CHƯƠNG 233: BỊ GIANG CHÍNH THIÊN PHÁ RỐI.
CHƯƠNG 233: BỊ GIANG CHÍNH THIÊN PHÁ RỐI.
Reng reng………
Điện thoại trong túi Giang Nhung đột nhiên rung lên, cô lập tức rút tay mình về, mở túi xách lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là ba gọi tới, khóe môi cô không tự giác nở nụ cười: “Ba”.
“Con hôm nay không ở công ty, đi ra ngoài cùng một người bạn”.
“Không sao ạ, là một người bạn mới quen, đi chơi một chút ạ”.
“Cái gì? Ba đi đường bị tai nạn xe?”
“Ba đang ở bệnh viện nào? Con lập tức qua tìm ba”.
Nhìn thấy thần sắc Giang Nhung, nghe giọng nói của cô, Trần Việt có thể đại khái đoán được vị trí bây giờ của Giang Chính Thiên trong lòng Giang Nhung.
Không thể không nói, ba năm nay Giang Chính Thiên ở trước mặt Giang Nhung tạo nên hình tượng người ba tốt vô cùng thành công, có thể làm cho Giang Nhung tín nhiệm ông, ỷ lại ông như vậy.
Giang Chính Thiên phỏng đoán lòng người rất khá, biết dùng bộ dạng gì xuất hiện trước mặt Giang Nhung mới dễ dàng kiểm soát cô.
Uy hiếp lợi dụng dụ dỗ cũng chỉ tính là tạm thời, ai cũng không có khả năng bị ông ta kiểm soát cả đời được. Ngược lại hình tượng người ba tốt này, cho dù Giang Nhung mất trí nhớ nhưng vẫn mang lại cảm giác an toàn cho cô, mới có thể đem Giang Nhung nắm giữ trong lòng bàn tay chặt chẽ.
Tình huống này, nếu như Trần Việt nói cho Giang Nhung biết đó không phải ba ruột cô, đây là hung thủ gián tiếp hại chết ba mẹ ruột cô, Giang Nhung không chỉ sẽ không tin anh, có khi còn cảm thấy Trần Việt là một người điên, sẽ tránh anh thật xa.
Trần Việt biết rõ Giang Chính Thiên có dụng ý khác, anh đương nhiên không ngốc, chỉ có thể nghĩ cách chậm rãi để Giang Nhung dần dần nhớ lại ký ức.
Hôm nay, anh vừa mới hẹn Giang Nhung, Giang Chính Thiên liền xảy ra tai nạn xe, cũng không biết có thật sự xảy ra tai nạn hay là Giang Chính Thiên bày trò.
Giang Nhung cúp điện thoại, Trần Việt lập tức nói ra: “Có phải ba em xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Giang Nhung gật gật đầu, vội vàng nói ra: “Ngài Trần, nếu như thuận tiện làm phiền anh có thể đưa tôi tới bệnh viện nhân dân số một Giang Bắc được không?’
Vừa rồi, Trần Việt còn cảm thấy mình một lần nữa có được Giang Nhung, nhưng khi cô vừa nói xong câu này, lại đem Trần Việt trở lại như lúc ban đầu, đẩy trở về vực sâu vạn trượng.
Vốn dĩ trong lòng Giang Nhung, anh chỉ là một người xa lạ, tất cả của anh cô đều không để ý tới anh, bây giờ sẽ càng thêm không để ý.
Trần Việt không trả lời cô, Giang Nhung cho rằng anh không tiện, cô lại nói: “Anh có việc bận vậy phiền anh tìm một chỗ cho tôi xuống, tôi tự bắt xe đi tới bệnh viện là được”.
“Giang Nhung, anh đưa em đi!”
Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh đều đồng ý.
Đừng nói là đưa em đi tới bệnh viện gặp Giang Chính Thiên, kể cả là em bảo anh đưa tới cửa để Giang Chính Thiên đâm anh hai dao, anh cũng không oán hận chút nào.
Tuy nhiên những suy nghĩ kia của Trần Việt anh chỉ có thể giấu ở trong lòng, Giang Nhung sẽ không hiểu được, tất cả tâm tư của cô đã đặt lên người Giang Chính Thiên đang ở bệnh viện rồi.
Cha con bọn họ hai người ở Giang Bắc không có người thân, ba mình xảy ra tai nạn xe bên cạnh lại không có ai chăm sóc, là người thân duy nhất Giang Nhung khẳng định sẽ dùng thời gian nhanh nhất chạy tới chăm sóc cho ba mình.
Trần Việt ban đầu định đưa Giang Nhung ra ngoài ăn cơm, sau đó lại đưa Giang Nhung đi dạo loanh quanh, hy vọng cô có thể nhớ lại cái gì đó, không ngờ kế hoạch lại bị Giang Chính Thiên gọi điện thoại đến phá hỏng.
