệng phát ra những từ rất lạnh lẽo: “Thẩm Văn Tuyên, ông nói tôi nên xử trí ông như thế nào mới tốt đây?”
“Xử trí tôi?” Thẩm Văn Tuyên đột nhiên nở nụ cười liều lĩnh, lạnh lùng nói: “Trần Việt, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ đứng đây đợi cậu tới tiêu diệt tôi mà không có sự chuẩn bị gì sao?”
Trần Việt cười như không cười nói với ông: “Để đối phó với loại người như ông, còn cần tôi phải tự mình ra tay sao.”
Thực lực thật sự của Thẩm Văn Tuyên được che giấu rất sâu, Trần Việt không hiểu rõ hết được, cho nên anh sẽ không lấy cứng đối cứng với ông ta.
Anh chỉ cần công khai thân phận của Thẩm Văn Tuyên, tự nhiên sẽ có người tới trừng trị thay, mà thủ đoạn xử trí của những người kia, chỉ sợ còn tàn nhẫn hơn rất nhiều so với thủ đoạn của đàn em anh.
Thẩm Văn Tuyên tức giận nói: “Cậu muốn làm gì?”
Thẩm Văn Tuyên không sợ thế lực của Trần Việt, những năm gần đây, ông đã ở trong bóng tối nuôi dưỡng những thuộc hạ tinh anh trong tinh anh, ông vẫn có thể đối phó được với Trần Việt.
Ông chỉ sợ mình sẽ bị quân đội quốc gia tiến hành vây bắt, chỉ cần thân phận của ông bị công khai, hồ sơ phạm tội lúc trước của ông vẫn còn, lúc đó ông mới thật sự có mọc cánh cũng khó mà trốn thoát.
“Không phải ông cũng đoán ra rồi sao, hà cớ gì phải hỏi thêm một câu này.” Lúc nãy, anh đã gửi tin nhắn cho Chiến Niệm Bắc, nói cho cậu ấy biết thân phận thật sự của Thẩm Văn Tuyên, lát nữa, Chiến Niệm Bắc sẽ dẫn người tới đây.
Ai cũng biết cách Chiến Niệm Bắc có tiếng là làm việc hà khắc, chỉ cần những tên tội phạm bị anh bắt, tuyệt đối sẽ không sống những ngày tháng yên ổn.
“Nếu cậu đã muốn dồn tôi vào chỗ chết, vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí với cậu.” Nếu Trần Việt đã tuyệt tình như vậy, ông cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu ông chết ông cũng sẽ kéo một người chết theo.
Thẩm Văn Tuyên cười lạnh, giơ tay ra hiệu, đột nhiên trong phòng lao ra một đội quân, đều là những người đàn ông cao lớn, trên mặt vẽ những hình thù kỳ lạ.
Trần Việt nhìn lướt qua có khoảng mười mấy người, trong đó có hai người cầm súng, nòng súng nhắm thẳng vào đầu anh.
Thẩm Văn Tuyên cười lạnh nói: “Trần Việt, cậu tính toán từng bước, vậy có nghĩ tới chỉ cần tôi ra lệnh, tôi có thể tiễn cậu lên Tây thiên ngay lập tức không?”
Trần Việt đối mặt với đội hình như thế, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của anh quét qua từng người đàn ông trong đội quân này.
Từ động tác đến hình vẽ trên khuôn mặt họ, còn cả bước chân lúc bước vào phòng, anh có thể nhìn ra, những người này chính là người trong quân đội của một quốc gia nào đó.
Hằng năm, quân đội quốc gia sẽ trừng trị một số binh sĩ đã phạm tội, những binh sĩ đó không cam lòng trở thành người bình thường, họ được thuê với giá cao để bán mạng cho người mua, lạm sát người vô tội.
Xem ra những năm gần đây, Thẩm Văn Tuyên đã làm không ít chuyện trong bóng tối, có thể thuê được một đội lính đánh thuê xuất sắc như vậy, quả thực anh quá khinh thường ông ta rồi.
“Trần Việt…” Giang Nhung đứng ngoài sân đợi Trần Việt, lúc nào cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên này, ban nãy nghe thấy trong phòng có động tĩnh rất lớn, cô lập tức xông vào.
“Giang Nhung, em đừng tới đây, mau rời khỏi nơi này đi.” Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung xông vào, tim anh giống như bị người khác hung hăng bóp chặt.
Mặc dù Trần Việt đối mặt với mười mấy tên lính đánh thuê, trong đó còn có người cầm súng chĩa vào đầu anh, anh vẫn rất bình tĩnh không hề hoảng loạn, thế nhưng khi nhìn thấy Giang Nhung vừa tới đây, trong lòng anh lập tức trở nên hoảng.
Anh có thể xảy ra chuyện, thế nhưng Giang Nhung thì tuyệt đối không được.
Không gian của căn phòng không lớn, hơn mười người đàn ông cao lớn bao vây Trần Việt, trong đó còn có hai người đang chĩa súng vào đầu của anh.
“Trần Việt…” Bởi vì lo lắng cho an nguy của Trần Việt, Giang Nhung sợ đến mức không ngừng run rẩy.
“Đi ra ngoài!”Trần Việt nổi giận gầm lên.
Giang Nhung hiểu rõ, mình ở đây không những không giúp được việc, mà còn có thể làm liên lụy Trần Việt.
Cô cắn răng, mạnh mẽ nuốt xuống những lo lắng cho Trần Việt, xoay người chạy ra bên ngoài.