CHƯƠNG 825: BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ
CHƯƠNG 825: BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ
Thích!
Cho dù ông hỏi quà tặng của ông, hay là hỏi nụ hôn của ông, bà đều thích.
Nhưng mà Giang Nhung lại cố ý chọn trả lời ý trước: "Khi nãy không phải em đã nói rồi sao, chỉ cần là anh tặng, em đều thích."
Trần Việt vẻ mặt nặng nề, bất mãn nói: "Em biết rõ anh không hỏi cái này mà."
Giang Nhung nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu: "Anh không hỏi cái này à, vậy là cái gì?"
Trần Việt: ". . . . . ."
Hình như ông chỉ hỏi cái này.
Giang Nhung cười ghé sát vào ngực ông, ôm lấy thắt lưng cường tráng của ông cọ cọ: "Trần Việt, anh biết em hạnh phúc đến mức nào không?"
Chắc chắn ông không biết bà hạnh phúc bao nhiêu đâu, mà người cho bà hạnh phúc, chính là người đàn ông mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh bà đây.
Trần Việt xoa xoa đầu của bà, dịu dàng nói: "Ngốc à, sao đột nhiên lại nói thế?"
"Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn yên lặng ủng hộ em, để em có nhiều tinh lực hơn vào việc thiết kế trang phục. Em có thể có thành tựu ngày hôm nay, một nửa công lao là vì anh vẫn luôn hết sức ủng hộ em." Bởi vì phía sau có một Trần Việt, có nhà của bọn họ, Giang Nhung mới có thể tập trung tinh thần làm việc, hoàn thành ước mơ từ nhỏ của mình.
"Anh là chồng của em." Trần Việt chỉ trả lời một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại là một câu trả lời làm người nghe ấm lòng.
Giang Nhung ngẩng đầu nhìn ông: "Trần Việt, anh biết không? Bây giờ em còn hạnh phúc hơn có được cả thế giới nữa. Cảm ơn anh vẫn luôn bên cạnh em, cám ơn anh để em có bé Nhung và bé cưng."
Trần Việt tặng rất nhiều thứ cho Giang Nhung, phòng ở xe công ty cổ phần trang sức vân vân vô số kể, nhưng mà để Giang Nhung thương yêu nhất chính là cục cưng của bọn họ…… Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Triển.
Có Trần Việt, có bà, còn có mấy cục cưng của bọn họ, gia đình bọn họ mới là gia đình hạnh phúc nhất, đầy đủ nhất.
"Anh là chồng của em." Trần Việt vẫn trả lời một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn như thế.
Từ "chồng" này, đối với Trần Việt tuyệt đối không chỉ là một thân phận đơn giản như vậy, vào lúc bà đồng ý gả cho ông, ông chính là chỗ dựa của bà cả đời này, là chỗ dựa kiên cố vững chắc nhất của bà.
"Em đương nhiên biết anh là chồng em." Giang Nhung cười cười, lại ghé sát vào lòng ông một lần nữa: "Chính là vì anh là chồng em, em mới có thể cảm thấy hạnh phúc như thế."
Nếu không gặp được Trần Việt, cuộc đời của bà sẽ đi theo một con đường khác, mà con đường kia đi như thế nào, bà cũng không dám nghĩ.
Bà may mắn lắm mới gặp được ông, đồng ý yêu cầu kết hôn của ông, càng may mắn hơn vì ông là chồng của bà, là chỗ dựa vững chắc mà bà có thể dựa vào cả đời.
. . . . . .
Cùng lúc đó, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại trước biệt thự cao cấp của nhà họ Trần.
Hành khách thanh toán tiền xe, mở cửa xe xuống xe.
Cửa xe mở ra, hành khách xuống xe, lúc này mới nhìn thấy người đến là một bé trai trắng hồng chừng mười tuổi.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt nghiêm túc nói với nhân viên bảo vệ ở một bên trạm gác: "Phiền mọi người gọi Trần Tiểu Bích ra đây."
Bảo vệ nhìn thấy lập tức nhận ra cậu chủ nhỏ này, vội vàng chạy tới nghênh đón: "Cậu chủ nhỏ Chiến, cậu đến một mình sao ạ?"
"Một mình tôi rất kỳ lạ sao?" Bé trai liếc nhìn nhân viên bảo vệ một cái, lại nói: "Mấy người không gọi bà ấy ra cũng được, vậy thay tôi chuyển một câu cho bà ấy. Chồng của bà ấy đuổi con trai của bà ra ngoài, anh hỏi bà ấy còn cần con trai của mình không. Nếu bà ấy không cần con trai của mình, con trai của bà ấy sẽ bỏ nhà ra đi."
"Cậu chủ nhỏ Chiến, cậu đợi chút, bọn tôi lập tức đi thông báo cho cô chủ." Cậu bé còn nhỏ tuổi này, chính là thái tử gia của nhà họ Chiến, mấy người nhân viên bảo vệ cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại thông báo cho Trần Tiểu Bích.
