“Ông muốn sống tiếp, vậy thì ông cứ sống cho thật tốt, không ai ngăn cản ông hết, tại sao lại lạm sát người vô tội?” Trần Tiểu Bích lắc đầu, đau đến thấu tận tim gan.
Từ nhỏ, cô đã có tính cách mạnh mẽ, thường hay đánh nhau, cũng thường mắng người khác, ai cũng nói cô chính là một tiểu ma nữ, nhưng từ trước đến nay cô chưa nghĩ sẽ hại đến tính mạng của người khác.
Tính mạng của mỗi người cho dù là giàu hay nghèo, thì đó cũng là một sinh mạng đang sống, ai cũng không có tư cách quyết định sống chết của người khác.
Mà ông nội, người mà cô vẫn luôn cho rằng là người hiền lành nhất thế giới này, ông đã giết người, nhưng vẫn có thể nói với một khí thế cây ngay không sợ chết đứng như vậy, giống như những người đó đều đáng bị ông giết chết.
Trước đây, hàng năm ông đều dẫn cô đi phóng sinh, sẽ dẫn cô đi tới những trại trẻ mồ côi để quyên góp, sẽ đi tới thăm hỏi những đứa trẻ ở vùng quê nghèo,…Có một câu mà ông vẫn thường nói chính là, lúc còn sống tích nhiều phúc đức, thì sau khi chết mới có thể lên thiên đường.
Hóa ra một người tràn đầy tình thương đạo đức như vậy, nhưng ở dưới lớp mặt nạ ngụy trang lại chính là một khuôn mặt độc ác đến thế.
Ông không chỉ giết người, hơn nữa không phải giết một người, bây giờ ngay cả một đứa bé còn nhỏ như vậy mà ông cũng không buông tha.
Trần Tiểu Bích không dám nghĩ tới, nếu Tiểu Nhung Nhung xảy ra chuyện gì, anh và chị dâu cô sẽ như thế nào, sợ là bản thân cô lấy cái chết để tạ tội cũng không đủ.
“Cháu cho rằng ông muốn sống tốt thì có thể sống tốt sao? Những người kia căn bản không cho ông cơ hội.”Nếu không phải ông bị dồn vào ngõ cụt, sao ông phải giả mạo kẻ khác chứ.
Trần Tiểu Bích lau nước mắt, đột nhiên không còn khó chịu nữa, đối với một người sớm đã mất đi lương tâm thì cô còn có thể nói gì được?
Cho dù cô có nói nhiều đi chăng nữa, ông cũng không nghe lọt, chỉ là cô nên làm thế nào mới có thể dụ ông ta nói ra Tiểu Nhung Nhung đang ở đâu?
“Tiểu Bích, ông chính là ông nội của cháu, là ông nội ruột của cháu…” Nói xong, Thẩm Văn Tuyên rơi nước mắt: “Cháu chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại của nhà họ Thẩm chúng ta.”
“Ông nội? Ông chính là ông nội của tôi?” Trần Tiểu Bích nở nụ cười thê lương, cười đến mức giàn dụa nước mắt chảy xuống: “Tôi không muốn có một ông nội giết người như ma quỷ vậy.”
Nếu như ông vẫn là một ông nội giàu tình thương trong lòng cô, có lẽ khi cô nghe thấy ông nói như vậy, nhất định sẽ vui mừng đến phát điên, mà lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình rất lạnh, giống như rơi vào trong hầm băng.
Thẩm Văn Tuyên đứng lên, kéo tay Trần Tiểu Bích, kích động nói: “Tiểu Bích, ông nội làm tất cả cũng vì cháu, vì muốn tốt cháu sống tốt hơn. Cháu có hiểu không?”
“Vì tôi sao? Vì muốn tốt cho tôi sao?” Trần Tiểu Bích cố gắng thoát khỏi cánh tay ông, nở nụ cười thê lương.
Rõ ràng là cô đang cười, thế nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn xuống ào ào, Tiểu Nhung Nhung bị bắt đi cũng vì cô sao?
Lúc cô không biết, rốt cuộc cô đã hại bao nhiêu người?
Cô lau nước mắt, cắn răng nói: “Người nhà họ Trần đã nhận nuôi tôi, nuôi tôi lớn khôn, bọn họ chính là người thân của tôi, vậy mà bây giờ ông bắt con của bọn họ, ông còn nói vì muốn tốt cho tôi? Nếu ông thật sự muốn tốt cho tôi, vậy thì ông giao Tiểu Nhung Nhung ra đi. Đừng để tôi trở thành tội đồ.”
“Tiểu Bích…” Thẩm Văn Tuyên cũng nổi giận quát: “Cháu có biết vì sao cháu lại trở thành trẻ mồ côi không ai cần không?”
“Tôi không biết. Tôi cũng không muốn biết.” Bất kể là vì lý do gì, ông cũng không nên giết người, càng không nên bắt Tiểu Nhung Nhung làm con tin.
Trần Tiểu Bích không muốn nghe, Thẩm Văn Tuyên càng muốn nói cho cô biết, có lẽ để cho cô biết chân tướng mọi chuyện, cô mới biết được ai là người tốt, ai là người xấu.
