Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 186: Lại phải đi công tác




"Cục cưng, con đang đá mẹ hay là đang vươn vai?" Trần Việt cúi đầu hôn lên bụng Giang Nhung một cái, cười thật tươi.

Trần Việt cười rất đẹp, rất ấm áp, dường như ánh mặt trời bên ngoài so với anh cũng thua kém.

Nhìn nụ cười của anh, Giang Nhung giơ tay vuốt ve mặt anh: "Ngài Trần, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?"

"Chuyện gì?" Trần Việt hỏi.

Từ trước đến nay, anh không dễ dàng hứa hẹn, chỉ cần là hứa hẹn với Giang Nhung thì anh thì sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất.

"Phải luôn tươi cười nhiều giống như hôm nay, em thích anh cười như vậy." Giang Nhung không hề che dấu sự yêu thích của mình, cô cứ thích anh, không cần thiết phải giấu giếm.

Nghe thấy Giang Nhung nói như vậy, nụ cười trên mặt Trần Việt đọng lại trong nháy mắt, anh cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu qua phía khác, không để ý đến cô.

Giang Nhung lại tiến tới trước mắt anh, cười xấu xa: "Anh không muốn đồng ý với em à?"

Trần Việt ôm cô lên: "Đi tắm thôi."

Giang Nhung: "..."

Người đàn ông này vẫn như khúc gỗ, một câu dễ nghe cũng không muốn nói với cô.

Tắm xong, nằm trên giường, lúc Giang Nhung sắp ngủ thì bên tai truyền tới tiếng nói nhỏ của Trần Việt: "Chỉ cần em và đứa bé luôn làm bạn bên cạnh anh thì anh sẽ cố gắng."

Nghe được giọng của anh, môi Giang Nhung hơi cong lên, cô cười rất tươi.

...

Thoáng một cái lại qua hơn một tháng, ngày sinh dự kiến của Giang Nhung ngày 29 tháng sau. Chẳng bao lâu nữa, cô có thể nhìn thấy Bảo Bảo của mình.

Vì sự có mặt của mấy người lớn trong nhà họ Trần, nhất là ông cụ Trần, trong khoảng thời gian này Giang Nhung đều không muốn ra khỏi phòng, đa số thời gian cô ngồi ở ban công phòng riêng và vẽ một vài bông hoa, cây cỏ gì đó.

Khi cô đang vẽ hăng say, Lương Thu Ngân gọi điện tới, cô nhận điện thoại thì nghe cô ấy nói: "Nhung Nhung, lúc trước bà Vương giới thiệu một khách hàng, họ đã tới chỉ đúng tên cậu, muốn cậu thiết kế áo cưới giúp vợ chồng họ, tớ ta đã đùn đẩy rất lâu nhưng vẫn không từ chối được, cậu làm được không?"

"Được nha, tất nhiên là được." Lâu rồi không có việc để làm, Giang Nhung ngứa tay từ lâu, nghe được tin tức của Lương Thu Ngân làm cô rất vui.

Không đợi Lương Thu Ngân mở miệng, Giang Nhung lại thúc giục: "Thu Ngân, cậu mau gửi yêu cầu của khách hàng qua email cho tớ, tớ lập tức mở máy tính xem."

Lương Thu Ngân nói: "Lúc này tớ sắp xếp công việc cho cậu, người đàn ông của cậu có ghét tớ không?"

"Không đâu, anh ấy cảm ơn cậu không kịp mà." Trần Việt lo lắng vì cô buồn vực cả ngày, cả ngày anh nghĩ cách làm cô vui vẻ, có công việc chính là cách tốt nhất làm cho cô thấy vui vẻ.

"Nhung Nhung, ngày sinh dự kiến của cậu cũng sắp đến rồi nhỉ? Nghĩ đến chuyện cậu sắp làm mẹ, tớ cũng xúc động quá!" Đối tình trạng hôn nhân của Giang Nhung vào lúc này, Lương Thu Ngân vừa hâm mộ, vừa vui vẻ.

“Cách đây không lâu, cậu nói muốn đi đăng ký kết hôn với Trình Trí Dũng mà? Đăng ký kết hôn xong thì cũng nhanh chóng sinh một đứa đi. Sau này đứa bé hai nhà chúng ta còn có thể kết bạn." Giang Nhung nói.

Lương Thu Ngân liếc Giang Nhung một cái, la hét không hài lòng: "Nếu cậu sinh con trai thì sau này, thằng bé sẽ là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Thiên. Nếu sinh con gái thì đó chính là cô cả nhà họ Trần. Thân phận địa vị như vậy thì mấy dân chúng bé nhỏ như bọn tớ không thể trèo lên.”

"Cho dù Bảo Bảo có thân phận gì thì đều là con của tớ, cậu là chị em của tớ, cũng chính là dì của đứa bé." Giang Nhung ôm Miên Miên đang đứng cạnh chân mình, sờ đầu nó: “Miên Miên, dì Thu Ngân nói sai, chúng ta có nên trừng phạt cậu ấy không?"