Lúc Trần Tiểu Bích nhận được tin tức, bà ấy đang nói chuyện phiếm với mẹ Trần, vừa nghe con trai của bà ấy đang đứng một mình ngoài cửa lớn của nhà họ Trần, bà ấy gần như không thể tin được.
Không thể tin được, Trần Tiểu Bích vẫn đi ra ngoài, vừa đến cách cửa lớn một khoảng, đã nhìn thấy con trai của bà ấy đang chắp tay sau lưng đứng thẳng ở trong gió lạnh.
Hôm nay gió có chút lớn, thằng nhóc kia chỉ mặc một cái áo khóac hơi mỏng, vậy mà lại cứ đứng trong gió lạnh như thế.
Tuy rằng bình thường Trần Tiểu Bích tranh đua với con trai của bà ấy, cãi nhau với cậu bé, giành đồ ăn với cậu bé, giành đồ chơi với cậu bé, chuyện gì cũng làm cả.
Nhưng cho dù bà ấy có tùy hứng làm bậy thế nào, bà ấy cũng là mẹ ruột của con trai, lúc này nhìn thấy con trai chỉ bây lớn đứng trong gió lạnh, Trái tim Trần Tiểu Bích đau đến siết chặt lại.
Bà ấy chạy nhanh đến bên cạnh con trai, ôm cậu bé vào ngực: "Tiểu tử thúi, sao con lại ở đây một mình? Ông già thúi kia của con đâu?"
"Con không ở một mình thì có thể có ai nữa?" Bé trai vừa rồi còn vênh váo tự đắc, vừa được Trần Tiểu Bích ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đã giống như một đứa trẻ cọ cọ vào ngực bà ấy, uất ức nói: "Ông già Chiến Niệm Bắc kia đuổi con ra khỏi nhà. Ông ấy kêu người mua một vé máy bay ném con lên máy bay, sau đó con đến New York rồi."
"Anh ta dựa vào cái gì mà đuổi con ra ngoài? Con là do mẹ sinh, cũng không phải anh ta sinh. Anh ta dựa vào cái gì mà đuổi con ra khỏi cửa chứ?" Vừa nghe là do tên Chiến Niệm Bắc kia đuổi con trai ra ngoài, Trần Tiểu Bích tức giận đến giơ chân, hận không thể bay trở về ném bom chỗ đóng quân của Chiến Niệm Bắc
"Khụ. . . . . ." Cậu bé kia ho khan một tiếng: "Mẹ, mẹ có thể sinh ra con, ông già Chiến Niệm Bắc kia cũng bỏ ra không ít sức. Nhưng mà con biết, người vất vả nhất là mẹ."
"Cho dù anh ta có ra sức thì anh ta cũng không thể đuổi con ra khỏi cửa nhà. Chỉ có mẹ có thể bắt nạt con thôi, anh ta không được." Trần Tiểu Bích là điển hình chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Ở nhà, cô bắt nạt cậu bé thế nào cũng được, nhưng Chiến Niệm Bắc không thể bắt nạt con trai.
Lần này bỏ nhà ra đi, vẫn là bởi vì Trần Tiểu Bích giành sữa của con trai để uống, mà Chiến Niệm Bắc lại không giúp cô.
Cô tức giận hai cha con bọn họ hợp tác bắt nạt cô, dưới sự tức giận đã bay đến nhà mẹ đẻ ở New York.
Bây giờ vừa nghe con trai bị Chiến Niệm Bắc bắt nạt, Trần Tiểu Bích chỉ hận không thể lập tức trở lại Giang Bắc tìm Chiến Niệm Bắc liều mạng.
Bà ấy quay đầu nói với nhân viên bảo vệ: "Phiền mấy người nói với ba mẹ và anh trai chị dâu của tôi một tiếng, tôi về Giang Bắc trước, hôm nào lại đến thăm bọn họ."
Tính tình của Trần Tiểu Bích chính là gấp như thế đó, lập tức vội vã muốn về Giang Bắc tìm Chiến Niệm Bắc tính sổ.
Trải qua gần hai mươi mấy giờ lăn lộn, cuối cùng bọn họ cũng về tới Giang Bắc, lúc về đến nhà, Chiến Niệm Bắc đang ngáy ngủ ở trên giường.
Hai mẹ con bọn họ bôn ba mệt nhọc cả ngày, ông ta không chỉ không gọi điện thoại, mà còn ngủ ngon vậy nữa.
Vừa thấy tình cảnh này, Trần Tiểu Bích tức giận đến kéo lấy chăn trên người Chiến Niệm Bắc, nhấc chân đạp ông ta một cước: "Chiến Niệm Bắc, tên già trứng thối nhà anh, anh dựa vào cái gì mà ngủ ngon như vậy hả? Anh dựa vào cải gì mà đuổi hai mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà?"
"Trứng thối thì trứng thối, thêm chữ già vào làm gì?" Chiến Niệm Bắc ngồi dậy, ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn Trần Tiểu Bích: "Ai đuổi mẹ con hai người?"