Giang Nhung không hiểu nổi bản thân mình, tại sao lại khó chịu như vậy, dường như đánh vào mặt Trần Việt, thì trong lòng cô cũng thấy đau đớn.
Rõ ràng là anh làm tổn thương cô, là anh xem cô như thế thân, cô chỉ tát anh một cái thôi, cần gì phải hối hận như vậy?
Cũng bởi vì tâm trạng khó hiểu này, nên trong lòng cô vừa rối vừa sợ, sau khi tát Trần Việt một cái thì cuống cuồng chạy đi.
Cô cũng chẳng biết mình muốn chạy trốn đến đâu, lao lung tung về phía trước, cho đến khi bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
“Giang Nhung...”
Giang Nhung ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu lắng tĩnh lặng của anh, giọng anh trầm thấp buồn bã, khiến lòng người cảm thấy đau thương.
Trước đó vài ngày, Trần Việt cũng từng cư xử với Giang Nhung như vậy, lần đó anh cũng dùng ánh mắt thế này mà nhìn cô, bị anh nhìn như vậy, cô càng cảm thấy dường như mình đã làm sai chuyện gì.
Đồng thời, Giang Nhung cũng hiểu rõ, Trần Việt lại một lần nữa thông qua cô mà nhìn một người khác, người anh yêu, mẹ của Tiểu Nhung Nhung, người vợ đã chết của anh.
Một cảm giác đau khổ không hiểu sao tràn vào tim Giang Nhung, nước mắt đã lan đầy khóe mắt tự lúc nào, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô.
Đột nhiên thấy Giang Nhung rơi nước mắt, trái tim Trần Việt như xoắn lại thành một khối.
Giang Nhung rất ít khi khóc, trong trí nhớ của Trần Việt, số lần Giang Nhung khóc có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mỗi lần cô khóc, anh đều không biết phải làm sao.
Nhất là bây giờ, anh làm cho cô khóc, anh càng không biết làm sao mới có thể khiến nước mắt cô ngừng rơi.
Trần Việt ôm cô vào lòng, lấy tay lau nước mắt cho cô: “Giang Nhung, không phải anh muốn làm em sợ. Anh chỉ là... chỉ là rất tức giận. Em đã đồng ý đi ăn với anh, vậy mà lại vì một người đàn ông khác mà lỡ hẹn. Em làm như vậy, anh sẽ ghen.”
Giống như những lời tương tự trước đây, Trần Việt đã từng nói, khi đó anh nói anh ghen, chỉ đơn giản vì cô mang thân phận vợ anh.
Mà bây giờ, anh ghen là vì trong lòng anh có cô.
Giang Nhung mấp máy môi, nuốt nước mắt sắp rơi khỏi khóe mắt trở về, nói: “Tôi không muốn ăn cơm với anh, không phải là vì người khác, mà là vì chính anh.”
Tờ thiệp mà anh viết kia buồn nôn đến mức nào, khiến người ta phản cảm đến mức nào, đâu phải anh không biết?
“Vì anh?”
Trần Việt cẩn thận suy nghĩ, sau khi gọi điện cho cô vào tối hôm qua, cho đến hôm nay nhận được tin nhắn, anh chưa hề làm gì với cô, anh thật sự không biết mình sai chỗ nào?
Giang Nhung nói tiếp: “Nếu anh thật lòng muốn theo đuổi tôi, anh nên bước từng bước thôi, đừng tặng hoa gì đó, còn viết tờ thiệp ghê gớm như vậy.”
“Hoa gì? Thiệp gì cơ?” Ngoại trừ chuyện tình cảm, những phương diện khác Trần Việt đều phản ứng rất nhanh nhạy, rất nhanh anh đã hiểu ý trong lời nói của Giang Nhung, xem ra là có người thay anh tặng hoa cho Giang Nhung, tặng cả thiệp.
Mà nhàm chán như vậy, thậm chí còn khiến người ta khó chịu, ngoại trừ Trần Tiểu Bích, Trần Việt không nghĩ ra người thứ hai.
“Anh không biết?” Nhìn dáng vẻ Trần Việt, không giống như đang nói dối, quan trọng nhất là Giang Nhung không muốn tin tờ thiệp như vậy lại do Trần Việt viết ra.
Trần Việt lắc đầu, mặc dù anh đã biết là do ai làm, nhưng lúc này tuyệt đối không thể nói ra được.
Trần Tiểu Bích là em gái anh, nói cách khác, chuyện cô làm rất có thể là do anh xui khiến, vì không muốn Giang Nhung hiểu lầm, anh vẫn tiếp tục giả vờ như không biết gì.
Reng reng...
Điện thoại cá nhân của Trần Việt đột nhiên reo, anh nói: “Xin lỗi, anh nghe điện thoại trước đã.”
Giang Nhung quay đầu lại, bình ổn lại tâm trạng, liền nghe được giọng nói dịu dàng khác thường của Tần Việt: “Nhung Nhung ở đó chờ ba nhé, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng chạy lung tung, ba lập tức đưa chị Nhung Nhung lớn đến.”