“Tiểu Bích, mẹ của cháu chính là em gái của tổng thống nước A, cháu chính là công chúa. Ba của cháu là con trai của ông, là người Giang Bắc nhập cư đến nước A, sau đó cưới mẹ của con. Hai người bọn họ vốn là một đôi trai tài gái sắc, khiến nhiều người phải hâm mộ. Thế nhưng Tiêu Viễn Phong và nhà họ Chiến, những tên giết người đó đã phá hủy mọi thứ tốt đẹp, biến con trở thành một đứa trẻ mồ côi.”
“Tiêu Viễn Phong chính là ba của Giang Nhung, chính ông ta đã ngụy tạo bằng chứng vu khống ba mẹ cháu là gián điệp đến từ nước A. Tiêu Viễn Phong đã đưa bằng chứng giả cho nhà họ Chiến ở quân khu Giang Bắc, chính là ba của Chiến Niệm Bắc đã âm thầm giết chết ba mẹ cháu. Hung thủ chính là nhà họ Tiêu và nhà họ Chiến. Ông làm chuyện này cũng vì muốn báo thù cho con trai và con dâu của mình, chẳng lẽ ông đã làm sai sao?”
Thẩm Văn Tuyên trút hết những oán hận đã giấu trong lòng, cũng không quan tâm đến trong khoảng thời gian ngắn, Trần Tiểu Bích có thể chịu đựng được hay không.
Mỗi một câu nói của Thẩm Văn Tuyên đều giống như một trái bom đang phát nổ, nổ đến mức làm cho đầu của Trần Tiểu Bích mơ màng, ngay cả mình là ai cô cũng không rõ.
Mẹ của cô là công chúa nước A, ba của cô là con trai của Thẩm Văn Tuyên… ba của Chiến Niệm Bắc đã giết ba mẹ cô…
Ba của Chiến Niệm Bắc đã giết ba mẹ cô!
Ba của Chiến Niệm Bắc đã giết ba mẹ cô!
Ba của Chiến Niệm Bắc đã giết ba mẹ cô!
Lúc này, trong đầu Trần Tiểu Bích không nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu cô chỉ vang lên một câu nói này.
Không, không phải vậy, chắc chắn không phải vậy, những chuyện này không phải là thật, là Thẩm Văn Tuyên đang lừa cô… Cô sắp điên mất rồi, cô rất muốn biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức, không muốn tiếp tục đối mặt với những thứ đáng sợ này nữa.
“Tiểu Bích…”
“Đừng gọi tên của tôi, ông đừng gọi tên tôi.” Trần Tiểu Bích ôm đầu, ra sức lắc đầu, cô không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ điều gì, cô tình nguyện không biết điều gì hết.
Nhưng cô hiểu rõ, cô chính là cháu gái của Thẩm Văn Tuyên, là con của nhà họ Thẩm, ba mẹ cô bị ba của Chiến Niệm Bắc giết chết, những người mà Thẩm Văn Tuyên đã giết chính là những người đã hại chết ba mẹ cô.
Những điều này đều là sự thật, nhưng cô không thể gánh nổi phần trách nhiệm mà mình nên gánh…
Vào lúc này, cô mới biết chưa trưởng thành thật sự tốt biết bao.
Chưa trưởng thành cô có thể trốn dưới đôi cánh của người nhà, không cần phải đối mặt với những sự thật tàn khốc này.
Rất lâu sau, Trần Tiểu Bích mới tìm được giọng nói khàn đặc của mình: “Ông chính là ông nội của cháu, những chuyện ông đã làm cháu sẽ gánh chịu. Chỉ cần ông giao Tiểu Nhung Nhung an toàn ra đây, cháu có thể cầu xin anh thả ông đi, ông hãy đi tới một nơi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.”
“Tiểu Bích, sao cháu có thể ngốc như vậy? Ông mới chính là người thân của cháu, Trần Việt chẳng là gì cả.”Chuyện đã đến nước này, Thẩm Văn Tuyên vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.
Trần Tiểu Bích cười đau khổ: “Ông có biết không, bây giờ cháu sống trên thế giới này, chỉ cần hít thở không khí nhiều hơn, cháu cũng cảm thấy rất lãng phí.”
“Tiểu Bích, ông không cho phép cháu ăn nói hồ đồ như vậy.” Ánh mắt của Thẩm Văn Tuyên lóe lên vẻ nghiêm túc, lại nói: “Đứa bé đó chính là mối uy hiếp trí mạng của Trần Việt. Không dễ gì ông mới bắt giữ con bé. Con bé làm con tin sẽ rất có ích, sao ông có thể giao con bé ra chứ.”
Nghe những lời như vậy, Trần Tiểu Bích cũng coi như hoàn toàn chết tâm tư với Thẩm Văn Tuyên rồi, cô khóc lóc nói: “Cháu cầu xin ông, cầu xin ông buông tha con bé đi.”
“Cháu đi theo ông, sau khi chúng ta an toàn, ông sẽ cân nhắc việc trả lại đứa bé cho Trần Việt.” Nếu để Trần Việt biết được tất cả mọi chuyện, như vậy thân phận ông cụ Trần này, ông cũng không thể ngụy trang được nữa, nhất định phải lập tức di chuyển nơi khác.