"Ô ô..." Miên Miên gượng kêu hai tiếng, hơi híp mắt, hình như không quá muốn để ý đến người khác.

"Miên Miên sao vậy?" Qua điện thoại, Lương Thu Ngân cũng nghe thấy hình như Miên Miên không vui: “Thằng nhóc, nghe được giọng dì nên không vui à?"

"Nó đang giận tớ đấy." Hai ngày trước, Trần Việt dẫn Giang Nhung đi chơi hai ngày ở vùng lân cận, không dẫn Miên Miên theo, lúc ra cửa quên nói một tiếng với nó, khi trở thì dáng vẻ của nó lạnh lùng thờ ơ như vậy đấy.

Lương Thu Ngân nói: "Nó giận cậu ư, vậy gửi nó qua nơi này để tớ nuôi mấy ngày đi."

"Gâu gâu gâu..." Nghe thấy Lương Thu Ngân nói muốn dẫn nó đi, tinh thần Miên Miên lập tức tỉnh táo, mặt đầy vẻ đề phòng nhìn điện thoại di động trong tay Giang Nhung.

Nó chỉ muốn ở cùng với mẹ thôi, nếu ai dám ôm nó đi thì chắc chắn nó sẽ cắn người đó. Những năm gần đây, nó không cắn người, nhưng người khác đã quên mất là nó có thể cắn người.

"Miên Miên đừng lo lắng, dì sẽ không để con rời khỏi mẹ của con." Lương Thu Ngân cười một tiếng rồi nói: “Nhung Nhung, đơn đặt hàng này không gấp, cậu muốn nộp lúc nào cũng được."

Giang Nhung cười nói: "Thu Ngân, cậu nói xem, kiếp trước tớ đã tu luyện được bao nhiêu phúc nên đời này mới có thể gặp được cậu vậy?"

"Phúc mà cậu tu luyện đều dùng để gặp Ngài Trần nhà cậu rồi, anh ta mới là may mắn lớn nhất của cậu." Theo Lương Thu Ngân, cô ta bầu bạn với Giang Nhung trong khoảng thời gian khó khăn nhất, còn người thật sự kéo Giang Nhung từ trong vũng bùn kéo ra ngoài... Là Trần Việt.

Giang Nhung vẫn nói: "Gặp được hai người đều là nhờ kiếp trước tớ tu luyện. Nhưng cậu đừng nói lung tung với tới, mau gửi tài liệu và yêu cầu của khách hàng cho tớ."

Lương Thu Ngân nói: "Tuân lệnh, bà Trần."

Sau khi trò chuyện với Lương Thu Ngân, Giang Nhung cúp điện thoại rồi không kịp chờ đợi, mở máy vi tính ra, kiểm tra mail.

Đã mấy tháng rồi Lương Thu Ngân không sắp xếp công việc cho cô, cũng làm cô quá ngột ngạt, cô phải hoàn thành công việc lần này trước thời hạn mới được, để cho bọn họ nhìn xem, cô mang cái bụng bự vẫn có thể làm việc kiếm tiền như thường.

Giang Nhung vừa mở máy vi tính ra, Trần Việt đã tiến vào, anh ôm cô vào ngực, hôn lên trán cô.

"Trần Việt, sao vậy?" Anh đột nhiên thế này khiến Giang Nhung bị hù dọa.

Trần Việt nói: "Giang Nhung, các tỉnh phía Tây xảy ra một vài chuyện, anh phải đi xử lý một chút, nhanh nhất cũng một tuần mới có thể trở về."

Nghe được là Trần Việt phải đi công tác, trong lòng Giang Nhung hoảng hốt, thật không nỡ để anh rời đi vào lúc này, nhưng suy nghĩ thêm một chút, mấy ngày nay anh đều ở nhà bầu bạn với cô, nếu như không phải là chuyện rất quan trọng thì anh cũng không đến nổi phải đi công tác vào lúc này.

Giang Nhung cười cười: "Anh cứ đi công tác cho tốt, em và Bảo Bảo ở nhà chờ anh trở lại."

"Giang Nhung, Bảo Bảo cũng sắp ra đời, anh..." Trần Việt không hề muốn ở rời khỏi mẹ con Giang Nhung vào giờ phút này, nhưng lần này chuyện xảy ra ở các tỉnh phía Tây vô cùng nghiêm trọng, cấp dưới đã không khống chế nổi, phải do anh đi chủ trì công việc, cho nên anh không thể không đi.

Giang Nhung nói: "Cục cưng còn một tháng mới có thể ra đời. Anh yên tâm đi, mỗi ngày em đều ở nhà, không đi đâu cả, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Trần Việt lại cầm tay cô đưa lên môi, hôn: "Giang Nhung, em và Bảo Bảo đợi anh mấy ngày, anh sẽ về rất nhanh."

Giang Nhung bị chọc cười vì dáng vẻ lo lắng của anh: "Ngài Trần, anh chỉ đi công tác mấy ngày, đừng làm như cuộc chia tay của sự sống và cái chết được không?"

Cô vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức bị Trần Việt mạnh mẽ hôn, anh không cho phép cô nói loại lời không may mắn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.