Trần Việt cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Giang Nhung: “Tiểu Nhung Nhung đang chờ ở nhà hàng Lily, chờ anh đưa chị Nhung Nhung lớn đến.”
“Đi thôi.” Giang Nhung dẫn đầu đi trước.
Trần Việt theo sát, trong lòng thầm than thở, theo đuổi phụ nữ thật đúng là kiến thức sâu xa khó hiểu, so với chuyện làm ăn trên thương trường, còn khó hơn không biết bao nhiêu lần.
...
Tiểu Nhung Nhung biết hôm nay sẽ ăn trưa với chị Nhung lớn, đã mang Tiểu Miên Miên cùng đến phòng 1808 trong nhà hàng Lily chờ trước.
Thế nhưng cô bé đợi thật lâu vẫn chưa thấy ba mình đưa chị Nhung Nhung lớn đến, cho nên Tiểu Nhung Nhung mới vội vã gọi cho ba để hối thúc.
Nghe ba nói sẽ lập tức đưa chị Nhung Nhung lớn đến, cô bé liền chạy ra cửa, chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Cửa thang máy nhiều lần mở ra, lại không phải người cô bé đang đợi, cô bé thật là thất vọng.
Ngay lúc cô bé đang thất vọng cực kỳ, ‘ting" một tiếng, cửa thang máy lại mở, lần này cô bé cuối cùng cũng thấy ba và chị Nhung Nhung lớn từ thang máy bước ra.
“Chị...” Tiểu Nhung Nhung chạy vội tới, nhưng bởi vì cơ thể quá nhỏ, lại chạy quá nhanh, ‘bịch" một tiếng ngã xuống thảm.
“Tiểu Nhung Nhung.” Giang Nhung hai bước lao tới, ôm lấy Tiểu Nhung Nhung: “Nói chị nghe, bị ngã có đau không?”
“Nhung Nhung không đau.” Tiểu Nhung Nhung ôm mặt Giang Nhung hôn một cái.
“Sau này không được chạy nhanh vậy nữa.” Giang Nhung nhìn bé con mập mạp tròn tròn, trong lòng lại lần nữa tan chảy thành một vũng nước.
Cô ôm Tiểu Nhung Nhung vào lòng, đôi mắt đặt trên người Tiểu Nhung Nhung, không cách nào dời mắt: “Tiểu Nhung Nhung, sao em lại khiến người khác yêu thích thế này?”
Thật muốn biến bé con này thành con mình, vậy thì có thể ở cạnh cô bé mỗi ngày, không bao giờ chia xa nữa.
“Nhung Nhung rất đẹp rất đáng yêu.” Tiểu Nhung Nhung vẫn luôn vô cùng tự tin, sự tự tin này hẳn là học được từ chỗ Tiểu Bích, luôn cảm thấy mình xinh đẹp nhất, xinh đẹp đến không có đối thủ.
“Gâu gâu gâu...” Miên Miên bên cạnh cũng đúng lúc phát ra âm thanh, thể hiện nó vẫn đang ở đây, nhưng có chủ nhân nhỏ rồi, nó không được để ý nữa.
“Miên Miên cũng rất đáng yêu.” Giang Nhung ôm Miên Miên lên, xoa đầu nó: “Nhóc con này, sao nhóc cũng khiến người khác yêu thích thế này?”
“Miên Miên là em gái của Nhung Nhung, Nhung Nhung đáng yêu, Miên Miên cũng đáng yêu.” Nhung Nhung lớn khen Tiểu Miên Miên, đối với Tiểu Nhung Nhung cũng giống như bản thân mình được khen vậy, bộ dáng nhỏ kia vô cùng vui vẻ.
Mẹ con hai người vừa gặp nhau, đã hoàn toàn phớt lờ anh, Trần Việt lắc đầu, nói: “Nhung Nhung, mau dẫn chị Nhung Nhung lớn về phòng, đừng để chị đói bụng.”
Tiểu Nhung Nhung: “Chị, chị ngồi chung với Nhung Nhung.”
Giang Nhung: “Được, chị thích nhất là ngồi chung với Nhung Nhung.”
Miên Miên: “Gâu gâu gâu...”
Trần Việt vẫn chưa tìm được cơ hội chen vào.
Vẫn là phòng 1808 của nhà hàng Lily, căn phòng nơi chứa đựng những kỷ niệm chung tốt đẹp của bọn họ.
Tần Việt thậm chí còn nhớ rõ ràng dáng vẻ chăm chú lúc Giang Nhung dạy anh bóc vỏ tôm, còn nhớ lúc anh hôn trộm cô một cái, nhớ dáng vẻ đỏ mặt của cô.
Ký ức vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng sớm đã cảnh còn người mất.
Có điều không sao, Giang Nhung đã trở về,một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, anh có thể nghe giọng cô, chạm vào cô, cho dù trong mắt cô chỉ có Tiểu Nhung Nhung, anh cũng mãn nguyện.