Giang Chính Thiên, thật sự là không thể tha thứ!
…
Giang Chính Thiên bị thương không nặng lắm, thậm chí không tính là có bị thương.
Nghe nói là đi qua đường bị dọa sợ ngã, ngã xuống đất nửa ngày chưa tỉnh lại, tài xe lo lắng có chuyện gì liền đưa ông ấy đi đến bệnh viện.
Bác sĩ đã làm kiểm tra, da còn không có vết xước.
Nhìn thấy Giang Chính Thiên bình yên vô sự, Giang Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Ba năm này, Giang Nhung chỉ biết tới công việc và công việc, đối với mọi việc đơn giản trong cuộc sống lại là một người ngốc.
Nếu không có ba chăm sóc bên cạnh, cô không biết mình có sống được như người bình thường hay không.
Thông qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, ánh mắt Trần Việt bén nhọn nhìn vào Giang Chính Thiên.
Giang Chính Thiên cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, tựa như nói với Trần Việt: “Người cậu quan tâm nhất lại bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc kệ cậu làm gì, cậu cũng hãy nghĩ tới hậu quả trước”.
Trần Việt nhìn ông ta, môi hơi mỏng, tựa như cười mà không cười, đang định nói gì đó, Giang Nhung cũng theo ánh mắt Giang Chính Thiên nhìn sang, sau đó gật đầu cười với anh.
Trần Việt gần như là ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cũng mỉm cười với Giang Nhung.
Anh không thể không thừa nhận, Giang Chính Thiên nắm được nhược điểm chí mạng của mình, chỉ cần Giang Nhung một ngày chưa khôi phục ký ức, anh sẽ không thể làm gì Giang Chính Thiên được.
Anh nhìn trong phòng bệnh, Giang Chính Thiên đang vừa cười vừa nói chuyện với Giang Nhung, sau đó khi Giang Nhung đi qua một bên, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Tôi dặn các anh theo dõi Giang Chính Thiên, các anh làm ăn như thế nào vậy?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói Lục Diên: “Tổng Giám đốc Trần, bởi vì trước đó không biết anh cùng mợ chủ ở cùng nhau. Giang Chính Thiên cũng không gây ra chuyện gì nên chúng tôi mất cảnh giác với ông ta”.
“Lần sau lúc tôi ở cùng Giang Nhung, theo dõi Giang Chính Thiên đàng hoàng cho tôi”. Trần Việt lạnh lùng nói xong liền cúp điện thoại.
Thời gian hẹn hò tốt đẹp của hai người quả thực bị tên cầm thú Giang Chính Thiên phá hỏng, Trần Việt làm thế nào cũng vẫn thấy không thoải mái.
“Ngài Trần……”
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lễ phép của Giang Nhung, Trần Việt quay đầu lại nhìn cô, cường điệu nói: “Trần Việt! Anh là Trần Việt!”
“Trần Việt, cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện”. Giang Nhung khách sáo cười, còn nói: “Ba tôi cũng không có chuyện gì, anh đi về trước đi, lát nữa tôi giúp ông ấy làm một vài thủ tục là được rồi”.
Trần Việt: “Thủ tục anh đã cho người làm xong giúp em rồi, em không cần phải bận tâm”.
Giang Nhung: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh”.
“Giang Nhung, em không cần phải khách sáo với anh như thế”. Trần Việt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em là bạn gái tương lai của anh, anh làm chuyện gì cho em đều là điều đương nhiên”.
Giang Nhung: “…”
Trần Việt còn nói: “Nếu như hôm nay em hài lòng với việc làm của anh, nhớ cho anh một ngôi sao”.
“Hả?” Cô không hiểu ý của anh.
Trần Việt nắm lấy tay Giang Nhung, cuốn từng ngón từng ngón tay cô lại, để cô nắm thành một cái nắm đấm: “Chỉ cần anh được đủ năm ngôi sao, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh”.
Giang Nhung bối rối rút tay về: “Chuyện này không cần vội vàng, cứ từ từ”.
Giang Nhung vừa nói xong Trần Việt liền kéo cô ôm vào trong ngực: “Anh còn có chút việc bận, anh đi trước. Anh dặn người đưa ba con em về nhà”.
Giang Nhung lắc đầu: “Bọn em đón xe về là được rồi, không cần phiền anh như vậy đâu”.
Trần Việt nói: “Em cũng nên cho anh cơ hội thể hiện một chút, anh lo lắng anh không qua được thời gian thử thách”.
Giang Nhung: “…”
Sao cảm giác người đàn ông này đột nhiên thay đổi thành một người khác, đứng đắn nhưng bên trong lại không đứng đắn, nghiêm túc nhưng bên trong lại có chút ngả ngớn.
Chẳng lẽ do cô gặp quá ít người, nên nhìn nhầm rồi chăng?